1. Truyện
  2. Thẩm Tống Đường Tạ Chu Tiên
  3. Chương 11
Thẩm Tống Đường Tạ Chu Tiên

Chương 11: Ma Thiên Ấn Ký

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vương Tán vẻ mặt càng ngày càng dữ tợn: "Ngươi sát hại Vương Thượng, giả mạo hắn bấy lâu nay, ngươi còn gì để nói?".

Trương Tống sắc mặt khó coi: "Không phải ta giả mạo nha".

Cái này là Trương Tống nói thật, hắn vừa xuyên không cách đây không lâu, chưa hiểu trắng đen chuyện gì, một đống rắc rối đã rơi xuống đầu hắn.

Bất quá, những người còn lại thì không nghĩ như vậy. Vương Túc kia một mặt vẻ không quá bất ngờ, tựa hồ đã biết từ lâu.

Lý Thiên Lộ thì trợn mắt há mồm. Không ngờ phò mã là người giả mạo. Chỉ có điều, nàng và hắn chỉ là phu thê trên danh nghĩa, điều này dường như không quan trọng cho lắm.

Lý Thiên Lộ nhớ lại hắn từng thể hiện hai bộ dáng khác nhau. Một kiểu vẻ đạo mạo trầm ổn, gần đây nhất là kiểu miệng lưỡi xuất ngôn không chút cố kỵ. Có lẽ cái sau mới là bản chất thật của hắn.

Nàng lại nghĩ, gần đây hắn bộc lộ bản chất ấy ra, phải chăng dự cảm được thân phận bị lộ? Người này tâm tính thật cơ linh, thâm trầm.

Nhưng tại sao hắn không đề phòng trước nha. Lúc này tu vi không còn, lại lọt vào đầm rắn hang hổ, làm sao thoát ra?

Vương Tán cười lớn ha ha một tiếng: "Tốt. Tốt. Đến lúc này còn miệng lưỡi già mồm, ngươi xem đây là cái gì". Nói rồi, hắn lấy ra một đoá kim hoa làm bằng thiết tinh, toàn thân toát lên ánh sáng tím.

Trương Tống nhìn đoá tử hoa kia, chợt cảm thấy vô cùng quen thuộc, nhưng nhất thời không nhận ra được cái gì.

Vương Tán nói tiếp: "Trước kia, trong lúc vô tình, ta đã cảm nhận được trong người ngươi đã toát ra một tia khí tức lạ mà ta chưa bao giờ cảm thấy trên thân Vương Thượng. Tuy rất nhỏ yếu nhưng rất đặc biệt, đã gặp rồi thì sẽ rất ấn tượng".

"Lại nói, từ một năm trước Vương Thượng cùng sứ đoàn đi sứ Thổ Phồn về, thái độ rất khác biệt. Vương Thượng thường thích đi lễ chùa Phật. Ta còn tưởng hắn đi qua Đại Lý, Thổ Phồn, những quốc giáo thịnh hành Phật giáo, lý niệm có chút khác Phật giáo Lý Quốc ta, nên đạo tâm dao động".

"Bất quá, Phật giáo hiền đức thương người, lúc hắn trở về tuy đã cố giấu diếm, nhưng không có tường không lọt gió. Ta phát hiện, tính tình hắn đã trở nên có phần tàn độc, nham hiểm hơn. Khác hẳn với tính tình có phần ngốc nghếch lúc trước".

Trương Tống nghĩ thầm, tất nhiên là ngốc nghếch. Không ngốc làm sao trong kiếp trước, trong lịch sử hắn bị đội nói xanh không biết bao nhiêu lần, mãi về sau khi nhân tình cùng thê tử vui vẻ quên đề phòng, mới tình cờ bắt gian được.

Bên kia, Vương Tán tiếp tục nói: "Ta liền điều tra. Liền phát hiện trong lúc đi sứ, gặp một bang cường tặc cướp giết sứ đoàn, mọi người trong đoàn mới bị tách ra. Từ đó lần theo manh mối, mới phát hiện thi thể Vương Thượng. Đặt trên thi thể hắn, là đoá tử hoa này. Dường như bởi vì nó, thi thể Vương Thượng mới không bị phân hủy".

Vương Tán càng nói da mặt càng co rút: "Nói, ngươi muốn giữ thi thể Vương Thượng làm gì?".

Cứ nghĩ tới nhi tử bị giết, đối phương lại còn giữ thi thể nhi tử với mục đích không rõ. Càng nghĩ lão càng giận.

Trương Tống cũng bực bội trong lòng. Cái này ngươi hỏi ta làm gì, ta không phải thủ phạm nha. Nhưng giờ hắn xuyên không nhập vào thân thể này, nói hắn là thủ phạm cũng không sai.

Thân thể chủ nhân này thật biết cách gây hoạ. Để giờ này ta phải đau khổ chùi đít cho ngươi.

Hắn nhìn chằm chằm đoá tử hoa, tuy cảm giác quen thuộc, nhưng bổ sâu chín tầng não tử, vẫn không nhớ được cái gì hữu dụng.

Đoá tử hoa lung linh, từ đoá hoa dường như toả ra những làn hương tím như có như không. Vương Tán cùng Vương Túc một bên không chút nào đề phòng. Trước đấy bọn hắn đã hít phải, ngoài việc có hương thơm kỳ lạ, cũng không phải độc hương loại hình gì.

Trương Tống đứng cách xa, ban đầu không ngửi được. Nhưng theo thời gian, hương khí tử hoa lan đến chỗ hắn. Trương Tống muốn bế khí ngừng thở, nhưng dù nín thở như thế nào, cũng hít phải chút hương khí.

Rắc rắc!

Chợt một thanh âm tựa hồ gông xiềng bị chặt đứt vang lên trong thân thể hắn. Trương Tống nhất thời cảm thấy thân thể như được giải toả, thoát khỏi cái gì. Toàn thân thoải mái, khoan khoái một trận.

Trong đầu Trương Tống chợt tuôn ra một đám ký ức vô cùng quen thuộc. Khiến Trương Tống nhất thời trợn mắt hốc mồm.

Chủ nhân cũ thân thể này nguyên lai tên là Trương Tống, giống với hắn. Trương Tống nhất thời có chút không kịp thích ứng. Vậy đây là hắn ở thế giới này?

Trương Tống thế giới này vốn là người ma tộc. Lưu lại tại thế giới nhân loại. Trong một lần vô tình bị người biết được thân thế, bị đuổi giết trọng thương. Hắn trọng thương chạy trốn. Bất ngờ gặp được Vương Thượng bị bang tặc đuổi giết, liền hắn đối với hắn hạ thủ, đánh tráo thân phận.

Sau đó, Trương Tống thế giới này phong ấn huyết mạch để ẩn giấu khí tức ma nhân. Đoá tử hoa kia là Tử Linh Hoa, là một món bảo vật không có công dụng gì quá đặc biệt, chỉ để chứng minh thân phận ma tộc của hắn khi gặp đồng tộc khác.

Những người tu hành thời đại này, thường có biện pháp đặc biệt để biết hậu nhân, gia thân đã tử vong hay không. Để không bị lộ, Trương Tống phải để lại Tử Linh Hoa, dựa vào ma khí bên trong để duy trì một tia sinh ý cuối cùng cho Vương Thượng, nhưng cũng chẳng khác gì đã chết, nói đúng hơn là hắn sống như người thực vật.

Nếu không làm như vậy, đến khi Vương Thượng đứng trước mắt người Vương gia tộc, một bên người Vương gia bằng một phương pháp đặc biệt khác, biết được hắn sinh cơ đã tắt. Vậy chẳng phải đã bị lộ?

Phong ấn trong người Trương Tống vốn dùng ma khí tạo nên. Lúc trước bị mưu hại, vô tình khiến thân bị thương, ma khí phong ấn không hiểu nguyên do gì đã phản phệ, xung đột mãnh liệt, Trương Tống thế giới này không đè nén được, trong một hành động sai lầm, đã khiến linh hồn bị phản phệ hủy diệt. Lúc này mới khiến Trương Tống hắn thuận lợi xuyên không mà vào.

Mà phong ấn trong người hắn đã rất yếu ớt, lúc này bị ma khí trong Tử Linh Hoa k1ch thích phá toái ra, hắn lúc này mới giải phong ấn, hồi phục lại huyết mạch cùng chút trí nhớ.

Trương Tống mặt nhất thời đặc sắc, không ngờ tình tiết lại máu chó như vậy. Chẳng khác gì trong tiểu thuyết.

Đinh!

Bất ngờ một âm thanh quen thuộc vang lên khiến Trương Tống vui mừng, cuối cùng ngươi đã chịu hiện ra.

Hư ảnh màn hình hệ thống lại xuất hiện trong đầu, vẫn tối tăm mờ mịt như cũ.

"Phát hiện huyết mạch Ma nhân. Ký chủ có muốn thức tỉnh?".

"Muốn! Muốn! Ngốc gì mà không muốn!". Trương Tống vội vàng đồng ý. Thời điểm lửa cháy đến lông mày này, hắn nếu cầu chết sớm, mới trả lời không muốn. Cái hệ thống này hỏi cái gì thật hài hước.

Đinh!

Âm thanh hệ thống lại vang lên lần nữa. Trương Tống chợt cảm giác thân thể sôi trào thoải mái. Nhưng rất nhanh biến mất như chưa từng xảy ra, tựa hồ là ảo giác.

Trong thể nội hắn, tại vị trí mi tâm của hắn xuất hiện một đồ án ấn ký màu tím chưa từng thấy qua bao giờ, lung linh huyền bí. Thời điểm ấn ký xuất hiện, Trương Tống bỗng nhiên không trải qua mà thông suốt, ấn ký này là ấn ký Ma Thiên, tuy hắn chưa từng biết qua cái gì gọi là huyết mạch, ấn ký, nhưng cũng biết được, ấn ký Ma Thiên này là một trong ngàn vạn loại ấn ký của ma tộc.

Trương Tống trong đầu trao đổi với hệ thống, lại còn thức tỉnh huyết mạch ấn ký. Nói ra nhìn có vẻ dài, nhưng do tương giao qua thần niệm nên vô cùng nhanh, bên ngoài chỉ trôi qua thời gian vài phút.

Vương Tán thấy Trương Tống trầm mặc mãi không nói thì cười lạnh: "Ngươi dường như đang muốn kéo dài thời gian? Ha ha, lúc đầu ta còn cho rằng ngươi giả bộ, nhưng lúc tiếp xúc gần, ta biết không sai, ngươi đã là một phế nhân. Kéo dài thời gian thì có tác dụng gì?".

May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v

Truyện CV