1. Truyện
  2. Đại Kỳ Biến
  3. Chương 2
Đại Kỳ Biến

Chương 2: Nghi vấn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chẳng rõ qua bao lâu, Vũ Gia Minh mới dần dần khôi phục ý thức.

Vừa mơ màng mở mắt, khi mà cảnh vật trước mặt vẫn mơ hồ, cơn nhức đầu từ đâu cuồn cuộn kéo tới.

Vũ Gia Minh bị cơn đau đớn bất chợt làm cho choáng váng, hai tay nhanh chóng ôm lấy đầu, mắt nhắm tịt, cơ mặt co rút, cậu rên rỉ, “A” một tiếng.

Cơn đau đến nhanh khiến người không kịp đề phòng, nhưng cũng rời đi nhanh chóng không kém, chỉ thoáng chốc đã biến mất, dường như không hề tồn tại.

Vũ Gia Minh lấy tay bám vào thành giường phía sau, gồng mình ngồi dậy.

Tỉnh lại sau khi ngất đi, toàn thân Vũ Gia Minh mệt rã rời, dường như cậu đã vận động quá sức suốt nhiều tiếng liền vậy, từng bắp cơ run rẩy, cả người thoát lực.

Cậu chảy mồ hôi đầm đìa, từng giọt mồ hôi thấm đẫm toàn thân khiến chiếc áo sơ mi trắng dán sát người cậu, từ đó có thể thấy từng bắp thịt săn chắc cùng cơ ngực non nớt của tuổi trẻ.

Chiếc giường cậu nằm cũng thấm đầy mồ hôi, người khó chịu nhất khi chứng kiến điều này, không ai khác chủ nhân của nó .

Cổ họng Vũ Gia Minh khô khốc vô cùng, cậu vất vả với người ra lấy bình nước đặt trên bàn, tự rót cho mình một cốc nước đầy.

Trong lúc rót nước, vì cơ tay run rẩy quá kịch liệt, dù cho đã cố gắng khống chế hết sức, vẫn có mấy lần cậu suýt làm đổ nước ra ngoài.

Khó khăn lắm mới uống được một cốc nước, dòng nước ấm áp chảy qua cổ họng, Vũ Gia Minh cảm thấy dường như mình đã gần như hồi sinh.

Dựa vào thành giường, Vũ Gia Minh thả lỏng toàn thân.

Cậu không muốn hoạt động thêm một chút nào nữa, mệt chết người rồi.

Có thể ý tưởng là như vậy, nhưng sự thật trần trụi lại khiến ý chí con người lung lay.

Và để toàn thân mặc đồ ướt đẫm mồ hôi một chút nữa thôi cũng khiến Vũ Gia Minh chịu không nổi.

Vũ Gia Minh cố gắng nhấc bản thân dậy, lê lết bước ra khỏi giường, lại tùy ý lấy một bộ quần áo ra, nhanh chóng đi vào phòng tắm.

Chỉ chốc lát thôi, hơi nước đã bay ra phòng tắm không đóng của, tràn ngập căn phòng.

Vũ Gia Minh tắm cực kỳ qua loa, cậu chỉ lo tắm nhanh để có thể nghỉ ngơi, vậy nên không mất mấy phút cậu đã ra ngoài.

Bước vào phòng ngủ, Vũ Gia Minh bật điều hòa, chỉnh mức nhiệt vừa phải, bật chế độ hút ẩm, lại vội vã cởi ra ga gường đã bẩn, tiện tay vứt ra sàn chờ xử lý.

Cậu không cần thay ga giường mới, lập tức trèo lên chiếc giường ấm áp mà nhắm mắt lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ…

…Chẳng biết qua bao lâu, mí mắt Vũ Gia Minh mới nặng nề mở ra.

Sau giấc ngủ này, Vũ Gia minh mới cảm thấy thân thể tốt hơn trước nhiều, không còn có cảm giác thoát lực, mệt mỏi nữa.

Cậu bật mình dậy, thấy được phía bên kia căn hộ thông qua cái cửa sổ đối diện với giường ngủ.

Phía bên kia cửa sổ, mặt trời lấp ló phía xa, ánh nắng vàng rực rỡ ẩn giấu sau tầng mây,mây phản ánh vàng đỏ đầy mờ ảo, mờ ảo tựa như Vũ Gia Minh, cậu nhìn bầu trời, hoang mang tự hỏi ‘bây giờ là hoàng hôn hay bình minh?Cậu ngủ mất bao lâu rồi?’.

Để giải đáp cho nghi hoặc của cậu, chiếc điện thoại di động đặt trên bàn rung liên hồi, tiếng nhạc chuông nghe quen tai phát ra, vang cả căn phòng.

Không cần nhìn tên cũng đoán được người, Vũ Gia Minh bấm nút nhận cuộc gọi, lại mở loa ngoài.

“Tiểu Minh yêu quý, cháu rốt cuộc cũng bắt máy, cháu thực sự khiến ông nội già yếu của cháu phải lo lắng đến mức gần tái phát bệnh tim rồi.” Tiếng nói to lớn của Nhân Bảo phát ra, xen lẫn trong đó là tiếng cười đùa, tiếng ồn ào của đám đông và âm thanh sôi động dễ nhận ra của khu công viên giải trí.

Nghe được tiếng Nhân Bảo cợt nhả trêu mình, Vũ Gia Minh cũng không có tâm tình đi phản ứng lại, cậu lên tiếng, lúc này mới giật mình vì tiếng khàn khàn của mình, vì vậy cậu không hiểu chột dạ, quả quyết im lặng.

Nhân Bảo nghe thấy âm thanh khàn đặc của Vũ Gia Minh cũng giật mình, lo lắng thay người bạn, tâm tình trêu chọc cũng vỗ cánh bay xa, hắn hỏi: “ Cậu bị sao thế?Sao giọng khàn vậy? Hay là ốm rồi?”

Vũ Gia Minh còn chưa nghĩ ra được lý do lấp liếm cho sự bất lực của mình, nghe Nhân Bảo nói thì lập tức bắt lấy cái thang Nhân Bảo vô tình đưa cho, cậu giả vờ ho khan hai tiếng, nói: “Ừ, tôi mở điều hòa số thấp quá, ngủ đậy liền ốm mất rồi.”

Đầu dây bên kia, Nhân Bảo nhìn mấy người đang vui đùa phía trước, không bớt lo lắng hỏi: “ Sao cậu bất cẩn vậy? Bài học khi bé vẫn chưa đủ à? Uống thuốc chưa? Có cần tôi về chăm sóc cậu không?”

Có thể thấy rõ, Nhân Bảo còn sốt sắng hơn cả Vũ Gia Minh, tuy Nhân Bảo hỏi rất nhiều câu hỏi, nhưng Vũ Gia Minh chỉ nói hai câu: “Tôi uống thuốc rồi, cậu yên tâm.

Không cần đến đây chăm sóc tôi đâu.”

Biết Vũ Gia Minh đã uống thuốc, Nhân Bảo cũng bớt đi một phần lo lắng.

Không cần vội vã như hồi vừa rồi nữa, Nhân Bảo nói: “ Cậu lần sau không thể bất cẩn như vậy nữa, bằng không tôi mách dì cậu.

Bài học hồi bé là minh chứng cho thấy sức đề kháng của cậu yếu ớt như thế nào rồi đấy.” Nhân Bảo dừng tiếng, bồi thêm một câu phê bình: “ Quả đúng là yếu ớt như con gái vậy.”

Vũ Gia Minh cười khan, cậu mò tìm trong kí ức của nguyên chủ cùng tên này, vậy mà tìm thấy một sự kiện khắc sâu trong kí ức, đây là một lần sự kiện diễn ra trong năm nguyên chủ tám tuổi, tuy kí ức hơi mơ hồ vì thời gian, nhưng đúng thật là nó vẫn rõ ràng hơn bất cứ kí ức nào trong tuổi thơ của cậu.

Đấy là một lần nguyên chủ về quê.

Hồi ấy bố mẹ nguyên chủ bận việc, để cậu sống nhờ trong gia đình Nhân Bảo một thời gian dài.

Không lâu sau thì đến ngày giỗ của ông nội nguyên chủ, vì gia đình Nhân Bảo cùng quê với cậu, lại lâu không về quê nên đã nhân cơ hôi này mà đưa nguyên chủ về quê.

Nhớ đến đây, Vũ Gia Minh mới biết nguyên chủ hóa ra quen biết với Nhân Bảo lâu như vậy, lại còn chơi rất thân nữa chứ.

Vấn đề thực sự khiến sự kiện này khắc sâu trong kí ức nguyên chủ không phải vì vậy, mà đây là lần đầu tiên sau gần bốn năm xa cách, nguyên chủ cuối cùng cũng có thể gặp mặt cha mẹ của mình.

Trước khi ở cùng gia đình Nhân Bảo, cậu ở với ông bà ngoại, nhưng vì lý do sức khỏe, cậu mới chuyển đi.

Vũ Gia Minh thấy được nguyên chủ hưng phấn cỡ nào, cũng vì quá hưng phấn mà nguyên chủ mất ngủ nguyên một đêm, lại còn chạy ra ban công hóng gió, cuối cùng nguyên chủ ốm, lại còn ốm nặng.

Cũng vì thế mà gia đình Nhân Bảo chậm chễ mất mấy ngày chăm sóc cậu.

Nhưng vì hạ sốt nhanh, sát ngày giỗ cũng sắp hạ sốt, lại vì thái độ kiên quyết muốn đi của nguyên chủ mà gia đình Nhân bảo cũng đành đem cậu đi cùng, lên tàu hỏa chạy ngay trong đêm, cuối cùng cũng về quê hương nguyên chủ trước sáng hôm sau.

Gặp được cha mẹ mình, nguyên chủ vui vẻ suốt mấy hôm liền, mặc dù bị ốm nên không rõ ràng diện mạo cha mẹ mình, khi hết sốt cha mẹ cũng đã vội đi, nhưng điều đó không cản trở được tâm tình hưng phấn trẻ con ấy.

‘Từ từ’, Vũ Gia Minh nhắm mắt, chậm rãi hồi tưởng đoạn kí ức ấy, có thứ gì đó trong đoạn kí ức khiến cậu có cảm giác quen thuộc…

‘!’

Vũ Gia Minh bất chợt mở căng đôi mắt, đôi đồng tử đen nhánh lúc này khẽ dao động, cảm xúc hoang mang lan tràn trong tâm trí.

“Gia Minh?” Nhân Bảo mãi không thấy lời đáp lại của người bên kia đầu dây, cảm giác lo lắng mơ hồ lại dâng lên.

Vũ Gia Minh bị tiếng hô của Nhân Bảo làm cho tỉnh táo, cậu cố gắng bình ổn cảm xúc, cố gắng không để lộ ra cảm xúc bất thường, “ Sao vậy?”

Tuy đã điều chỉnh sao cho âm thanh bình thường nhất, Nhân Bảo cũng không có thấy điều gì lạ cả, nhưng làm bạn trên chục năm, hắn vẫn ẩn ẩn nhận ra trong lời nói Vũ Gia Minh có chút không ổn.

“Không sao chứ? Có chuyện gì sao Gia Minh?” Nhân Bảo nhẹ giọng hỏi.

“Tôi ổn.” Gia Minh đã gần như bình phục được cảm xúc, ít nhất bây giờ là như vậy.

“ Mấy giờ rồi đấy nhỉ, tôi ngủ mà quên luôn thời gian rồi.”

Nhân Bảo tuy có nghi ngờ trong lòng, nhưng cũng không nói ra, hắn đưa tay ra nhìn đồng hồ, đáp: “Năm giờ, gần năm rưỡi rồi, chúng tôi cũng sắp về.”

‘ Mình ngủ nhiều như vậy?’ Vũ Gia Minh hơi bất ngờ, nhưng bất ngờ này so với ‘bất ngờ’ cậu vừa phát hiện ra thì cũng chẳng thấm ra đâu vào đâu.

“ Được rồi, tôi cảm thấy hơi mệt, thế nhé, nhớ về sớm đấy.”

Nhân Bảo cũng không dông dài, Vũ Gia Minh muốn nghỉ cậu cũng không muốn kéo dài cuộc gọi, liền đáp: “Ừ, thế nhé.

Nhớ uống thuốc đàng hoàng, tôi về sẽ qua thăm cậu.”

“Được” Nói được một từ, Vũ Gia Minh ngắt kết nối.

Vừa ngắt kết nối, Vũ Gia Minh trượt tay xuống, điện thoại rời tay, cậu tựa như mất hết sức sống, đôi đồng tử dần mất đi tiêu cự, những nỗi lòng rắc rối chen nhau đi qua đầu óc cậu.

Trong suy nghĩ, diện mạo mơ hồ của người đàn ông xuất hiện trong ký ức của nguyên chủ hiện ra , dần dần chồng khớp với diện mạo của một người từng xuất hiện rất nhiều lần trong tuổi thơ của cậu.

Người đàn ông ấy có khuôn mặt thon dài, làn da hơi trắng, đôi mắt dẹt mà sắc sảo…

Đấy…là cha cậu, cũng là người cha xuất hiện trong kí ức của nguyên chủ….

Truyện CV