Thạch Đà dẫn đường, cùng Lưu Phàm vừa đi vừa nói.
“ Lưu đệ, trước giờ đệ tính khí vẫn luôn như vậy sao ??” Thạch Đà qua một lúc chần chừ, hướng Lưu Phàm hỏi chuyện.
“ Ý Thạch huynh là gì, ta thực chưa thấu đạt.” Lưu Phàm đáp.
“ Xem nào…đệ là người đại nhân rộng lượng, năng lực rất lớn, ngược lại không mấy khoe khoang, đối với các bậc chức cao vọng trọng đều là bá đạo đối mặt…” Thạch Đà có chút chậm rãi nói ra.
“ Ha, chính ra lúc trước ta là ngược lại.” Lưu Phàm lặng người, nhớ về quá khứ khó khăn, cũng là muốn giãi bày cho thoả nỗi lòng một chút.
“ Có như vậy sự tình ??” Thạch Đà nhận thấy sắc mặt Lưu Phàm âm trầm, tưởng rằng sẽ chấm dứt cái này cuộc hội thoại, ai ngờ vẫn tiếp diễn, cũng là vui vẻ tiếp lời.
“ Ừ, khi xưa, ta được coi là một cái phế vật, đối với bất kì ai đều là cảm giác chán ghét cùng run sợ, cảm giác như trong trời đất không có chỗ cho ta…” Lưu Phàm không nói một mạch, chỉ từ từ kể.
Hắn, từ lúc đang kí nhập học năm tuổi, bắt đầu được giáo thụ thử đưa ý niệm vào câu dẫn Linh Thạch đã phải chịu tủi nhục, vẫn nhớ như in sắc mặt tên khốn ấy, môi hơi bặm, lông mày nhíu lại, lắc đầu có vẻ thương tâm nhưng lúc sau lại vui mừng đắc chí vì hạ bệ được Lưu thị thiếu gia.
Giáo thụ ấy, trực tiếp trước quảng trường đông đông người nói:
“ Thiếu gia, ngươi đây là tư chất có chút…sâu đến mức ta khó tìm thấy, tạm thời không xác định được Linh Thạch đầu tiên của ngươi là gì, cố về luyện tập.”
Lão nói, nhấn vào chữ ‘thiếu gia’, ‘khó tìm thấy’, ‘không xác định’ như muốn cười vào mặt Lưu Huyền Di vậy.
Người trong Lưu thị nhìn vào tình huống ấy, tưởng rằng chỉ có Lưu Huyền Di mang một cục tức, không ai để tâm rằng Lưu Phàm tuổi trong lòng đồng dạng nảy sinh oán niệm.
Cứ thế, toàn bộ lứa ấy Lưu thị người tuổi được nhận, Lưu Phàm lại phải đứng ngoài cửa, nghe bên trong xôn xao tiếng giảng bài mà tự xót, tự hận.
Một năm sau quay lại, tình huống vẫn là như cũ, lão giáo thụ lần này còn cố ý ho thật to cho mọi người để tâm vào nghe, rồi lại phán một câu phủ định mập mờ, khiến Lưu Phàm cáu gắt vô cùng, trực tiếp chạy thẳng về nhà, trở thành trạng thái không muốn ăn ngủ, Lưu Huyền Di phải triệu hồi Hoả Tự đến cùng hắn bầu bạn.
Hoả Tự là phế vật, nói thẳng ra là phế vật hiểu phế vật, hai bọn hắn trở thành lẫn nhau chỗ dựa tinh thần.
Nhờ Hoả Tự động viên, Lưu Phàm chăm chỉ tìm đọc cổ thư bí tịch, cố tìm ra cách tự đào móc thiên tư, Lưu Huyền Di biết chuyện ấy, tuy rằng hắn trong lòng hiểu rõ thiên tư không cách nào thay đổi, vẫn là cổ vũ con trai, dù sao thế còn hơn một mặt sầu đời.
Một năm sau, sự tình này xảy đến, Lưu Phàm trực tiếp tát thẳng vào mặt lão giáo thụ, đá một cước thẳng hạ bộ lão, cho lão đến giờ tướng đi vẫn còn là hơi khệnh khạng ái ái.
Sau đó, hắn dĩ nhiên bị cấm trở lại Lưu Tông, hoàn toàn bước đi trên con đường tự học, năm ấy mới tuổi.
Chuyện lão giáo thụ bị Lưu Phàm ngược truyền rất to, ai ai cũng biết, Lưu Huyền Di tâm thần cứng như sắt nghe nhiều còn có chút muốn bộc phát, hắn lo con trai không chịu được, lại thuận tay đánh người, liền để cả một thư viện rộng lớn cho Lưu Phàm học tập.
Nông nghiệp, kiến trúc, giáo dục, rèn đúc,…vô số kiến thức không cần sử dụng Linh Thạch được Lưu Phàm lấy ra học.
Năm tuổi, bọn đồng học, à không, bọn khốn được nhập học lúc Lưu Phàm tuổi đồng loạt kéo tới thăm, nói cái gì cũng là hàm ý, bị dính vào cơ chế bẫy rập Lưu Phàm bày sẵn, một mẻ bắt gọn, ai ngờ lúc sau phụ huynh đến đòi, Lưu Huyền Di được một trận khổ.
Năm tuổi, tham gia khảo hạch lần đầu, không đạt, chính xác là bị giáng chức, không còn được người trong tộc gọi là thiếu gia nữa, trực tiếp mang cái biệt danh, Phế Phàm.
Lưu Phàm sau đó mất đi quyền truy cập vào thư viện, không học được nữa, lên trên núi cao, tự trồng cây, ăn chay tĩnh dưỡng hơn một năm, nghiên cứu thiên văn học.
Năm tuổi, tham gia khảo hạch lần hai, không đạt, bị đày khổ sai tháng, Lưu Phàm lúc ấy mới thấy được học vấn có ích ra sao, trừ việc đào mương, nhà của tạp dịch nơi ấy, cách canh tác của tạp dịch nơi ấy, Lưu Phàm đều thay đổi, trở thành một tiểu anh hùng trong lòng tạp dịch.
Một năm có hai mùa, theo cách canh tác cũ, cùng lắm là được một vụ linh thảo mùa ấm, sau đó mùa đông là chỉ lặt vặt vô dụng, Lưu Phàm trực tiếp đi khuyên từng người từng người, nhận tiền như ăn xin, sau đó tích đủ vốn, đi tập tành lai tạo giống mới, có thể chống chọi thêm tháng đầu đông, chính xác là nâng tổng sản lượng lên nửa phần.
Đào mương, không ngày nào không đào, thời gian về sau, các phu thấy thương Lưu Phàm, đào hộ, hắn từ ấy rảnh ra mấy tiếng, liền xuống bếp học việc, trở thành một cái lành nghề đầu bếp.
Kết thúc tháng khổ sai, Lưu Phàm làm việc nặng, tuy rằng cơ thể vạm vỡ ra, nhưng, chiều cao lại bị giảm một chút.
Trở lại núi xưa, hắn hằng ngày đều là mơ tưởng xa xôi, chỉ giam mình trong đấy, vô luận thế nào cũng không ra, bởi rằng cứ xuống núi, y như cũ bị dèm pha.
Lưu Huyền Di định chuyển hắn xuống tạp vụ, bởi rằng ở đó hắn sống cũng rất tốt, các phu tạp vụ đều là kẻ từng chịu nhục nhã, đều là không có tu vi, không ai kì thị ai, từ ‘phế vật’ không một ai nhắc, nhưng, các lão khốn chó muốn triệt mệnh Lưu Phàm để các con lão còn lên mới cho rằng Lưu Huyền Di là kẻ thất đức muốn đày con trai đi triệt để, giữ Lưu Phàm lại, bắt thi khảo hạch lần .
Lưu Phàm thù ghét cái đại lục ấy, cái đại lục của những kẻ chỉ biết chăm chăm kéo người bên trên xuống, chỉ vì hắn là thiếu gia mà bị vùi dập như vậy, lúc này ở Âu Lạc đại lục, khả năng là có thể quật khỏi đi lên.
Sau đấy, Lưu Phàm thi trượt, trục xuất xuống Hỗn Độn U Vực, thức tỉnh Tịch Thần Hệ Thống.
“ Đệ hẳn là phải cố gắng rất ghê gớm mới có ngày hôm nay.” Thạch Đà nói tiếp.
“ Ừ, lũ cùng tuổi ta, bây giờ cũng đã lên thành đệ tử nội môn, một số đi ra ngoài lăn lộn thành mạo hiểm giả, chung quy đều so ta yếu, ấy vậy từng có một thời dám cười vào mặt ta.” Lưu Phàm cười nhạt, chính xác thấy được, bên trong nụ cười ấy, ẩn chứa vô ngần cay đắng.
“ Người tính không bằng trời tính…” Thạch Đà tóm gọn.
“ Còn những kẻ địa vị cao ở Triệu Quốc đại lục ấy ta đều ghét, chỉ trừ cha ta ra, tất nhiên không phải vơ đũa cả nắm, nhưng, đối với bọn hắn, ta quyết chính là không bao giờ cúi mình, kính nể có thể có, nhưng, tuyệt đối không quỳ, không cúi !” Lưu Phàm mạnh giọng.
“ Đệ có một cái rất minh bạch suy nghĩ về tự trọng, ta khâm phục !” Thạch Đà gật gù.
“ Đối với quần chúng, ta lại càng là cẩn trọng, bởi rằng chỉ một sơ suất thôi, e có thể chịu lớn vô cùng đả kích !” Lưu Phàm càng nói càng hăng.
“ Chí lý !”
Lưu Phàm bất giác đứng phắt dậy, chỉ một tay về thiên không, miệng cười lớn, tựa hồ đang tự hào, nhưng, không cách nào tả rõ cho Thạch Đà hiểu.
Có thể vì bây giờ hắn mạnh mẽ rồi…
Có thể vì bây giờ đối với hắn, người ta đều là yêu mến…
Có thể bây giờ hắn đã có niềm tin vào cuộc sống, không còn sầu đời nữa…
Có thể cuối cùng hắn đã tìm ra cơ hội ở kiếp này...
“ Đệ có muốn nhập Hưu Thạch Học Viện không ??” Thạch Đà bất giác cũng phấn khích theo, hỏi.
Lưu Phàm ngưng trọng một chút, hắn tự nghĩ, lấy bản thân năng lực, nhập học viện không phải là không có thể, nhưng, liệu rằng có phải đối mặt với mấy kẻ tự phụ, tự cao như trước kia ?
“ Ta còn do dự.”
“ Không, vào đấy, đệ có vô cùng nhiều lựa chọn, nếu ở cỡ thiên kiêu như đệ, thậm chí còn được một chút lão sư nhận thẳng làm chân truyền đệ tử, họ sẽ sau lưng chống đỡ, sau này thiếu tài nguyên hay bị bắt nạt, đều tới ôm đùi lão sư khóc ăn vạ liền có thể giải quyết !!” Loại này tiện tiện Thạch Đà, ấy chính là thích như vậy.
“ Nhục nhã.” Lưu Phàm cười khẩy, buông một lời.
“ Không, nói chung không chỉ có vậy, trong học viện còn có rất nhiều vị cao nhân tấn thăng thành thần để lại thần niệm, nếu như bắt gặp, thỉnh giáo một hồi, liền muốn phi thiên, tăng bạo thực lực !!” Thạch Đà tiếp tục.
Nói đến đây, Lưu Phàm gật gù, lúc này mới là thứ hắn tìm kiếm, Đồ Thần có thể !!
“ Làm sao để vào học viện ??” Lưu Phàm hỏi.
“ Mỗi trấn một năm sẽ có một vé tuyển, rất nhiều vị cường giả cũng có vé tuyển, bừa bãi đi kiếm một vé tuyển liền có thể vào !”
“ Thế Ngữ Trấn…”
“ Có, trưởng thôn đang cầm, đệ đừng lo, ta sẽ đỡ lời xin hộ.”
“ Vậy cũng phải nhờ huynh.” Lưu Phàm nghĩ lại trưởng thôn đối với mình có oán niệm, cũng là phải dựa dẫm Thạch Đà một phen.
, thể loại hắc thủ sau màn