1. Truyện
  2. Đế Lộ
  3. Chương 5
Đế Lộ

Chương 5: Lịch luyện

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lúc này hai người đang đứng trên lưng Phi Điểu.

Triệu Viễn không ngừng cảm thán nói:

"Phi điểu này nhìn cũng như một một con chim bình thường nhưng trong thân lại mang một tia huyết mạch của Phì Di Điểu, nếu sau này gặp được cơ duyên thì có cơ hội phản tổ tới lúc đó có khả tiến vào cấp bậc thánh thú a."

Nghe vậy Trần Dương cũng không khỏi bất ngờ:

"Ngưu huynh ngươi cũng hiểu biết về yêu thú không ít nhỉ".

Liền nhịn không được nhìn kỹ Triệu Viễn từ trên xuống một lần.

Rồi nói tiếp: "không sai Phi điểu này của ta quả thực có có một tia huyết mạch của Phì Di Điểu, nhưng muốn nó phản tổ thì rất khó khăn.

Nếu không Phì Di Điểu đã không còn hiếm hoi như bây giờ".

Triệu Viễn ăn ủi: "tuy nói như vậy nhưng vẫn tốt hơn là còn có cơ hội, mập mạp ngươi có thể thu được một huyền cấp yêu thú làm tọa kỵ như này chắc hẳn gia thế rất bất phàm a".

Trần Dương vội xua tay.

"Ta không có xuất thân danh gia vọng tộc cũng chỉ là một tiểu gia tộc mà thôi.

Ngược lại Ngưu huynh ngươi mới có thiên nhân ngũ trọng mà có thể sánh bằng thiên nhân thất trọng chắc hẳn cũng là đệ tử của một đại gia tộc nhỉ".

Triệu Viễn cũng không muốn nói ra thân phận thật sự của mình cũng chỉ qua loa trả lời:

"Ta cũng chỉ là một người trong một thôn sơn dã mà thôi, cũng may gặp được một ít cơ duyên mới có thể bước lên con đường tu hành".

Hai người vừa ngồi trên lưng Phi Điểu khoảng ba ngày thì trước mắt xuất hiện một sơn mạch rộng mênh mông, không nhìn thấy phần cuối.

Triệu Viễn và Trần Dương liền vội nhảy khỏi lưng phi điểu rồi Trần Dương thu phi điểu vào túi linh thú.

Triệu Viễn nói: "nơi này chắc là hắc ám sơn mạch rồi, nên chúng ta phải cẩn thận chút".

Hai người chưa đi được một lúc thì gặp được ba con huyết ma lang nhân cấp trung giai liền tiến về tấn công hai người.

Tức khắc Triệu Viễn thi triển súc địa thành thốn trước mắt đã tới trước mắt bước tới trước mắt ba con huyết ma lang một quyền đấm ra.

Oanh...một tiếng va chạm vang lên.

Một quyền hơn cân cự lực nện vào một con huyết ma lang khiến cho nó không ngừng ngã lăn ra ngoài.

Nhưng chớp mắt đó hai con huyết ma lang khác xông tới , một chảo vung ra nhắm ngay vào cổ và phần thân thân của Triệu Viễn.

Đồng thời Triệu Viễn cũng dùng súc địa thành thốn tới cực hạn bước ra ngoài hơn m hiểm hiểm trách thoát hai đòn công kích của hai con huyết ma lang kia.

Trong lòng cảm thấy mắn: "xít nữa là mất mạng rồi".

Chớp lấy thời cơ đó Triệu Viễn xông tới con huyết ma lang bị thương kia xuất ra hỏa chưởng.

Một chưởng ra tới huyết ma lang như liệt diễm muốn đốt trọn không gian.

Ngay lúc đó một tiếng nổ vang..

Ầm..

Tức khác thi thể con huyết ma lang này không còn một miếng hoàn chỉnh.

Đồng thời Trần Dương lúc này mới kịp phản ứng lấy ra một thanh đao tiến tới hỗ trợ Triệu Viễn.

Một đao chém hướng về một con huyết ma lang, còn một con thì bị Triệu Viễn tiến tới ngăn cản.

Sau một hồi chiến đấu thì hai con huyết ma lang đã bị tiêu diệt.

Lúc này Triệu Viễn nói "nơi này không thể ở lâu, động tính vừa rồi chúng ta chiến đấu đã làm cho không ít yêu thú hướng về nơi này".

"Nếu không kịp khôi phục thể lực thì sẽ bị chúng vây công đến chết".

Nghe Triệu Viễn nói vậy Trần Dương cũng biết tình huống nghiêm trọng nên cũng không nói nhiều liền vội chạy theo Triệu Viễn ly khai nơi này.

Không ngoài sở liệu của Triệu Viễn thì một lúc sau có vô số tiếng gầm vang lên rồi xuất hiện một đàn yêu thú chạy tới nhưng không thấy bất kỳ ai nên chúng đã bắt đầu chia xác của huyết ma lang.

Ở một nơi khác, lúc này Triệu Viễn và Trần Dương đang chạy tới một thác nước.

Triệu Viễn lên tiếng: "ở dưới thác nước này có không ít cá, chúng ta xuống bắt vài con để làm bữa tối đi".

Trần Dương liền gật đầu rồi nói:"Trong cá cũng chứa nhiều linh khí, nó có thể giúp chúng ta khôi phục nhanh hơn".

Sau một hồi bận rộn thì cũng đã bắt được một ít cá và bắt đầu đốt lửa để nướng, Triệu Viễn cũng không quên lấy đầy đủ gia vị rồi bắt đầu nướng.

Đến lúc này Triệu Viễn mới có thời gian hỏi:

Mập mạp nãy ngươi dùng kia là đao pháp gì mà nhìn có vẻ rất lợi hại, không kém gì Hỏa Viêm chưởng của ta vậy?

Trần Dương liền gãi gãi đầu "ta cũng không biết tên đao pháp tên gì, chỉ nghe cha ta đó là đao pháp do tổ tiên truyền lại".

Triệu Viễn cùng Trần Dương vừa nướng cá vừa nói chuyện thì sau một thời gian cá cũng đã chín, hai người bắt đầu ăn.

Sau khi ăn xong thì trời cũng đã bắt đầu chợt tối.

Triệu quay sang nhìn Trần Dương nới "Mập mạp dập lửa đi, rồi chúng ta bắt đầu tìm chỗ qua đêm".

Rồi Triệu Viễn liền trèo trên một cây cổ thụ gần rồi gọi mập mạp tới và trèo lên.

Trần Dương nói: "cây cổ thụ cao như này sao ta có thể trèo lên được".

Triệu Viễn nghe xong có chút cười trên đau khổ của người khác .

"Nếu mập mạp ngươi không trèo lên thì đến lúc tối có yêu thú đi ngang qua bị chúng ăn thì ta không biết đâu nha".

Lúc này Trần Dương liệt giật cả mình, nên bắt đầu dùng hết sức lực trèo lên.

Một lúc sau thì cuối cùng Trần Dương cũng trèo lên đến bên Triệu Viễn.

Nếu đã lên đến thì bắt đầu tu luyện đi, nếu mập mạp ngươi còn ồn ào thì ta sẽ đạp ngươi xuống dưới cho yêu thú ăn.

Nói xong không đợi Trần Dương trả lời thì Triệu Viễn bắt đầu ngồi xuống tĩnh tâm hồi tưởng lại trận chiến sáng nay, giờ mới thấy trong chiến đấu còn rất nhiều thiếu sót.

Trong lòng thì thầm nghĩ:

"Nếu như ta có thể hoàn mỹ tu luyện súc địa thành thốn đến giai đoạn nhập môn viễn mãn thì tốc độ của ta nhất định sẽ nhanh hơn rất nhiều lần".

"Còn về Hỏa Viêm chưởng tuy có một chiêu thôi nhưng nó lại là thánh cấp công pháp nên rất khó tu luyện đến giai đoạn tiểu thành, nhưng dù vậy qua trận chiến sáng nay thì đã đã có thể thuần thục hơn khi dùng hỏa viêm chưởng".

Nghĩ xong thì Triệu Viễn bắt đầu vận chuyển lên hỗn độn lưu ly quyết, một lúc sau thì linh khí bắt đầu hội tụ đến cơ thể Triệu Viễn và linh khí hội tụ ngày càng nhiều.

Sau giờ thì linh khí bắt đầu hội tụ thành từng đoàn cuốn quanh cơ thể Triệu Viễn.

Nếu có người ngoài nhìn thấy thì chắc còn tưởng đây là một người đang cưỡi mây vậy.

Bởi linh khí xung quanh Triệu Viễn hội tụ nồng nàn đến mức có thể nhìn thấy vô cùng rõ rằng.

Nếu có một nữ nhân nào có thể nhìn thấy chắc hẳn rất thích thú, nhìn như mộng, như ảo

Lúc này Trần Dương đang ngồi ở bên cạnh tu luyện cũng cảm nhận được khác thường.

Tự nhủ "sao càng lúc ta hấp thu được linh khí ngày càng ít vây".

Liền nhịn không được mở mắt ra xem thì thấy một màn làm cho Trần Dương há hốc mồm, sau một lúc mới tỉnh hồn lại thốt lên đầy kinh ngạc.

"Tên kia tu luyện công pháp gì mà hấp thu linh khí kinh khủng vậy, thiên cấp hạ phẩm công pháp chắc cũng có phần kém chứ.

Trên Phần Thiên Đại Lục thì công pháp được chia thành nhân cấp, huyền cấp, linh cấp, địa cấp, thánh cấp, và thiên cấp.

Mỗi cấp độ lại chia ra làm sơ cấp, trung cấp và cao cấp công pháp.

"Mà tên này tu luyện công pháp nhìn linh khí hội tụ thành từng đoàn như vậy thì ít nhất cũng là thiên giai trung cấp mới có thể tạo ra động tĩnh như vậy" Trần Dương không ngừng lẩm bẩm.

Trong lòng lại không ngừng suy nghĩ:

"Nếu ta cũng có một bộ công pháp như vậy thì tốc độ tu luyện của ta chắc hẳn sẽ nhanh hơn bây giờ rất nhiều".

"Dù ta trong gia tộc địa vị cũng không thấp nhưng tiếc trong gia tộc vẫn còn người thiên phú cao hơn".

Suy nghĩ một lúc thì tâm tình Trần Dương cũng ổn định lại.

Trần Dương thầm nói: "dù cho các ngươi thiên phú cáo cao hơn ta thì đã sao ta sẽ cố gắng tu luyện để chứng minh cho các người xem ai mới thật sự là thiên tài".

Tự lẩm bẩm một hồi thì Trần Dương cũng bắt đầu ngồi xuống tu luyện.

Lúc này Triệu Viễn trong đầu đã đã loại bỏ hết tạp niệm nên cũng không nghe được những lời Trần Dương vừa lẩm bẩm.

Nếu không thì chắc hẳn sẽ rất bất ngờ với gia thế của Trần Dương.

Sau giờ thì thực lực bắt đầu tăng lên với tốc độ nhanh chóng, từ thiên nhân ngũ trọng bắt đầu có xu hướng tăng lên ngũ trọng đỉnh phong.

Triệu Viễn nhìn nguyên lực trong đan điền.

"Cơ thể ta giờ đã đạt tới thiên nhân ngũ trọng đỉnh phong, như vậy thì ta thử bắt đầu trùng kích thiên nhân lục trọng sau một thời gian thì vẫn không thành công".

"Chắc vẫn còn thiếu một một ít cơ duyên, sau một lúc ngồi bình phục lại tâm tình thì trời cũng đã sáng"..

Truyện CV