Chương 8: Nam quốc
Trần Dương cùng Bạch Tiên và lão sư Lân Đế của hắn cứ thế trải qua ba năm ngắn ngủi nhưng dài đằng đẵng.
Giờ đây hắn đã là Võ Giả viên mãn, chỉ một chút nữa là sẽ đột phá lên Linh Sư.Hôm nay, hắn quyết định xuống núi săn yêu thú cấp Giáp (Linh Sư cảnh).
Ở trên núi, hắn sử dụng thần thông phi hành bay thẳng xuống. Dị Thú Nam Sơn, đâu đâu cũng có thể tùy ý thấy được một con yêu thú cấp Giáp, thậm chí cấp Đại Yêu (Bàn Nhược).
Mặc dù ở đâu cũng có yêu thú hắn cần nhưng không thể tùy ý gây chiến với bọn chúng được vì sẽ kinh động tới bọn yêu thú xung quanh, rất là nguy hiểm dù hắn có thể bay được.
Giờ hắn dự định sẽ đi ra gần rìa Dị Thú Nam Sơn để chiến đấu với bọn yêu thú cấp Giáp ở đó, tránh kinh động tới lũ yêu thú cao cấp hơn.
Trên đường bay tới rìa Dị Thú Nam Sơn, hắn hơi ngạc nhiên khi bọn yêu thú dường như ít hẳn và phát hiện trong sơn mạch yêu thú này có những tu sĩ đang di chuyển về một hướng nào đó.
Nhìn sơ qua liền có thể thấy được rõ ràng là những tên sát thủ đang truy tìm kẻ nào đó.
"Truy sát cả vào đây cơ à,cũng mạo hiểm quá a!".Trần Dương than nhẹ cảm thán đám sát thủ này.
Hắn mặc kệ, không có quan tâm lắm, tiếp tục bay nhưng cũng để ý y phục mà các tu sĩ kia đang mặc, đó đích thị là người của Đông Châu.
Hắn từng thấy có khá nhiều tu sĩ ở đó di chuyển qua Thảo thôn để tới Nam quốc nên nhận ra ngay.
Nghe nói Nam Quốc và Đông Châu đã có xích mích từ lâu, giờ đang trên tình hình sắp sửa khai chiến gây nên một trận huyết vũ phong ba a.
Hắn không quan tâm đến cái sự việc này nữa mà bay thẳng đến rìa Dị Thú Nam Sơn.
Sau một ngày bay liên tục, hắn cuối cùng cũng đã đến rìa của Nam Sơn Dị Thú.
Lúc này, hắn đã nhắm trúng một con Yêu Sư cấp Giáp.
Trần Dương không thèm nghỉ ngơi, chạy đến chiến luôn với con yêu sư đó.Chiến đấu luôn là cách giúp bản thân mạnh lên nhanh nhất.
Yêu Sư nằm trong một hang động,nó chợt tỉnh giấc cảm giác có nguy hiểm đến gần vội tỉnh dậy hướng ngoài hang động lao ra.
Grào ----oo!!!tiếng gầm của Yêu Sư.
Nó khi nhìn thấy một thiếu niên nhỏ nhắn đứng trước cửa hang thì gầm lên chấn động một vùng rừng núi.
Nó cảm nhận được sự nguy hiểm trên người thiếu niên kia. Yêu thú giác quan vô cùng nhạy bén, cũng vô cùng mẫn cảm. Mặc dù là cấp Giáp, không có linh trí như con người, nhưng các giác quan cũng là mạnh mẽ dị thường khi gặp nguy hiểm.
“ Thật mạnh! Yêu thú, cùng ta chiến một trận nhé!” Trần Dương thủ thế sẵn sàng ứng chiến.Thế gian này mạnh được yếu thua quy luật bất biến,nếu không muốn bị hủy diệt thì chỉ có thể không ngừng mạnh hơn mà thôi.
Xấu tốt...tất cả ném vào sọt rác hết.Thực lực chính là thứ quyết định cùng đánh giá một sinh linh nào đó.
Con Yêu Sư mặc dù cảm giác nguy hiểm nhưng liên tục gầm gừ nghênh chiến bản tính hoang dã, linh trí chưa bằng con người, thấy kẻ xâm phạm bản địa của nó, đương nhiên sẽ chiến đấu đến cùng.
Cả hai lao vào tấn công nhau.
Con Yêu Sư nanh vuốt to lớn đầy hung bạo ẩn chứa yêu lực vô cùng khủng khiếp tản mát uy thế khiến người ta phải rợn người vồ thẳng về phía Trần Dương.
Trần Dương nhanh chóng nhảy lên trên không né đi cú vồ hung hãn của nó.
Hắn tay nắm chặt lại,lôi điện khủng bố vô song ầm ầm hiển hiện nơi quyền ấn của hắn khiến con Yêu sư cảm thấy kinh sợ.
Hắn lao xuống với một tốc độ cực kỳ kinh khủng nện thẳng vào lưng của nó khiến nó thân hình khổng lồ bị đánh sâu vào tận nền đất.
Một tiếng "ruỳnh" vang lên, rất nhiều đất đá cây cối nổ tung, lôi điện bắn thẳng lên trời cao.
Cuồn cuộn sấm chớp rền vang ing ỏi vang vọng khắp khu rừng xung quanh đây.
Bọn yêu thú nhỏ bé nghe được tiếng động liền phải nhanh chóng cật lực chạy đi tránh bị vạ lây sang mình.
Không thể không nói,chúng thật khôn a.
Yêu Sư dính phải cú đấm này liền vô cùng đau đớn, lôi điện trên nắm đấm như muốn đánh vỡ thể xác nguyên thần của nó vậy.
Con Yêu sư nhanh chóng vận dụng yêu lực, nó quay đầu gầm thẳng về phía Trần Dương.
Oanh!!
Một cái lực lượng khủng bố với một lực đẩy bất ngờ cuồng bạo đánh xuyên hắn qua vô số cột cây cổ thụ to lớn .
Con Yêu sư nhanh chóng chịu đau đứng dậy, lao thẳng về phía Trần Dương với tốc độ kinh người.Cả người nó yêu khí bốc lên ngùn ngụt muốn cào xé kẻ trước mắt kia.
“Thể hình to lớn nhưng tốc độ lại kinh người như vậy!!”. Trần Dương đáp xuống đất sau cú văng kia cảm giác khá là nhói.
Hắn nhanh chóng vận chuyển khí lực, vận dụng Thiên Lôi Bảo Thuật.
Hai ngón tay của hắn như ẩn chứa vô tận vĩ lực thiên phạt ngoắc về một bên nhẹ nhàng.
Ầm!!
Một tia sét như một lưỡi dao cắt thẳng vào cổ con Yêu Sư đang hung bạo lao đến khiến nó bị thương rất nặng.
Máu huyết nhuộm đỏ một mảnh đất rộng lớn, vết thương bị chém rất sâu, thấy cả xương, thậm chí còn bị lôi điện giật cháy đen ngòm.
Đây chính là chiêu Lôi Trảm của Thiên Lôi Bảo Thuật. Hắn nhanh chóng tụ hỏa vào bàn tay tạo thành một con dao lửa với sức nóng kinh người rồi lao thẳng về phía Yêu Sư.
Yêu Sư bị thương rất nặng, không còn khả năng chiến đấu, liền quay đầu liều mạng bỏ chạy .
Nhưng ngay sau đó đã bị thần thông phi hành của Trần Dương nhanh chóng đuổi kịp.
Hắn bất ngờ xuất hiện trước bộ mặt gớm ghiếc của con Yêu Sư, găm con dao lửa thẳng vào cổ họng nó.
Grào ----oo!!!!!Yêu Sư hét thảm.
Dao lửa găm vào cổ họng khiến nó vô cùng hoảng hốt, giãy dụa đập phá rồi chạy trốn nhưng ngọn lửa tựa như vĩnh hằng dục hoả thiêu đốt toàn thể nội nó, thiêu đốt thần hồn và nguyên thần của nó, khiến nó nhanh chóng nằm xuống.
Đây chính là một trong những bảo thuật của Trần Dương, Chân Hỏa Thiên Viêm Bảo Thuật, có công dụng tấn công diện rộng vô cùng khủng bố và khả năng thiêu rụi vạn vật trên đời.
Một bên Trần Dương vô cùng tiếc nuối, lỡ tay đem con yêu sư đốt thành tro, nên tối nay khỏi ăn uống gì nữa.
Hắn đi đến xác của yêu sư đã cháy thành tro, moi từ trong ngực nó ra một viên yêu đan rồi bỏ vào túi. Sau đó, hắn di chuyển về hang động của con yêu sư xem có bảo vật gì không.
Khi vào trong hang động, hắn nhìn thấy có rất nhiều hài cốt con người bên trong, hẳn là con yêu sư kia đã ăn thịt rất nhiều người vô tội rồi.
"Cứu với!!"....
Bỗng nhiên trong hang động phía sâu bên trong có tiếng kêu cứu vọng đến.
Hắn ngay lập tức đề phòng, sau đó sử dụng tinh thần lực dò xét bên trong.
Sau khi xác nhận không còn gì nguy hiểm, hắn liền chạy vào sâu bên trong đó xem tình hình .
Hắn phát hiện có bốn tu sĩ võ giả bị thương rất nặng đang nằm bên trong. Hắn liền vội vã đỡ người kêu cứu dậy, sau đó cho nữ tử này dùng một nhánh linh thảo.
Sau khi nuốt linh thảo, thương thế của nữ tử này nhanh chóng khôi phục và hắn cũng cho ba người còn lại mỗi người một ngọn linh thảo.
Trần Dương để ý cả bốn người, hai nam hai nữ, đều ăn mặc rất đẹp, đều vô cùng tuấn tú và xinh đẹp, hẳn là đến từ một gia tộc nào đó.
Lúc này, bốn người kia sau một hồi khi đã dùng linh thảo, thương thế bên trong bên ngoài đều nhanh chóng lành lại và họ cũng nhanh chóng mở mắt ngồi dậy.
“Đây rốt cuộc là chuyện gì, là ai đã cứu chúng ta?”. Một nam tử sau khi mở mắt hốt hoảng ngồi dậy kêu lên.
“Là ta!!” .Trần Dương nghe nam tử hỏi vậy cũng nở mũi thừa nhận, nghĩ rằng có thể họ sẽ trả ơn bằng rất nhiều tiền, liền vui vẻ cười cười đáp.
Cả bốn người vừa tỉnh dậy, nhìn thấy một thiếu niên thân hình nhỏ nhắn, khuôn mặt anh tuấn thật sự chấn động tâm hồn.
“Đẹp trai quá vậy, ra công tử là người cứu bọn ta sao?”.Một thiếu nữ vừa ngồi dậy nói.
“Đa tạ vị đại hiệp đã cứu giúp, ân tình này Lâm mỗ khắc ghi suốt đời!!”.Một thiếu niên khác khuôn mặt anh tuấn đứng dậy tạ ơn.
Cả hai người còn lại cũng vội vã đứng dậy,dù hơi sợ nhưng vẫn cúi đầu thành kính cảm tạ người thiếu niên trước mắt.
Nhưng Trần Dương lúc này liền xè tay ra hiệu gì đó.
Thấy thế, cả bốn người họ cũng không hiểu, liền nhìn nhau vẻ tò mò.
“Công tử, đây là...?”
“Tiền!!” .Trần Dương không ngại ngần đáp.
Nghe vậy, cả bốn người đều ngẩn ngơ, sau đó liền móc túi của mình phát hiện không có một cắc nào.
“Thiếu hiệp, hiện tại chúng ta không có linh thạch trên người. Hay là ngươi cùng ta trở về, ta sẽ bảo phụ hoàng báo đáp 1000 viên linh thạch cực phẩm, thế nào?”.
Người vừa lên tiếng chính là một nữ tử nhỏ nhắn.
Nghe xong, Trần Dương nghĩ sao kịch bản này có vẻ quen quen, thế là liền đồng ý đi cùng bốn người họ. Dù gì giúp người thì giúp cho chót, với lại từ rìa Dị Thú Nam Sơn về đến Nam Quốc Nam Thành khẳng định là có cả tá yêu thú và mấy kẻ cướp giật.
Nên thôi làm người tốt thì làm cho chót vậy. Sau đó, hắn hộ tống cả bốn người họ về đến cửa thành Nam Quốc, mất bốn ngày đi đường.
Trên đường về Nam Quốc, hắn cũng tiêu diệt kha khá bọn đạo tặc và dị thú,tiện thể hỏi khá nhiều thông tin hữu ích.
Sau khi đến cổng thành, hắn định rời đi nhưng bị cô gái nhỏ nhắn kia giữ lại, nói rằng phụ hoàng sẽ tặng hắn linh thạch và chiêu đãi lớn.
"Phụ hoàng?".Trần Dương lẩm bẩm, cảm giác có gì đó thật sự quen lắm.
Sau đó, trên tường thành, một đám binh lính chạy xuống bái kiến cô gái nhỏ nhắn kia và gọi một tiếng “Công chúa.”
Giờ đây, hắn đã hiểu rồi, quả nhiên là có cái kịch bản thân thuộc não tàn mình đã đọc trong mấy cuốn tiểu thuyết kiếp trước.