"Nếu ta suy đoán không sai thì Triệu Viễn chắc cũng thử leo lên vách núi này nhưng không được nên đã đi vào truyền tống trận này.
Do đã quá cổ xưa, nên Triệu Viễn đi vào truyền này có thể đưa Triệu Viễn tới đầu bên kia.
Nhưng do không chịu được thời gian ăn mòn nên đã sụp đổ".
Nếu hiện tại Triệu Viễn nghe thấy suy đoán của Triệu Vô Thiên chắc rất kinh ngạc đi.
Bởi những lời vừa rồi Triệu Vô Thiên suy đoán không hề sai chút nào, chỉ là có chút thiếu mà thôi.
Triệu Long gấp gáp hỏi.
"Vậy hiện tại Viễn nhi có an toàn không, hay đã xảy ra chuyện rồi".
"Đó cũng là vì sao ta thở dài, nếu truyền tống trận này không hủy chúng ta có thể tiến vào tìm kiếm, nhưng đáng tiếc.
Ngươi cũng không cần lo lắng người lập ra truyền tống trận này chắc hẳn là người muốn tìm một truyền nhân, bên trong đó có thể là truyền thừa của hắn.
Hoặc có thể bên trong là bí cảnh.
Dù là trường hợp nào thì cũ gà cơ duyên của Triệu Viễn.
Chỉ cần hắn vượt qua nguy nan lần này thì dù có là xà đi chăng nữa thì nhất định cũng nhất định hóa long.
Ngươi cứ chờ xem đi".
"Còn hiện tại chúng ta ở lại đây cũng không có ý nghĩa gì nên cũng đến lúc về gia tộc rồi.
Đi thôi".
Nói xong liền phi thân rời khỏi đây.
Triệu Long lưu luyến nhìn lại nơi này một lần.
"Chỉ mong ngươi sẽ bình an vượt qua mọi khó khăn".
Sau đó cũng liền theo sau Triệu Vô Thiên rời khỏi nơi này.
Ra khỏi Hắc ám sơn mạch cũng không còn nghe thấy tiếng hung thú gào thét, yêu cầm bay lượn nữa.
Chỉ còn lại tiếng gió thổi.
Trong không gian yên tĩnh đó chỉ thấy bốn bóng ngươi đang đạp không đi về phía Phong Vân thành.
Phong Thiên Tiếu không ngừng hít thở không khí rồi thở ra.
"Thật là dễ chịu a, không ngờ thời gian trôi nhanh như vậy.
Linh khí trên Đại Lục đã khôi phục tới mức dày đặc đặc như này rồi.
Nhớ hồi đó linh khí tu luyện của mấy thánh địa đó cũng không hơn được đây là bao nhiêu".
"Thời đại này thay đổi nên mọi thứ cũng đổi thay rất nhiều rồi" Triệu Viễn cũng không khỏi cảm thán.
Thiên Khiếu nhìn về phía xa xa thở dài.
"Trong các thời đại thì thời đại này là hưng thịnh nhất.
Nên mấy lão bất tử chắc sẽ không bỏ qua thời đại này nên sẽ xuất thế.
Không biết lại có bao nhiêu sinh linh đồ thán đây, dựa vào thực lực ta hiện tại cũng không chắc chắn có thể vượt qua hạo kiếp đó.
Quá khó khăn, quá khó khăn".
"Đến hiện tại cảnh giới này của mấy lão đầu các ngươi chuyên tâm tu luyện cũng chưa chắc đã có thể đột phá, nên trải nghiệm hồng trần một lần có lẽ là một cơ duyên"
Triệu Viễn có chút thần bí, tuy không nói rõ ra.
Nhưng lão đầu nãy cũng hiểu được ý trong đó.
Nhưng mỗi người đều thở dài.
"Muốn tiến thêm một bước nữa quả thực rất rất khó" Phong Thiên Tiếu than thở.
Lúc này Triệu Viễn lấy từ trong túi trữ vật một cái hắc y áo choàng mặc lên.
Tiếp theo lại lấy ra một cái nửa mặt nạ nhìn bề ngoài nó được làm thì xương sọ hắc sắc, sau đó đeo lên mặt.
Thấy một màn như vậy Dạ Hàn cũng không nhịn được tính hiếu kỳ mà hỏi.
"Tiểu tử, ngươi đang dở trò quỷ gì vậy".
Nghe vậy Triệu Viễn đứng lại làm cho lão đầu phía sau cũng phải dừng lại theo.
Một màn người đứng im trên không tỏ ra có chút quỷ dị, làm cho không gian như bị ảnh hưởng trở nên yên tĩnh đến lạ lùng.
Lúc này Triệu Viễn quay đầu lại nhìn về phía Dạ Hàn.
Chỉ thấy thân ảnh Triệu Viễn lúc này bị bao toàn bộ áo choàng bao phủ và đeo lên nửa mặt nạ làm bằng xương sọ của một con yêu thú nào đó.
Hiện tại toàn bộ thân hình của Triệu Viễn bị bao phủ không lộ ra chút kẽ hở nào.
Chỉ để lộ ra hai con mắt lăm quang càng kiến cho Triệu Viễn yêu dị hơn.
Toàn thân tỏa ra hàn khí kết hợp với tử khí càng làm cho Triệu Viễn trở nên thần bí hơn.
Bị ánh mắt Triệu Viễn nhìn chằm chằm làm cho Dạ Hàn toàn thân lạnh gáy.
Không tự chủ lui ra sau vài bước, trong lòng tự nhiên sinh ra sự sợ hãi.
Lúc này Triệu Viễn mới quay đầu về phía trước tiếp tục đi lên đường.
"Chuyện gì nên hỏi hãng hỏi, ta mặc như này nhất định là có lý do của ta, lát nữa các ngươi sẽ hiểu.
Chuyện nhỏ như này không cần hỏi nhiều, nhưng đôi khi có một số thứ vì lòng hiếu kỳ mà đánh đổi cả mạng sống nên ngươi hãy rút chút kinh nghiệm".
Bên cạnh Thiên Khiếu và Phong Thiên Tiếu cũng không hiểu sao nhìn thấy bộ dáng Triệu Viễn như vậy tim có chút đập nhanh, chứa trong đó một chút sợ hãi.
Sao đó Triệu Viễn lại lấy ra cái áo choàng và cái nửa mặt nạ hồng sắc cho lão đầu.
"Mặc lên và đeo vào người đi"
Tuy hiện tại trên người Triệu Viễn không còn toát ra tử khí nữa, nhưng hàn khí vẫn toát ra khiên không gian xung quanh như muốn đông lại, nhưng nhìn kỹ lại đó chỉ là ảo giác.
lão đầu không biết tại sao Triệu Viễn bắt họ mặc vào như vậy là có ý gì.
Nhưng không một ai mở miệng ra hỏi.
Chỉ là từng người mặc lên áo choàng và đeo mặt nạ lên.
Triệu Viễn người lúc này không còn ẩn thân nữa, nhưng lại từ từ nhàn nhã bay đi trên không trung như là đi tản bộ vậy.
Mới đi được không bao xa thì Triệu Viễn đám người nghe thấy hai tiếng xé gió từ phía sau cấp tốc bay tới.
Chỉ thấy hai người đó chậm lại nhìn sang người Triệu Viễn như đang dò xét cái gì đó.
Nhưng chỉ giây lát đã nhanh chóng bay đi phía trước, không tới hai hơi thở đã không còn thấy bóng dáng hai người này đâu.
"Không phải hai tiểu nhi Triệu gia kia đi tìm tiểu tử ngươi chứ" Thiên Khiếu đánh giá một chút Triệu Viễn hỏi.
"Chắc chỉ là trùng hợp thôi, ta ở trong gia tộc chỉ là một người ở dưới đáy chót nhất nên chắc không có đãi ngộ này" Triệu Viễn không chắc chắn đáp.
Lúc này Phong Vân thành đến một vị lão già kỳ quái, tay phải chống một cây gậy trúc.
Mặc trên mình một bộ quần áo khôi sắc đã rất cũ kỹ, mái tóc bạc phơ, khuôn mặt cũng có chút nếp nhăn theo thời gian.
Lão già này vừa đi vừa chống gậy như một ông lão gần đất xa trời.
Nhưng bộ pháp lại rất rất nhẹ nhàng tạo cảm giác cho người xung quanh lão già này như đi trên mây vậy, càng bước đi càng ảo diệu khiến ai nhìn vào cũng có chút cảm giác hoa mắt.
Ngay cả người xung quanh bước đi cũng không kịp.
Có người tò mò đánh giá lão già này.
"Lão đầu này nhìn rất kỳ lạ nha, sao lại không cảm giác được lão già này không tồn tại, rõ ràng là nhìn thấy mà".
Một người đi bên cạnh thấy người này đúng đó tự lẩm bẩm nên nổi hứng trêu đùa.
"Ngươi đứng đó lẩm nhẩm cái gì, có phải tu luyện nhiều quá tẩu hỏa nhập ma rồi không".
"Ngươi nói bậy cái gì, ngươi nhìn về lão già kia không cảm thấy kỳ lạ sao".
Rồi chỉ tay về phía trước nhưng đột nhiên sững sờ ở đó.
Bởi lão già kia đã không còn thấy đâu nữa.
Bên cạnh người kia thấy người tay chỉ về phía trước nhưng không thấy lão già mà hắn miêu tả đâu nên bật cười rồi đến bên cạnh vỗ vỗ vai hắn.
"Huynh đệ, chắc ngươi tu luyện quá mức nên gây ra ảo giác rồi.
Quay về nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng đi".
Nói xong người này liền rơi đi, chỉ còn lại ru sĩ kia vẫn đang ngẩn người ở đó.
"Chẳng lẽ là ta sinh ra ảo giác thật rồi".
Còn lão già đã đi tới một tửu lâu rồi đi vào tìm chỗ ngồi rồi gọi một bình rượu tới tự rót uống.
Không lâu sau đó thì Triệu Viễn người đã đi tới cổng Phong Vân thành.
Mà muốn đi vào thành thì mỗi người cần giao nộp khối sơ cấp linh thạch.
Triệu Viễn móc ra khối sơ cấp linh thạch rồi nghênh ngang đi vào thành..