Chương 17: Tô Ninh biến hóa, yên tâm thoải mái lấy tiền!.
"Ta nói là giá cả sau thuế gấp trăm lần!" Tô Ninh được một tấc lại muốn tiến một thước, không chút lưu tình.
Bên kia dừng một chút.
Giá cả gấp trăm lần!
Hay là sau thuế???
Lòng dạ thật đen tối!
Rốt cuộc hắn đã trải qua chuyện gì, sao lại không dễ dàng chiếm tiện nghi của hắn?
"Có vấn đề?" Tô Ninh truy vấn.
"Không... Không... Không có vấn đề, hoàn toàn không có vấn đề, vốn ta cũng muốn nói đó là giá cả gấp trăm lần sau thuế! Hắc... Hắc hắc..." Vương quản lý xấu hổ cười.
Dù cách màn hình Tô Ninh cũng có thể nghe ra, hiện tại gia hỏa này chỉ sợ so với ăn ruồi chết còn khó chịu hơn.
Nghĩ đến tâm tình của Vương quản lý lúc này, trong lòng Tô Ninh sảng khoái.
Biết ngươi không thoải mái, vậy ta sẽ thoải mái.
Người khác không biết công ty này đen tối cỡ nào, nhưng vị Vương quản lý này chán ghét cỡ nào, Tô Ninh đã từng trải nghiệm qua.
Cái gì mà mỗi ngày tăng ca, một ngày làm việc trên mười hai tiếng, còn chưa có phí tăng ca... Ồ, đúng rồi, người ta đối với pháp luật cũng có thể hiểu rõ, người ta cái đó không gọi là phí tăng ca, phí tăng ca bao hàm ở trong tiền lương, về phần tiền tăng ca thật sự, gọi là tiền thưởng... Về phần tiền thưởng, dù sao các loại lý do đều sẽ trừ cho ngươi...
Tóm lại, trước đó Tô Ninh làm việc ở công ty này, cho người ta cảm giác chính là làm trâu làm ngựa, lãnh đạo mất hứng còn muốn tới mắng hai câu, quả thực không coi người là người, Tô Ninh cũng không biết trước kia đầu óc mình có bệnh hay là như thế nào, thế mà có thể chịu đựng được.
Bệnh của mình, có thể cũng có liên quan đến cường độ công việc quá lớn, áp lực quá lớn.
Bây giờ nhớ lại lúc trước... Mình thật sự là một con lừa ngu ngốc.
Cũng chỉ trong mấy hơi thở công phu, hai mươi mốt vạn đã đến sổ sách."Hừ hừ, Vương quản lý này trở nên sảng khoái như vậy sao?" Trước kia họ Vương cũng không có hiệu suất nhanh như vậy, cái gì thanh toán, kết toán tiền lương vân vân, đều là lằng nhà lằng nhằng...
"Xem ra dự án này đối với bọn họ đích xác rất quan trọng." Tô Ninh nghĩ thầm.
Sau khi tỉnh táo lại, trong lòng Tô Ninh có chút xúc động.
Trước kia mình muốn kiếm hai mươi vạn, không biết phải bao lâu... Nhưng bây giờ tùy tiện liền có hai mươi mốt vạn vào sổ?
Ai...
Đời người chính là như vậy.
Luôn rất kỳ quái.
Có đôi khi ngươi càng quan tâm đến thứ ngươi càng muốn, càng cách ngươi càng ngày càng xa, mà ngươi không để ở trong lòng, không cần... Nó lại sẽ tự động tìm tới ngươi.
Tiền là như nhau.
Nữ nhân cũng giống như vậy.
Tiền, chỉ có thể chảy về phía người không thiếu tiền...
Tình cảm, cũng chỉ biết đi về phía không thiếu người yêu đi.
"Bất kể như thế nào... Có số tiền này, ta cũng có thể an tâm sống ở nông thôn, tu luyện..."
Hoàn toàn có thể tự cung tự cấp.
Vẫn là màu xanh lục không ô nhiễm.
Nhưng nếu như có thể thu nhập nhiều hơn một chút tiền, hắn cũng sẽ không cự tuyệt.
Hai mươi mốt vạn.
Giá thị trường bình thường mời trình tự sửa chữa của cá nhân bị trục trặc khoảng hai ngàn một, gấp trăm lần chính là hai mươi mốt vạn.
Tô Ninh trở lại phòng khởi động máy tính.
Nhấp mở trình tự mà Vương quản lý gửi tới...
Mở ra mã số quen thuộc đã lâu.
Lại có thể làm ra một công trình lớn như vậy.
Chữa trị bug, sửa sang trục trặc thật ra rất đơn giản, bởi vì đây là mã do Tô Ninh tự viết, hắn liếc mắt một cái đã biết vấn đề ở đâu.
Ngón tay gõ lên bàn phím mấy lần.
Trước sau đại khái không vượt qua hai phút.
Vấn đề không lớn.
Chỉ là người bình thường căn bản không có khả năng phát hiện.
"Giải quyết xong..."
Hai phút.
Còn có...
Nếu bây giờ hắn còn làm việc ở công ty đen, vậy mình chữa trị loại bug này cho bọn họ sẽ bị đối phương coi là đương nhiên, làm xong không có phần thưởng gì, làm không tốt sẽ bị phê bình.
Loại vấn đề này lúc trước Tô Ninh không biết xử lý bao nhiêu lần, hắn cũng không nhớ rõ.
Đại khái mấy trăm lần? Mấy ngàn lần?
Nhưng hầu như không có hồi báo...
Làm xong công việc, Tô Ninh suy nghĩ một chút... Không có lập tức đem văn kiện xử lý tốt gửi cho Vương quản lý.
Mà gửi một tin nhắn: "Vấn đề này của ngươi có chút nghiêm trọng, ta thấy không có một tuần lễ là xử lý không tốt!"
Bên kia nhanh chóng gửi tin nhắn: "Hả? Lâu vậy rồi? Anh Ninh... anh có thể nhanh lên không, bên này rất gấp..."
Trong lòng Tô Ninh khẽ động...
Kẻ có tiền... Quả thật không coi tiền là tiền, đương nhiên... cũng phải xem đối tượng, có một số phú nhị đại hoặc là phú nhị đại đang xem trực tiếp hoặc là xem tiểu thuyết, tiện tay có thể thưởng mấy triệu, nhưng trong hiện thực đối mặt một số người, cho một hai trăm cũng cảm thấy chán ghét...
"Vương quản lý sảng khoái, nếu ngươi đã hào sảng như vậy, ta cũng không thèm đếm xỉa gì nữa, hai ngày... Ta suốt đêm sáng, hai ngày làm ra cho ngươi!" Tô Ninh giọng điệu nghĩa bạc vân thiên.
Bên kia điện thoại, trong lòng Vương quản lý rốt cục có một chút an ủi.
"Lấy tiền của người thay người tiêu tai không sai, nhưng kết quả có thể ra được hai ngày sau, cũng có thể ra ngoài một tuần sau, khi nào ra, liền hoàn toàn có thể nhìn ra Ninh ca có phải trượng nghĩa hay không, không thể không nói... Anh là thật trượng nghĩa." Vương quản lý cảm thấy Tô Ninh thật không tệ.
"Ngươi biết là tốt rồi... Được rồi, cứ như vậy đi, ta đi làm trước, quay đầu nói chuyện." Tô Ninh nói.
Quay đầu... Tô Ninh liền đi làm bữa tối cho Mỹ Mỹ.
Nếu hắn biết, Tô Ninh kỳ thật chỉ cần hai phút là xong, thời gian khác đều đang mò cá... Lại không biết sẽ có cảm tưởng gì?
Còn bản thân Tô Ninh có cảm giác tội lỗi hay không?
Hắn yên tâm thoải mái!
Cũng không biết có phải bởi vì sau khi tu luyện, đầu óc tỉnh táo hay không, rất nhiều hành vi của hắn càng thêm thông minh.
Ví dụ như lần này... Nếu như hai phút hắn gửi cho Vương quản lý, đối phương nhất định sẽ cảm thấy ngươi tiện tay điểm vài cái là xong, hơn hai trăm ngàn tiêu không đáng.