Chương 10: Viên ngọc quý.
Trong khu vực đóng quân tại doanh trại, khi tiếng chuông thông báo giờ ăn vang lên, toàn bộ không khí bận rộn của doanh trại bỗng chốc trở nên khác lạ.
Các binh lính ngay lập tức dừng lại công việc đang làm, từ những người đang chăm sóc v·ũ k·hí, luyện tập chiến thuật, cho đến những nhóm lính canh gác trên các tháp canh.
Từng tốp binh lính nhanh chóng xếp hàng theo từng đơn vị, di chuyển về phía nhà ăn. Tiếng bước chân đồng đều và dứt khoát vang lên, tạo thành một nhịp điệu đều đặn. Họ vẫn duy trì kỷ luật nghiêm ngặt, mặc dù ai nấy đều háo hức mong chờ bữa ăn sau buổi làm việc vất vả.
“Bánh mới ra lò đây, ai muốn thử không, bốn chiếc bánh chỉ với giá một đồng.” Vương Cường rao lớn, nụ cười tươi rói trên môi.
Ban đầu không ai để ý hắn nhưng không khí trở nên sôi động khi một làn gió nhẹ mang theo hương thơm đầy sức quyến rũ lan tỏa khắp nơi. Đó là mùi hương của những chiếc bánh mới ra lò, khiến ai nấy đều phải dừng lại và hít một hơi sâu để tận hưởng.
Mùi bánh thoang thoảng, kết hợp giữa hương thơm ngọt ngào từ củ ulomine, quyện với mùi cỏ ucca thơm lừng kèm một chút sự tươi mới của trái cây. Đó là một bản hòa tấu tuyệt vời của các mùi hương, khiến bất kỳ ai cũng phải chép miệng thèm thuồng.
Những chiếc bánh vàng ươm trên khay với lớp vỏ giòn rụm, bên trong mềm mịn, tỏa ra một sự quyến rũ khó mà cưỡng lại. Mùi hương này không chỉ hấp dẫn mà còn gợi lên cảm giác ấm cúng, an lành, như một vòng tay ôm trọn mọi mệt mỏi và lo âu của cuộc sống quân ngũ.
Các binh sĩ, dù đang bận xếp hàng, cũng không khỏi ngoái đầu nhìn về phía quầy bánh. Ánh mắt tò mò và háo hức hiện rõ trên khuôn mặt họ. Một số con quỷ bắt đầu thì thầm với nhau.
“Ngửi thấy chưa? Mùi này thật là thơm, chắc chắn lát nữa ta sẽ qua bên đó mua thử” một binh sĩ nói, mắt sáng lên.
“Ừ, cũng được, dù gì chỉ tốn một đồng ngươi ta chia đôi.” người khác đáp lại, giọng đầy chờ mong.
“Đây là bánh gì mà thơm vậy?” một binh sĩ hỏi, không giấu nổi sự phấn khích.
“Đây là Dungeness Carb, mới nướng xong,” Vương Cường đáp, nụ cười rạng rỡ. “Mời các ngươi thử!”
Một binh sĩ trẻ, Dilva, là người đầu tiên cắn thử chiếc bánh. Ngay khi miếng bánh chạm vào lưỡi, hương vị tuyệt vời lan tỏa trong miệng.
Hắn nhắm mắt tận hưởng, cảm giác như đang được trở về những ngày ấm áp bên gia đình.
“Trời ơi, ngon quá!” Dilva thốt lên, mắt mở to đầy ngạc nhiên. “Mọi người phải thử ngay!”
Những binh sĩ khác cũng nhanh chóng cắn thử bánh của mình. Tiếng xuýt xoa, tiếng khen ngợi không ngớt vang lên khắp khu vực nhà ăn.
Ai cũng phải công nhận rằng đây là chiếc bánh ngon nhất họ từng ăn. Hương vị tuyệt vời của bánh không chỉ khiến họ thoả mãn mà còn mang lại cảm giác ấm áp, xua tan mọi mệt mỏi sau những giờ luyện tập căng thẳng.
Chẳng mấy chốc, một không khí náo nhiệt bao trùm lấy khu nhà ăn khi các binh sĩ bắt đầu đổ xô về phía quầy bánh của Vương Cường.
“Cho tôi thêm một cái nữa!” một binh sĩ hô lớn, cố chen lấn lên phía trước.
“Bán thêm cho tôi một ít mang về!” một người khác kêu lên, tay vẫy vẫy đồng tiền.
Vương Cường cười lớn, cố gắng giữ trật tự. “Mọi người bình tĩnh, sẽ có đủ bánh cho tất cả! Xếp hàng theo thứ tự, ai cũng sẽ có phần!”
“Thêm một phần 8 cái bánh kèm nước sốt.”
“Rõ.” Erzin nhận được hiệu lệnh nhưng ngay sau đó thì cô hoảng loạn nói
“Brian, sắp hết lá gói rồi làm sao đây.”
Vương Cường nhanh chóng chấn an cô: “Không sao, chúng ta cũng sắp hết bánh rồi, bây giờ giới hạn số lượng lại, mỗi người chỉ được mua một phần 4 cái bánh.”
“Được.”
Xong việc với Erzin Vương Cường liền quay sang hướng về nhà bếp nói to:
“Dorig mẻ bánh mới có chưa.”
“Dạ đại ca sắp có rồi 45 giây nữa.”
“20 giây nữa đem ra cũng được.”
“Vâng”
Thiên thời địa lợi nhân hoà khiến việc buôn bán của cửa hàng diễn ra rất thuận lợi.
Thiên thời là Vương Cường đã chọn lựa đúng lúc các binh sĩ đang đói bụng chờ ăn.
Địa lợi tức vị trí buôn bán của bọn hắn là khu vực phát thức ăn còn nhân hoà là không chỉ có đám Vương Cường buôn bán mà còn có sự hỗ trợ duy trì đám đông từ phía phó đội trưởng cũng như sự tuyên truyền của Tolgon và bạn bè của hắn.
Đến nỗi Tragen cũng bị mắc kẹt ở lại để phụ bưng bê.
Dorig hốt hoảng khi phát hiện Tragen tính dùng tay không nắm lấy mấy vỉ bánh, hắn hoảng sợ nói:
"Ngài Tragen coi chừng, mấy khay bánh này còn nóng"
Trái với vẻ hoảng sợ của Dorig thì Tragen lại khịt mũi kinh thường.
"Thứ này chả là gì với mấy thanh sắt trong lò rèn của ta," Hắn hai tay trần nắm lấy bốn khay bánh, miệng hô tô " bánh nóng, bánh nóng tránh đường.”
Tiếng cười nói, tiếng cãi nhau vui vẻ vang lên khắp nơi. Các binh sĩ đua nhau mua thêm bánh, một số người còn cố gắng mua nhiều hơn để mang về chia sẻ với đồng đội đang trực gác hay luyện tập ngoài sân.
Không khí trở nên sôi động hơn bao giờ hết. Phó đội trưởng, người đứng gần đó quan sát, cũng không thể không mỉm cười trước cảnh tượng này.
Từ khu phát thức ăn chỉ có một màu buồn tẻ mà giờ đây đã biến hoá trở nên nhộn nhịp như thế này.
“Xem ra bánh của hắn đúng là đã cải thiện tinh thần của các binh sĩ.” Trilvin nói với ánh mắt đầy thích thú.
Phó đội trưởng hướng về phía Valzak hỏi:
“Ngươi thấy Brian này là người như thế nào?”
Valzak quay đầu nhìn Phó đội trưởng, mỉm cười đáp:
“Brian là một con quỷ tài năng và tận tâm. Hắn không chỉ làm tốt công việc của mình mà còn biết cách đối nhân xử thế. Đặc biệt là bánh của hắn rất ngon.”
Phó đội trưởng nhìn khuôn mặt cùng biểu hiện của Valzak mà không khỏi bật cười.
Ánh mắt ông dần dõi theo Vương Cường, người đang bận rộn chia bánh nhưng vẫn không quên mỉm cười, trò chuyện vui vẻ. Hình ảnh đó khiến ông cảm thấy ấm lòng và an tâm về tinh thần của q·uân đ·ội.
“Người như Brian rất quý giá,” Phó đội trưởng nói, giọng trầm ấm. “Chúng ta cần những người như hắn để duy trì tinh thần chiến đấu.”
Valzak đồng ý, ánh mắt cũng đầy sự ngưỡng mộ nhìn Vương Cường:
“Đúng vậy, thưa ngài Trilvin. Hắn là một viên ngọc quý trong doanh trại này.”
Trong khi đó, Vương Cường vẫn tiếp tục công việc của mình, không ngừng múc thêm bánh cho các binh sĩ. Dù bận rộn, hắn vẫn giữ được sự điềm tĩnh và nhiệt tình. Mỗi khi đưa bánh cho ai, hắn đều kèm theo một nụ cười và lời chúc ăn ngon, khiến ai nấy đều cảm thấy ấm áp và được quan tâm.
“Ngươi là lính canh gác ở cổng phía đông, phải không?” Vương Cường hỏi một binh sĩ trẻ.
“Vâng, đúng rồi.” người lính đáp, mắt sáng lên.
“Đây, cầm lấy thêm phần này, mang về chia sẻ cho Tozon và mọi người giúp ta nha.” Vương Cường nói, trao thêm một vài chiếc bánh cho người lính.
“Cảm ơn ngươi!” người lính nói, giọng đầy biết ơn.
…
Tối hôm đó, cả bốn người ngồi lại để tính toán khoản tiền họ sẽ nhận được. Hôm nay, họ bán được tổng cộng 680 chiếc bánh, thu về 170 đồng sau khi trừ phí nguyên vật liệu là 2 bạc, thì lời 1 vàng 5 bạc 5 đồng. Con số tổng kết trên giấy khiến cả ba người, trừ Vương Cường, đều như đứng hình.
Dorig là người đầu tiên tỉnh lại sau cơn hoang mang. Hắn mừng rỡ giật mình, sau đó ôm chặt lấy Vương Cường với khuôn mặt kiên định.
"Đại ca, em xin thề, dù có phải leo núi đao hay xuống biển lửa, em cũng sẵn sàng không từ chối. Chỉ cần đại ca cho em theo sau, dù là hầu hạ đại ca cũng được ạ."
"Được rồi, được rồi, đừng nói quá lên như thế," Vương Cường cười khổ rồi cố gắng đẩy Dorig ra.
Erzin và Lão Gelgaan thì không nói gì, chỉ ngồi suy ngẫm. Đột nhiên, Lão Gelgaan đứng dậy, nhìn Vương Cường với ánh mắt quyết định nói:
"Sau khi hoàn thành công việc ở đây, lát nữa, ngươi đi theo ta một chút."
"Vâng," Vương Cường chỉ đơn giản đáp lại một tiếng, hắn cảm giác rằng Lão Gelgaan sắp nói điều gì đó rất quan trọng.
Đóng lại cánh cửa của quầy hàng mọi người ai về phòng nấy, riêng chỉ còn có Vương Cường cùng lão Gelgaan.
Không khí trở nên có hơi gượng gạo, Vương Cường tính mở miệng để hóa giải bầu không khí này thì lão Gelgaan đã cất tiếng hỏi thăm:
“Ngươi sắp tới sẽ chuẩn bị đi về tổng bộ đúng không.”
Vương Cường ngạc nhiên, nhìn Lão Gelgaan. "Đi? Đi tổng bộ? Sao ngài biết?"
Lão Gelgaan dừng lại, rồi nhìn thẳng vào mắt Vương Cường “Ngươi đang giả ngu hay là ngươi ngu thật vậy, đội trưởng Dozik đến gặp ngươi lúc đó ta vẫn đang nằm ở kế bên ngươi.”
Vương Cường ngượng ngùng, không biết trả lời thế nào. Lão Gelgaan tiếp tục:
"Ngươi có tố chất rất tốt. Ta không biết ngươi thực sự đến từ đâu, nhưng ta biết ngươi là một con người đáng để tin tưởng. Trước khi ngươi đi, ta muốn ngươi gặp một người."
"Người nào?" Vương Cường hỏi, cảm giác tò mò lẫn lo lắng.
"Alaric Thorne" Lão Gelgaan trả lời. "Người bạn cũ của ta, người mà ta đã nhắc đến. Ông ấy đã sống ẩn dật nhiều năm nay, nhưng ông ấy có thể gặp ngươi."
Bất giác Vương Cường đã đi đến trước cửa phòng Gelgaan.
“Vào đây đi”
“Vâng!”
Căn phòng của lão khá đơn sơ, tại trung tâm căn phòng là một bàn gỗ nhỏ, đủ chỗ để đặt một vài dụng cụ ma thuật cơ bản như nến, một quả cầu pha lê nhỏ và vài chai lọ đựng các nguyên liệu thiết yếu. Bên cạnh bàn là một chiếc ghế gỗ đã sờn theo thời gian.
Lão loay hoay thi triển một câu thần chú gì đấy rồi mở ngăn tủ ra. Bên trong chứa một chiếc hộp nhỏ được chạm khắc rất tinh xảo.
Lại một lần thi triển nữa và hiện ra là một quyển sách ma thuật.
Bìa sách được làm từ da thuộc mềm mại, có màu xanh ngọc bích lấp lánh, phản chiếu ánh sáng mờ ảo khi nó được di chuyển. Trên bề mặt bìa, những hoa văn tinh xảo được chạm khắc tỉ mỉ bằng vàng, tạo nên các hình thù huyền bí và biểu tượng cổ xưa.
Chính giữa bìa trước, một viên đá quý có màu xanh ngọc bích được gắn chắc chắn, tỏa ra ánh sáng lấp lánh như có sự sống bên trong. Xung quanh viên đá, những đường nét chạm khắc tạo thành một vòng tròn ma thuật, như một cánh cổng dẫn đến thế giới khác.
Gáy sách được khâu tay bằng chỉ vàng, chắc chắn và bền bỉ, đồng thời tạo thêm điểm nhấn quý phái cho cuốn sách.
Lão nghiêm túc hướng ánh mắt về phía Vương Cường nói:
“Người ngươi sắp gặp đây là một bậc thầy về ma thuật và ma dược, hắn cũng có thể sẽ là sư phụ của ngươi trong tương lai.”
Vương Cường cảm thấy một luồng khí ấm áp lan tỏa từ quyển sách, như một lời chào đón từ vị bậc thầy mà hắn chưa từng gặp. Hắn gật đầu sẵn sàng và quyết tâm hơn bao giờ hết.
...
Ú chà chà, main sắp có sư phụ mới chăng, con đường xưng bá bằng ma thuật rộng mở?
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi ạ.
Cầu theo đọc, cầu like, cầu góp ý!
╰ (* ´︶` *) ╯