Chương 68: Gia Tộc Vine Và Gia Tộc Arazel
Bầu trời trưa xanh thẳm đột ngột bị xé toạc bởi âm thanh rít gào từ đôi cánh mạnh mẽ của một con Wyvern khổng lồ. Nó bay v·út qua bầu trời trên doanh trại, tốc độ nhanh đến mức chỉ để lại một vệt bóng mờ trên mặt đất.
Sự hiện diện của sinh vật khổng lồ này cắt ngang bữa ăn trưa của mọi người, tạo ra một làn sóng hỗn loạn và hoảng loạn trong khoảnh khắc.
Các binh lính và đội trưởng lập tức đứng dậy, ánh mắt đổ dồn lên bầu trời, tay họ nắm chặt v·ũ k·hí, sẵn sàng đối phó với bất kỳ mối đe dọa nào.
"Quái vật! Quái vật t·ấn c·ông!" Một binh sĩ trẻ hét lên, giọng nói đầy sự hoảng loạn khi hắn giơ cao cây giáo, mắt mở to đầy lo lắng.
"Là Wyvern! Tất cả vào vị trí!" Một người khác hét lên, cố giữ giọng bình tĩnh nhưng sự căng thẳng trong đôi mắt không thể che giấu được.
Những tiếng thở gấp, bước chân vội vã vang lên khắp nơi, các binh sĩ vội vã chuẩn bị, một số người bắt đầu tụ tập thành đội hình chiến đấu.
"Giữ bình tĩnh!" Một đội trưởng hét lớn, cố gắng kiểm soát tình hình nhưng ngay cả hắn cũng không thể che giấu nỗi lo lắng đang dâng trào.
Tuy nhiên, sự hoảng loạn chỉ kéo dài đến khi mọi người nhận ra ký hiệu quen thuộc trên người của con Wyvern.
Đó là biểu tượng của gia tộc Arazel, gia tộc nổi tiếng với khả năng thuần hóa và điều khiển quái vật.
Những ánh mắt căng thẳng dần dịu lại khi họ nhận ra đây không phải là một cuộc t·ấn c·ông, mà là sự xuất hiện của một đồng minh mạnh mẽ.
"Khoan đã! Đó là biểu tượng của gia tộc Arazel!" Một binh sĩ khác hô lớn, mắt chăm chú nhìn kỹ hơn vào ký hiệu trên thân Wyvern.
"Gia tộc Arazel?" Một người khác lặp lại, như thể không tin vào mắt mình. "Sao họ lại đến đây?"
"Chúng ta an toàn rồi," một giọng nói khác vang lên, pha lẫn sự nhẹ nhõm và ngạc nhiên.
"Chỉ có gia tộc Arazel mới dám điều khiển những con quái vật như thế này!"
Wyvern từ từ hạ cánh xuống sân của doanh trại, đôi cánh rộng lớn quạt mạnh làm bụi đất bay mù mịt. Khi đôi cánh khổng lồ xếp lại, sinh vật này đứng sừng sững như một tượng đài sống, to lớn và đầy uy quyền. Trên lưng nó, một nhóm người từ từ bước xuống, có già, có trẻ, có trưởng thành.
"Chúng ta không cần phải lo lắng nữa," một binh sĩ nói nhỏ, sự căng thẳng trong giọng nói giờ đây đã biến mất.
"Đây là đồng minh."
Aurelia cùng mọi người nhanh chóng bước ra từ nhà ăn để xem xét tình hình. Khi bụi đất dần lắng xuống, một nhóm người bắt đầu xuất hiện từ phía con Wyvern.
Xuất hiện đầu tiên là, gia chủ của gia tộc Vine, Vine Oliver.
Một người đàn ông mang vẻ ngoài đầy uy nghi và cường tráng.
Ông có chiều cao vượt trội, với bờ vai rộng và đôi tay mạnh mẽ, chứng tỏ sự dày dạn kinh nghiệm và sức mạnh cần thiết cho công việc xây dựng và kiến tạo các công trình vĩ đại.
Khuôn mặt của Vine Oliver khắc họa rõ nét sự quyết đoán và thông minh, với đôi mắt sắc bén màu vàng hổ phách đặc trưng của gia tộc Vine, luôn tỏa ra một sự nghiêm nghị nhưng cũng đầy hiểu biết.
Mái tóc của ông dài, dày và màu bạc, buộc gọn sau gáy, biểu tượng cho sự từng trải và khôn ngoan. Ông mặc bộ giáp nhẹ màu đen và xám, được trang trí với các họa tiết tinh xảo phản ánh sự khéo léo của gia tộc Vine.
Ông sở hữu một cặp sừng to và đôi tai nhọn đặc trưng cho loài quỷ.
Trên ngực giáp của ông, một biểu tượng gia tộc đặc trưng của Vine được khắc sâu, hình một chiếc búa và thước vuông lồng vào nhau, đại diện cho sự kết hợp hoàn hảo giữa sức mạnh và kỹ năng xây dựng.
Đôi tay của ông thường xuyên nắm chặt một chiếc búa lớn, biểu tượng quyền lực của gia chủ gia tộc Vine, được làm từ kim loại quý hiếm, vừa là công cụ lao động vừa là v·ũ k·hí uy lực.
Bên cạnh ông là một nhóm người, có người già, có người trẻ, tất cả đều có vẻ ngoài cứng cáp và đầy kinh nghiệm.
Aurelia tiến lên trước, chào đón Vine Oliver bằng một cái cúi đầu nhẹ nhàng nhưng tôn kính.
"Doanh trại Thung Lũng Sao Rơi, chào mừng ngài, gia chủ Oliver," cô nói, giọng đầy kính trọng và nghiêm túc.
Vine Oliver, với vẻ ngoài uy nghi và phong thái tự tin, đáp lại bằng một nụ cười nhẹ thân thiện, gật đầu với sự tự tin của một người đã trải qua bao nhiêu trận mạc.
"Rất vui được gặp lại, Aurelia. Hôm nay trong buổi họp với hội đồng Nioder, ta đã nghe Darbell khen rất nhiều về ngươi, thậm chí bà ta còn cười rất tự hào khi đọc thư báo chiến thắng nữa chứ."
Hắn tiếp tục vừa cười vừa nói, trông rất gần gũi, tự nhiên.
“Đây là lần đầu trong suốt 30 năm ta thấy bà ta như vậy.”
Những binh lính xung quanh, dù đã dần bình tĩnh lại, vẫn không thể che giấu được sự kính trọng khi nhìn thấy Vine Oliver.
Họ lặng lẽ cúi chào ông, ánh mắt lộ rõ sự ngưỡng mộ trước một chiến lược gia lừng danh.
Caelan, đứng sau Aurelia, cũng tiến lên và cúi đầu chào Oliver, nhưng khi ngẩng đầu lên, ánh mắt của hắn trở nên sắc bén.
"Gia chủ Oliver, chúng tôi rất vinh dự được đón tiếp ngài," hắn nói, giọng nói lịch sự nhưng mang theo chút căng thẳng.
"Tuy nhiên, tôi phải nhắc nhở rằng việc đưa một Wyvern bay thẳng vào doanh trại của chúng tôi mà không báo trước là một hành động nguy hiểm. Nếu có lần sau, đừng trách tại sao chúng tôi lại đánh gục Wyvern của ngài trước khi biết rõ ý định của nó."
Vine Oliver nghe vậy thì chỉ mỉm cười ngượng, gật đầu xin lỗi.
"A! Caelan đấy à! haha, ta xin lỗi vì sự bất tiện này. Ta quá hứng thú với thứ vật liệu xây dựng mới mà Aurelia đã sử dụng. Vì thế, mà ta đã thuê Wyvern của gia tộc Azarel để bay gấp rút tới đây. Thật sự xin lỗi, sự hối thúc và mong muốn tìm hiểu khiến chúng ta quên mất việc thông báo trước."
Caelan khẽ nhíu mày nhưng rồi cũng gật đầu chấp nhận lời giải thích.
"Hiểu rồi. Nhưng lần sau, hãy chắc chắn rằng chúng tôi được thông báo trước. An toàn của doanh trại là điều tối quan trọng."
Aurelia, nhận thấy tình hình đã lắng dịu, tiếp lời với giọng điệu nhẹ nhàng hơn.
"Chúng tôi rất vui mừng khi có cơ hội chia sẻ với ngài về vật liệu xây dựng mới này, gia chủ Oliver. Hy vọng ngài sẽ hài lòng với những gì chúng tôi đã đạt được."
Vine Oliver gật đầu, ánh mắt trở nên ấm áp hơn khi nhìn về phía Aurelia.
"Aurelia, ngươi đã lớn và chững chạc hơn trước rất nhiều. Ta sẽ không chỉ đến đây để chơi, nếu có gì cần ngươi cứ việc nói ta sẽ giúp đỡ trong 3 ngày ở lại đây."
Những người xung quanh bắt đầu cảm thấy thoải mái hơn, một số người thậm chí bắt đầu bàn tán nhỏ với nhau về sự xuất hiện bất ngờ của gia chủ Oliver và Wyvern của gia tộc Azarel.
Không khí căng thẳng ban đầu dần được thay thế bởi sự phấn khích và tò mò về những gì sẽ được tiết lộ trong buổi gặp gỡ này.
“Vật liệu xây dựng tạo nên kỳ tích mà ta đã nghe đồn là gì? Nó được lấy từ đâu?”
Câu hỏi của Oliver vang lên trong không gian, rõ ràng và sắc bén.
Dù biết rõ mục đích của ông, Aurelia vẫn giữ được sự bình tĩnh và nhã nhặn, đôi mắt xanh lục ánh lên sự cẩn trọng.
"Ta hiểu sự háo hức của ngài, thưa ngài Oliver," cô nói, giọng điềm tĩnh nhưng không kém phần uyển chuyển.
"Nhưng trước tiên, các ngài đã đi một chặng đường xa, hẳn là mệt mỏi. Hãy vào dùng bữa trước, rồi chúng ta sẽ bàn tiếp về chuyện này."
Oliver, ban đầu định từ chối, nhưng khi ngửi thấy mùi thơm đậm đà của món cà ri thịt và rau củ từ nhà ăn gần đó, ánh mắt ông chợt thoáng qua một chút do dự.
Ông cố giữ vẻ mặt cương nghị, nhưng không thể che giấu sự quan tâm đang dần tăng lên đối với bữa ăn đang chờ đợi.
"Cảm ơn sự hiếu khách của ngươi, Aurelia. Nhưng ngươi biết đấy, chúng ta cần phải—"
"Có thể chậm lại một chút, thưa ngài Oliver," Aurelia cắt lời, nhưng không phải với sự thô lỗ mà là một lời đề nghị nhẹ nhàng.
"Một bữa ăn ngon sẽ giúp chúng ta có thêm sức lực và tinh thần để thảo luận về những điều quan trọng. Và chúng ta có thể nói về vật liệu đó trong lúc thưởng thức món ăn"
Lúc này, cô quay sang mời Arazel Zephyr, người điều khiển con Wyvern, cùng tham gia bữa ăn.
Zephyr, với vẻ ngoài lạnh lùng, vẫn giữ vẻ nghiêm nghị, đôi mắt sắc lạnh không để lộ nhiều cảm xúc.
Khi thấy Aurelia hướng ánh mắt mời gọi về phía mình, anh ta chỉ khẽ gật đầu, chấp nhận lời mời mà không nói gì.
Oliver cố gắng kiềm chế sự mất kiên nhẫn của mình, nhưng mùi thơm lan tỏa từ nhà ăn đã bắt đầu làm mềm lòng ông.
Hương thơm của cà ri, cùng mùi bánh mì nướng giòn, len lỏi vào khứu giác, khiến không chỉ ông mà cả nhóm của mình cũng khó lòng từ chối.
Một trong những người đi cùng, một chàng trai khá trẻ, khẽ liếm môi, ánh mắt nhìn về phía nhà ăn với một sự mong chờ không thể che giấu.
“Đúng là... mùi thơm thật khó cưỡng lại,” một lão già khác trong đoàn thì thầm.
Họ đều là thành viên của gia tộc Vine, với đặc điểm là đôi mắt màu hổ phách.
Một khoảnh khắc ngại ngùng trôi qua khi Oliver nhận ra rằng ngay cả ông cũng không thể cưỡng lại sự cám dỗ này.
Ông khẽ nhíu mày, nhưng rồi gật đầu nhẹ, đồng ý với lời mời của Aurelia.
"Vậy thì, chúng ta sẽ dùng bữa trước. Sau đó, tôi sẽ cần một cuộc trò chuyện chi tiết hơn về vật liệu đó," ông nói, giọng nói có phần dịu lại, biểu hiện rằng sự căng thẳng đã tan biến.
Aurelia mỉm cười, không nói thêm gì, chỉ cúi đầu chào một lần nữa.
Cô nhìn thấy sự nhẹ nhõm hiện lên trong ánh mắt của Oliver, và trong lòng cảm thấy hài lòng khi biết rằng mình đã xoa dịu được tình hình.
Cả nhóm, bao gồm Oliver, Zephyr, và những người khác, từ từ bước vào nhà ăn, sự ngượng ngùng ban đầu dần tan biến khi mùi hương quyến rũ của bữa ăn trở thành tâm điểm chú ý.
Họ trò chuyện nhẹ nhàng với nhau, một số thậm chí bắt đầu cười nói khi không khí trở nên thoải mái hơn.
…
y yo nay dậy khá trễ, nhưng may vẫn kịp viết được 1 chương up cho buổi sáng
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi.
Cầu theo đọc, cầu like, cầu góp ý!
╰ (* ´︶` *) ╯