1. Truyện
  2. Đế Lộ
  3. Chương 2
Đế Lộ

Chương 2: Hỗn Độn đạo ấn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Tiểu tử ngươi đoán đúng rồi, ta chính hỗn độn đạo ấn, mượn nhờ linh khí mà tiểu tử hấp thụ nên ta mới thức tỉnh"

"Vậy sao ngươi lại ở trong cơ thể"

Hỗn độn đạo ấn nói.

"Có lẽ là hữu duyên đi hay cũng bởi ngươi mang hỗn độn chi thể".

Lúc này Triệu Viễn hừ lạnh.

"Ngươi hấp thụ hết linh khí mà ta khác khổ tu luyện ra, khiến cho ta không cách nào mở ra đan điền.

Bị không biết bao nhiêu ngươi phỉ nhổ là phế vật, không phải dựa vào cha ta thì ta đã bị đuổi khỏi gia tộc rồi".

Triệu Viễn nói tiếp.

"Nếu ngươi không cho ta một lời giải thích thì ta sẽ đập nát ngươi ra".

"Tiểu tử, ta ở trong cơ thể ngươi đã là phúc ba đời rồi, giờ còn kêu la om sòm.

Ta trong cơ thể cũng đã giúp ngươi thanh tẩy tạp chất trong cơ thể ngươi không biết bao nhiêu lần, giờ ngươi còn không cảm tạ ta mà còn muốn đập nát ta, ta đau lòng quá mà".

"Ngươi khiến ta không thể tu luyện, dù thanh tẩy hết cơ thể thì có ích gì".

Nghe vậy hỗn độn đạo ấn không giận mà còn cười:

"Tiểu tử, ngươi thì biết cái gì, ta giúp thanh tẩy cơ thể ngươi sau này tốc độ tu luyện không biết sẽ nhanh hơn người bình thường bao nhiêu lần, đột phá cảnh giới sẽ trở nên dễ hơn".

"Tiểu tử a, ta nói thật cho ngươi biết vậy, dù ta không hấp thụ linh khí của ngươi thì ngươi vẫn không cách nào mở ra đan điền"

Triệu Viễn liền gấp gáp hỏi:

"Tại sao vậy".?

Hỗn Độn đạo ấn nói.

"Bởi ngươi là hỗn độn chi thể, mà hỗn độn chi thể thì chỉ trên đời có một môn công pháp mới giúp tiểu tử ngươi mở ra đan điền được, mà đúng lúc công pháp đó đang trong tay ta".

Triệu Viễn nhịn không được hỏi tiếp

"Đó là công pháp gì".?

"Chỉ cần sau này ngươi làm giúp ta một chuyện thì ta sẽ không chỉ nói cho ngươi biết mà còn truyền lại công pháp cho ngươi".

"Ngươi có thể suy nghĩ kĩ, bởi chuyện ta muốn ngươi làm rất nguy hiểm".

Trong lòng lúc này Triệu Viễn đang thầm suy nghĩ.

"Bây giờ cũng không có cách nào ra mở đan điền ra tu luyện, giờ có cơ hội thì ta nhất định phải nắm lấy, ai trên con đường tu hành mà không gặp khó khăn nguy hiểm, thậm chí là còn mất cả mạng sống.

Vậy thì đã sao, chỉ cần ta có thể tu luyện, thì ta sẽ làm.

Sau một lát trầm ngâm triệu Viễn lên tiếng.

"Ta đồng ý".

Rồi hỗn độn đạo ấn nói

"Để luyện được hỗn độn chi thể thì cần có hỗn độn lưu ly quyết".

"Bây giờ tiểu tử ngươi hãy loại bỏ hết tạp niệm ta sẽ dùng linh thức để truyền lại công vào vào não hải của ngươi".

Ngay lập tức có một đoàn linh thức truyền đến não hải của Triệu Viễn tức khác hiện ra cách tu luyện hỗn độn lưu ly quyết.

Hỗn độn đạo ấn khí linh nói:

"Tu luyện đến tiểu thành thì một tay có thể xé nát không gian".

"Tu luyện đến đại thành một quyền ra ngay cả Thiên Đế cũng phải lùi bước".

"Còn viên mãn thì chưa ai tu luyện đến, bởi từ trước đến nay cũng chỉ có người sở hữu hỗn độn thể xuất hiện.

Nhưng vì quá yêu nghiệt nên bị một số đại năng liên thủ chém giết khi chưa trưởng thành".

"Giờ tiểu tử ngươi có thể bắt đầu thử tu luyện công pháp mà ta truyền cho ngươi rồi.

Ta tuy là khí linh nhưng mới thức tỉnh, còn rất yếu ớt nên người nếu không có việc gì thì đừng làm phiền ta".

Triệu Viễn liền gật đầu đáp ứng.

Ngay lập tức Triệu Viễn liền trở về phòng của mình rồi bắt đầu nếm thử tu luyện.

"Không ngoài sở liệu của ta, lần này hấp thu linh khí nhanh hơn mấy lần trước mà công pháp cha đưa cho ta.

Chắc đây là công thiên cấp thì phải.

Nếu cứ như vậy không tới một tháng thì ta đã có thể mở ra đan điền để bước đầu trong con đường tu hành".

Nhưng Triệu Viễn lại thầm nghĩ

"Nếu ta ở trong gia tộc đã không được bồi dưỡng thì ta sẽ ra ngoài tìm cơ duyên thuộc về ta.

Nhưng trước hết phải đợi ta mở ra đan điền rồi tính tiếp".

Trong hơn một tháng Triệu Viễn không ngừng hấp thu linh khí, cuối cùng cũng mở ra đan điền.

Nhưng có một điều kỳ quái là đan điền của Triệu Viễn lại không có thuộc tính.

Lúc này Triệu Viễn dùng linh thức của mình dò xét thì chỉ thấy đan điền như một vòng xoáy mà không có thuộc tính.

Trong lòng thì nghĩ.

"Không sao chỉ cần ta có thể tu luyện được dù có thuộc tính hay không thì không quan trọng.

Ta lúc nhỏ đã từng đọc qua tàng thư các của gia tộc nhưng không hề có nhắc tới từng có đan điền như này.

Nhưng chỉ cần ta mạnh lên nhất định sẽ tìm ra được bí ẩn trong nay".

Từ khi ta mở đan điền thì đã bước vào Thiên nhân nhất trọng, thì khí lực của Triệu Viễn cũng đã tăng lên cân chỉ cần ta tu luyện đến thiên nhân nhất trọng đỉnh phong chắc tăng lên tầm cân.

Lúc này trong lòng Triệu Viễn thầm mỉm cười.

"Vậy cứ thế tu luyện lên thì ta chẳng phải mạnh hơn người bình thường sao".

Bởi người bình thường tu luyện đến thiên nhân nhị trọng cũng chỉ khoảng chừng đến cân lực đạo thôi nên Triệu Viễn có suy nghĩ như vậy cũng là chuyện bình thường.

"Ta cũng đã mở đan điền rồi giờ chỉ cần củng cố tu vi và tìm cách tăng tu vi lên.

Cha mẹ ta chắc cũng đã đi ra ngoài rồi vậy ta nên đi đâu tìm bảo vật để tăng tu vi lên đây".

Bỗng nhiên trong lòng Triệu Viễn nhớ tới một người.

"Sao ta lại quên đi lão đầu tử đi được nhỉ, lúc nhỏ ta thường đi lão đầu tử nơi đó đọc sách, quan hệ với lão nhân gia ông ta cũng không tệ nên ta tới đó xin ít bảo vật chắc cũng được".

Triệu Viễn nghĩ xong liền làm, ngay lập tức ra khỏi phòng tiến về hướng tàng kinh các.

Trên đường đi Triệu Viễn không ngừng thấy chỉ trỏ.

"Tâm tuy biết họ đang có ý gì nhưng ta cần gì phải quan tâm những thứ này".

Một lúc sau Triệu Viễn đi tới tàng kinh các.

Cũng vừa thấy lão đầu tử, mỉm cười bước tới:

"Chào tiền bối, đã lâu không gặp tiền bối, ta thực sự rất nhớ ngài a"

Nhưng trong lòng thì thầm đánh giá.

"Nếu lão nhân gia ông đã canh giữ tàng kinh các không biết bao nhiêu tuế nguyệt, thực lực bản rất bất phàm.

Nếu có thể quan hệ tốt thì sau này cũng có chỗ dựa trong gia tộc".

Lúc này bỗng lão đầu tử lên tiếng:

"Tiểu tử ngươi không có việc gì thì sao đến chỗ này tìm lão phu.

Có chuyện gì thì mau nói ra xem nào".

"Tiền bối, trước hết cũng phải mời ván bối vào trong uống ngụm nước rồi nói sau chứ.

Cũng từ nơi của Triệu Viễn tới tàng kinh các cũng không phải gần nên Triệu Viễn chạy một mạch tới đây không ngừng thở hổn hển.

Nghe vậy lão đầu tử nói:

"Vậy vào trong tàng kinh các ngồi".

Nói xong lão đầu thử ngay lập tức bước vào tàng kinh các

Thấy Triệu Viễn liền cũng không chậm trễ bước theo sau lưng lão đầu tử vào trong tàng kinh các.

Rồi vào riêng của chỗ ở của lão đầu tử rồi chia mỗi người một bên rồi ngồi xuống.

"Thế rốt cuộc có chuyện gì".?

Lão đầu tử bỗng nhiên hỏi.

Triệu Viễn liền cung kính đứng lên nói.

"Chẳng giấu gì tiền bối, ngài là tu hành không biết bao nhiêu tuế nguyệt chắc cũng thu thập được không ít bảo vật, nếu có món đồ gì mà tiền bối không dùng tới thì cho ván bối mượn chơi tạm vài ngày".

Nhưng trong lòng Triệu Viễn lúc này đang cười nở hoa

"Chỉ cần có thể cầm tới tay thì trả lại hay không đó là việc của ta.

Mà thứ gì đến tay ta thì sao còn có đường trả lại".

Trong lúc đó lão đầu tử cũng nhận ra ý của Triệu Viễn trong lời nói, nhưng mặt vẫn không đổi sắc nói:

"Tiểu tử ngươi mượn thì bao giờ trả".

Triệu Viễn liền cung kính đáp.

"Khi nào ván bối chơi chán xong lúc đấy sẽ trả".

"Tiểu tử ngươi không thể tu luyện thì lấy bảo vật làm gì, ta đã thử dò xét thân thể ngươi cũng vẫn như bình thường chỉ có khí lực mạnh hơn người bình thường mà thôi".

Triệu Viễn thầm nghĩ..

"Đan điền của ta đã bị hỗn độn khí bao phủ, người khác có dò xét như nào cũng chỉ thấy như người bình thường, như vậy cũng tốt cho sau này đi ra ngoài cũng có thể ẩn giấu thực lực của mình".

Triệu Viễn liền cười nói:

"Tiền bối ta có một bí mật muốn nói với ngài nhưng trước hết tiền bối cho ta ít gì đó"

Lão đầu từ liền lại nhìn kỹ lại Triệu Viễn một chút.

"Tiểu tử ngươi thì có bí mật gì, nếu có nói xem như nào, nếu có ích ta sẽ cho ngươi giọt Thanh Long huyết".

Nghe đến Thanh Long huyết Triệu Viễn khiếp sợ không hề nhẹ nhũng cũng có phần lứa nóng, trong mắt tỏa ra hai hai đạo hào quang thăm lăm nhưng liền lập tức tỉnh táo lại.

Thanh Long cũng là một trong tứ đại thần thú, muốn lấy được tinh huyết của nó đâu phải dễ.

"Vậy mà lão nhân ông ta cũng có lấy được tinh huyết, thực lực chắc hẳn rất bây phàm a" trong lòng đang thầm nghĩ.

Lúc này Triệu Viễn lại lên tiếng tiếp:

"Triệu Viễn nói chỉ cần ngài cho ta tinh huyết ta nhất định sẽ nói với ngày.

Tình huống lúc này có chút căng thẳng, không ai chịu nhường ai.

Hai người giằng co một lúc cuối cùng Triệu Viễn cũng đã đạt được giọt Thanh Long tinh huyết.

Lão đầu tử có vẻ tức hổn hển nói":

"Giờ tiểu tử ngươi có thể bí mật ra được chưa".

Lúc này Triệu Viễn liền cười nói..

"Bí mật là ngày bị lừa rồi",

Triệu Viễn liền cười lớn.

Haha..

Nhưng đột nhiên Triệu Viễn liền nhìn thấy lão đầu tử muốn bão nổi đánh người thì ngay lập tức liền đổi giọng:

"Ngài bớt giận một chút, ta chỉ đùa giỡn mà thôi".

Nhưng trong Triệu Viễn cũng biết, lão đầu tử chỉ tỏ ra bộ dáng như vậy thôi cũng không thật làm gì mình.

"Thế còn không nói mau", lão tử liền thúc giục.

Thấy vậy Triệu Viễn cũng che giấu liền nói:

"Chuyện là ta cũng đã mở ra đan điền cần tìm ít bảo vật để tu luyện, mà cha mẹ ta lại không ở trong gia tộc.

Ta liền nghĩ đến lão nhân gia ngài".

"Thứ hai là ta liền muốn rời gia tộc ra ngoài du lịch một lần cũng cần tăng ít tu vi lên"..

Truyện CV