Chương 70: Cửa Hàng Tiện Lợi Sao Rơi
Drakenvold là một thành phố lớn và cổ kính, nổi tiếng với những công trình kiến trúc hùng vĩ, được xây dựng bởi những bàn tay tài hoa của gia tộc Vine.
Nằm giữa các dãy núi hiểm trở, Drakenvold được bao quanh bởi những tường thành kiên cố, bảo vệ khỏi các mối đe dọa từ bên ngoài.
Không chỉ là trung tâm chính trị và kinh tế của vương quốc Nioder, thành phố này còn lưu giữ nhiều bí mật cổ xưa và truyền thống lâu đời của vương quốc, khiến nó trở thành một biểu tượng của quyền lực và sự bền vững.
Tại trung tâm thành phố, giữa những con đường lát đá cổ kính và những tòa nhà lớn với những mái vòm đồ sộ, một cửa hàng mới mang tên "Cửa hàng tiện lợi Sao Rơi" đã mở cửa thu hút sự chú ý của người dân địa phương.
Cửa hàng này thuộc sở hữu của tiểu thư Aurelia, một thành viên của gia tộc Marbas.
Bên ngoài cửa hàng, một bảng hiệu đơn giản nhưng tinh tế, khắc lên bằng những nét chạm trổ tỉ mỉ, đã gợi sự tò mò cho những ai đi ngang qua.
Bên trong cửa hàng, không chỉ có xà phòng mà còn có nhiều sản phẩm khác được bày bán.
Từ các vật dụng hằng ngày đến lương thực và cả những dụng cụ làm việc.
Thêm Các dụng cụ nấu ăn do Vương Cường chế tạo, những sản vật quý hiếm từ rừng như các loại thảo mộc, tất cả đều được trưng bày gọn gàng trên các kệ.
Sau khi nghe Vương Cường giới thiệu về mô hình bán hàng này Aurelia đã nhanh chóng áp dụng và mở một chuỗi các cửa hàng ở nhiều nơi trên vương quốc.
Người dân địa phương, sau khi nghe giới thiệu về công dụng và tiện ích của những sản phẩm này, đã tỏ ra khá hài lòng và việc làm ăn của cửa hàng bắt đầu có dấu hiệu tiến triển tốt.
Tuy nhiên, mặt hàng xà phòng vẫn chưa thu hút được nhiều sự quan tâm, khiến chủ cửa hàng có phần hoài nghi về sản phẩm này.
Ngày đầu tiên trôi qua mà không có ai mua xà phòng, điều này khiến chủ cửa hàng càng thêm lo lắng.
Hắn ta đứng sau quầy, nhìn chằm chằm vào những hộp xà phòng xếp gọn gàng trên kệ, lòng đầy ngổn ngang suy nghĩ.
"Không lẽ món hàng này thật sự không có giá trị ở đây?" Hắn ta lẩm bẩm, vuốt cằm, mắt nhìn xa xăm qua khung cửa sổ.
Nhân viên đứng bên cạnh cũng không khỏi lo lắng.
"Có khi nào chúng ta đã định giá quá cao không, thưa ông chủ? Hay là giảm giá thử xem sao?" Cậu ta đề xuất, giọng hơi run.
Chủ cửa hàng thở dài, lắc đầu.
"Không, giá cả không phải là vấn đề. Chúng ta cần tạo ra nhu cầu. Đó mới là mấu chốt."
Nhưng khi chủ cửa hàng còn đang lau dọn quầy hàng với gương mặt u ám, cửa bật mở, và một tên người hầu từ ngoài chạy hối hả vào
"Này! Ngươi có xà phòng không?" Tên hầu thở hổn hển, tay đập mạnh xuống quầy, vẻ mặt đầy khẩn trương.
Chủ cửa hàng ngạc nhiên nhìn lên, không thể tin vào mắt mình.
"Có, có chứ! Quý khách muốn mua bao nhiêu?"
Hắn đáp lại, giọng lắp bắp vì quá bất ngờ và vui vẻ.
"Ta lấy hết tất cả số hàng ngươi có!"
Người hầu nói, đôi mắt long lên vì sự vội vã.
"Nhanh lên, tiểu thư của ta không thể chờ lâu hơn được nữa!"
Ngay sau đó, 3-4 người khác cũng lần lượt xuất hiện, tạo nên một đám đông nhỏ trước cửa hàng.
Những người hầu từ các gia tộc khác nhau chen lấn nhau, tiếng nói chuyện vang lên ồn ào.
"Để ta trước! Tiểu thư của ta đã bảo phải mua ngay lập tức!" một người hầu hét lên, tay cố đẩy những người khác ra.
"Không! Ta đến trước, ta phải mua trước!" Một người khác hét lại, cố gắng tiến lên phía trước quầy.
Chủ cửa hàng mắt tròn xoe, nhìn cảnh tượng trước mắt với sự ngỡ ngàng.
"Từ từ nào, các quý khách! Đừng chen lấn!" Hắn la lên, cố gắng kiểm soát tình hình.
"Sẽ có đủ hàng cho tất cả mọi người!"
Nhân viên của cửa hàng cũng không khỏi bối rối, nhưng nhanh chóng cầm lấy hộp xà phòng và gói ghém cẩn thận cho từng người.
"Xin thứ lỗi, nhưng ai đến trước sẽ được phục vụ trước! Làm ơn xếp hàng!"
Cậu ta vừa nói vừa làm việc hết công suất.
Sự náo nhiệt này không chỉ thu hút sự chú ý của người qua đường mà còn cả những tên quỷ vốn dĩ chỉ dừng lại để xem xét tình hình.
Một tên quỷ cao lớn, sau khi chứng kiến một người hầu bị đá ra ngoài cửa vì chen lấn quá mức, tiến đến đỡ hắn dậy và tò mò hỏi,
"Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Tại sao mọi người lại phát điên lên thế?"
Người hầu, vẫn còn kích động và thở dốc, kể lại với vẻ mặt đầy khó chịu.
"Cách đây một ngày, tiểu thư Lilith của gia tộc ta, nhận được một món quà đặc biệt từ tiểu thư Aurelia của gia tộc Marbas đã gửi tặng. Khi cô ấy dùng nó, cả dinh thự đều trở nên điên cuồng vì bất ngờ. Món quà đó không phải thứ gì khác mà chính là xà phòng từ cửa hàng này!"
Tên quỷ nghe vậy cũng không khỏi ngạc nhiên, đôi mắt hắn mở to, ngạc nhiên hỏi lại.
"Xà phòng? Thứ đó có thể gây ra sự náo loạn như thế sao?"
Người hầu gật đầu liên tục, giọng nói trở nên nhanh nhẹn hơn.
"Đúng vậy! Nó không chỉ có mùi thơm mà còn làm da trở nên mềm mại như nhung. Giờ đây, ai cũng muốn sở hữu nó!"
Ngay lập tức, câu chuyện về món quà đã lan rộng khắp thành phố. Những người hầu của các gia đình quý tộc bắt đầu đổ xô đến cửa hàng để mua xà phòng, tạo nên một cơn sốt nhỏ tại Drakenvold.
Chủ cửa hàng nhìn đám đông với sự nhẹ nhõm xen lẫn niềm vui, khóe miệng ông không ngừng mỉm cười.
"Cuối cùng cũng có thể bàn giao lại cho tiểu thư."
Nhân viên của ông cũng cười theo, mặc dù mồ hôi đã lấm tấm trên trán vì phải phục vụ một lượng khách hàng đột ngột quá lớn.
"Xem ra, chúng ta đã thành công, thưa ông chủ!"
Những của hàng khác của Aurelia cũng có tình trạng tương tự, mặc hàng xà phòng nhanh chóng cháy hàng.
Quay trở lại doanh trại.
Vương Cường đang thay mặt Aurelia dẫn Oliver, Eldric và Kael đi thăm quan các công sự được xây dựng bằng xi măng.
Trước mắt họ, những bức tường và công trình kiên cố, được làm từ một vật liệu mới lạ, hiện ra vững chắc và bền bỉ.
Sự kết hợp giữa kiến trúc và sức mạnh của xi măng khiến cả ba người không khỏi ngạc nhiên và thán phục.
Họ dừng chân trước một bức tường cao, nơi bề mặt của nó mịn màng, không một vết nứt hay mảnh vỡ nào, mặc dù đã chịu đựng không ít những cuộc t·ấn c·ông mạnh mẽ từ vương quốc Berimars.
Oliver, với đôi mắt lấp lánh sự tò mò, không thể kiềm chế được mà hỏi ngay.
"Thứ vật liệu này thật sự đáng kinh ngạc. Ta có thể biết cách làm ra nó không?"
Vương Cường nghe câu hỏi, chỉ khẽ mỉm cười, đôi mắt thoáng chút lưỡng lự.
Sự im lặng của hắn khiến không khí trở nên căng thẳng, đặc biệt là đối với Oliver.
Nhận thấy sự đường đột của mình, Oliver vội vàng cúi đầu, giọng nói có phần ngượng ngùng.
"Xin lỗi, ta không nên hỏi về một bí mật như vậy."
Tuy nhiên, Vương Cường chỉ lắc đầu, nụ cười vẫn giữ trên môi.
"Không sao đâu, thưa ngài Oliver."
Eldric, người già dặn và lão luyện hơn, quan sát kỹ thái độ của Vương Cường. Lão nhận ra rằng câu chuyện này không chỉ đơn thuần dừng lại ở việc xin công thức mà còn có điều gì đó sâu xa hơn.
Sau một lúc trầm ngâm, Eldric lên tiếng, giọng ông trầm ấm và đầy sự khôn ngoan.
"Chàng trai, chúng ta thật sự đánh giá cao giá trị của thứ này. Nếu có thể, chúng ta muốn mua lại với giá 3 triệu vàng. Dù biết rằng công thức này đáng giá hơn nhiều so với số tiền đó, nhưng hiện tại, đây là con số cao nhất mà chúng tôi có thể đưa ra."
Vương Cường giả vờ đắn đo, ánh mắt như đang suy nghĩ sâu xa. Sự im lặng của hắn khiến Oliver và Kael càng thêm hồi hộp, nhưng sau vài giây, Vương Cường nhẹ nhàng trả lời.
"Tôi có thể không nhận tiền."
Lời nói này khiến Oliver và Kael kinh ngạc, họ nhìn nhau với ánh mắt khó hiểu.
Nhưng Eldric, với kinh nghiệm của mình, không hề tỏ ra bất ngờ. Lão nhìn thẳng vào Vương Cường, nở một nụ cười như hiểu rõ tâm ý của hắn.
"Nếu không phải là tiền, vậy ngươi muốn nhận thứ gì?"
Vương Cường đáp lại bằng một vẻ điềm đạm, ánh mắt sắc bén hướng về cả ba người.
"Các ngài có từng nghe đến cổ phần chưa?"
Sự tò mò và sự hứng thú hiện rõ trên khuôn mặt của cả Oliver, Eldric và Kael.
Khái niệm "cổ phần" mà Vương Cường nhắc đến là điều gì đó hoàn toàn mới lạ đối với họ.
Vương Cường tiếp tục giải thích, giọng nói bình thản nhưng đầy thuyết phục.
"Thay vì nhận một số tiền lớn ngay bây giờ, tôi muốn có một phần trong những gì mà các ngài sẽ tạo ra từ công thức này. Tôi muốn được trở thành một phần của sự phát triển lâu dài, được chia sẻ lợi nhuận từ những công trình mà xi măng của tôi sẽ giúp xây dựng."
Oliver và Kael có phần bối rối trước đề nghị này, nhưng Eldric thì lại tỏ ra rất trầm ngâm.
Lão hiểu rằng Vương Cường đang đề nghị một sự hợp tác chiến lược, một mối quan hệ đôi bên cùng có lợi trong tương lai dài hạn.
Eldric gật đầu, ánh mắt tôn trọng và thán phục hướng về phía Vương Cường.
"Chàng trai, lời đề nghị này thật sự rất thú vị. Chúng ta sẽ phải thảo luận thêm về điều này."
…
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi.
Cầu theo đọc, cầu like, cầu góp ý!
╰ (* ´︶` *) ╯