Nghe có người hỏi vậy Triệu Viễn nhịn không được có chút cười lớn.
Haha...haha…
"Ngay cả một câu cũng không chào hỏi mà lại dùng thần thức đi dò xét người khác như vậy ngươi không cảm thấy không lễ phép sau".
Sau khi tỉnh lại thì Triệu Viễn đã cảm nhận được luôn có người đang dùng thần thức để dò xét thân thể mình cũng như đang giám sát nhất cử nhất động của mình.
Tuy không cảm nhận được sát ý trong đó, nhưng tùy ý dùng thần thần thức để dò xét người khác mà chưa được sự đồng ý của người đó thì trong giới tu đó là điều tối kỵ.
Không một ai muốn bí mật trên cơ thể mình bị người khác biết cả.
Cùng lúc đó giọng nói này lại vang lên một lần nữa.
"Cũng bởi nơi này đã quá lâu không có người tiến vào nên có chút tò mò, mong tiểu hữu thông cảm".
Triệu Viễn hừ lạnh.
"Tò mò ư, ta thấy không phải vậy.
Tò mò mà ngay cả toàn cơ thể ta cũng bị ngươi dò xét một lần, như vậy mà gọi là tò mò sao.?
"Nếu tiểu hữu cứ nghĩ như vậy ta cũng không có cách nào khác.
Nhưng đứng ngoài đó chân chắc cũng mỏi rồi, sao tiểu hữu không vào trong nhà nói chuyện".
Triệu Viễn biết đây cũng là một ít thành ý của người này, từ chối thì lại không lễ phép với lại Triệu Viễn cũng là người gan to nên không sợ xảy ra chuyện.
Sau đó liền thấy của ngôi nhà được mở ra.
Triệu Viễn cũng không khách khí liền tiến vào bên trong, sau đó hai cánh cửa liền bị một lực lượng thần bí cho đóng lại.
Cảnh tượng xuất hiện trước khiến Triệu Viễn có chút không thể tin nổi.
Giữa nhà là một cái bàn và cái ghế.
Trong đó cái ghế đều đã có người ngồi.
Trong đó người nhìn như vị trung niên nhưng Triệu Viễn có thể không dám coi thường hai người này.
Đơn giản nếu họ là người bình thường đã không còn sống tới hiện tại.
Người còn lại là một lão già với mái tóc bạc phơ nhưng không vì thế mà đánh giá thấp người này.
Triệu Viễn cũng có thể cảm nhận được sinh cơ trong cơ thể người vô cùng dồi dào như vô cùng, vô tận vậy.
Xung quanh tứ phía còn nằm cỗ thi thể.
Sinh cơ đã đoạn tuyệt, tử khí đã bao quanh cơ thể, điều này cũng chứng minh những người này không biết đã chết đi bao nhiêu năm tháng.
Nhưng Triệu Viễn cũng có thể cảm nhận được trên cơ thể những người chỉ có những chỗ chiến đấu dẫn đến tử vong là là không còn nguyên vẹn, còn những chỗ khác không có hiện tượng bị hủ hóa hay ăn mòn theo thời gian.
Tuy bên ngoài cơ thể những người này đều bị tử khí cuốn quanh nhưng đều có một điểm kỳ quái là bên trong cơ thể những người này vẫn còn sinh cơ.
Triệu Viễn chỉ biết khi những người đặt tới một cảnh giới vô cùng cao nào đó thì sau khi họ tử vong thì cơ thể họ vẫn còn có thể giữ được nguyên vẹn, không bị hủ hóa theo thời gian.
Nhưng chưa nghe nói là sau khi tử vong rồi mà vẫn còn sinh cơ.
Chỉ có những người còn sống trong cơ thể mới lưu chuyển sinh cơ, còn những người đã chết thì trong cơ thể sẽ lưu chuyển tử khí.
Nhưng vẫn có một số ngoại lên do tu luyện tử khí nên trong người cũng sẽ khó mà cảm nhận được sinh cơ nhưng do những người đó vẫn còn sống nên trong cơ thể vẫn lưu chuyển một lượng sinh cơ nhất định.
Triệu Viễn nhìn thấy một màn như vậy có nhút khó hiểu.
Lúc này lão đầu tóc trắng ngồi ở giữa thấy vậy liền cười giải thích.
"Tuy những người này đã tử vong rồi nhưng ta dùng bí pháp phong ấn sinh cơ của những người này lại.
Tất cả họ tuy cũng coi như tử vong, nhưng may mắn tất cả họ trước lúc linh hồn tiêu tan thì ta đều phong ấn lại một mảnh linh hồn.
Chờ ngày linh hồn khôi phục bình thường, lúc đó họ trở về cơ thể cũng coi như là sống lại".
Sau đó lão nhân thấy Triệu Viễn gật gật đầu chắc cũng hiểu được những gì mình nói ra.
Tuy Triệu Viễn gật đầu nhưng trong ánh mắt vẫn lóe ra bình thản nhưng chớp mắt liền biến mất.
Ngay cả người đang ngồi vẫn chú ý nhất cử nhất động của Triệu Viễn nhưng lại không phát hiện ra.
Thay vào đó là ánh mắt ngây thơ, trong sáng của một người ván bối đang đứng im lặng lắng nghe trưởng bối trong nhà giảng giải.
" vị, ta đã vào nhà rồi, không có ý định mời ta ngồi xuống một chút sao.
Nếu không ta rời đi nha".
Nói xong Triệu Viễn liền quay người chuẩn bị rời đi.
"Đợi đã tiểu hữu, tất cả là do lão đầu ta sơ suất, mời tiểu hữu ngồi"
Rồi sau dơ tay ra mời
Thấy một màn như vậy cũng không khách khí mà trực tiếp tiến tới một cái ghế còn trống.
Vừa ngồi xuống liền nghe thấy một giọng nói vang lên
"Phong lão đầu, sao ngươi phải khách khí với tên tiểu tử này làm gì, nhìn thái độ của hắn như vậy ta đã muốn một chưởng vỗ chết rồi".
Triệu Viễn nghe vậy cũng không hề có chút sợ hãi hay tức giận gì.
Lúc này chỉ bình thản ngồi đó như không liên quan tới mình vậy.
"Dạ Hàn, ngươi cũng đã sống đến từng này tuế nguyệt rồi sao không chịu bỏ đi tính nóng của ngươi đi".
"Ngươi nóng giận như vậy không khỏi làm mất thân phận của ngươi, tiểu tử kia còn đang bình thản theo dõi chúng ta kìa, ngươi như vậy chả lẽ lại muốn làm trò cười trước mặt tiểu tử này".
Triệu Viễn nghe lão đầu gọi người này là Dạ Hàn nên cũng quan người này một lần.
Nhìn bề ngoài như một vị trung niên, tuy không thuộc dạng anh tuấn nhưng cũng là một người dễ nhìn.
Triệu Viễn nhìn bộ trang phục toàn màu trắng trên người Dạ Hàn cũng có chút kinh ngạc.
"Chậc chậc, Dạ lão đầu y phục này của ngươi có chút không tầm thường a, dùng da của thần thú để luyện chế thành y phục, như vậy thân phận của lão đầu ngươi chắc cũng không tầm thường a".
Triệu Viễn có chút cười mà không cười nhìn Dạ Hàn.
Triệu Viễn kinh ngạc cũng là chuyện bình thường, bởi hiện nay trên Đại Lục yêu thú bình thường thì có không ít nhưng số lượng đột phá Thiên Đế để bước và hàng thần thú ít lại càng thêm ít.
Nê Dạ Hàn có một bộ y phục luyện chế ra từ da thần thú là chuyện không bình thường rồi.
Không phải thần thú khó giết chết, nếu như liên thủ với một hai Thiên đế thì giết chết một con thần thú cũng là chuyện bình thường.
Nhưng có một điều mà các tộc khác rất kiêng kị đó là yêu tộc thường rất đoàn kết và bao che.
Mỗi loại yêu thú đều có tộc đàn của mình, nếu như một người mà giết một con thánh thú mà thực lực bản thân không đủ mạnh hay phía sau không có thế lực cường đại thì nhất định thì tộc đàn truy sát người cả đời.
Chẳng khác nào chọc tổ ong vò vẽ.
Nên rất ít người dám đắc tội yêu tộc.
Lúc này Dạ Hàn có chút khinh thường nói.
"Thân phận của lão phu há là một con kiến vô danh tiểu tốt như ngươi có thể biết".
Triệu Viễn nghe vậy cũng không tức giận mà chỉ mỉm cười không đáp.
Sau đó chuyển ánh mắt về người trung niên còn lại.
Chỉ phát hiện người này rất phổ thông, nếu như thả người này vào đám đông thì chẳng ai phát hiện người này là một vị cường giả đã sống không biết bao nhiêu tuế nguyệt.
Chỉ nhìn bề ngoài người này khoắc trên mình một bộ quần áo nâu xám mà những người nông dân thường mặc.
Trên người này Triệu Viễn không cảm nhận được chút khí tức ba động nào.
người còn dù Triệu Viễn cũng không cảm nhận được khí tức cường giả nhưng chí ít cũng cảm nhận được một chút khí chất cao ngạo của một đấng thượng vị giả.
Chỉ có những người lãnh đạo, những cường giả tuyệt thế nắm trong tay quyền sinh sát của chúng sinh mới có thể phát ra khí tức của một thượng vị giả, dù muốn che giấu cũng khó mà làm.
Mà muốn nắm trong tay quyền sinh sát sinh thì phải có thực lực vô cùng cường đại.
"Nếu ta đoán không sai thì hai lão đầu này chắc hẳn là hai vị tuyệt thế cường giả".
"Còn lão đầu kia nhìn như một người bình thường nhưng sao ta lại có một cảm giác người đó là người thần bí nhất trong ba người nhỉ".
"Thật kỳ lạ, sao ta lại không nhìn ra một chút gì từ lão đầu này, có cái gì đó không đúng lắm".
Nhưng mà không đúng chỗ nào thì hiện tại Triệu Viễn vẫn chưa suy nghĩ ra..