1. Truyện
  2. Đế Lộ
  3. Chương 50
Đế Lộ

Chương 50: Hắc Thiết.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Mà người các ngươi rất giống mà mà không phải là yêu hay ma thì nên gọi là gì nhỉ"?

Chiến Thiên Hoàng lấy tay xoa xoa đầu một lát như đã nghĩ ra.

"Kệ đi, dù các ngươi là người hay gì thì hôm nay các ngươi cũng phải bồi thường tổn thất tinh thần cho ta.

Không thì…".

Chiến Thiên Hoàng ấp a ấp úng nhưng chợt tinh quanh lóe lên.

Đi đến bên cạnh Kiếm Cửu Ca và Kiếm Trường Ca kéo hai người tới trước mặt người.

"Không thì hay người này sẽ xử đẹp các ngươi.

Mấy người đừng nhìn thấy hai người này một người trắng như mấy tiểu hồ ly tinh và một người đen như nhọ nồi mà coi thường họ.

Các ngươi có thể không biết hai người này trong tông môn rất lợi lại à nha".

Có hai người Kiếm Cửu Ca và Kiếm Trường Ca đứng bên cạnh thì Chiến Thiên Hoàng như có thêm động lực liền vừa nói vừa dùng tay vỗ lên mặt người.

Càng nói càng kích động làm cho nước bọt bắn lên mặt người đó.

Tay cũng không rảnh rỗi vừa đấm chỗ này chỗ kia của người trước mặt.

Nhưng đột nhiên như cảm nhận được điều gì Chiến Thiên Hoàng liền co chân chạy vào trong tông môn cho đến biến mất.

Để lại hai người Kiếm Cửu Ca và Kiếm Trường Ca ngơ ngác đứng ở đó chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của người trước mặt, kết hợp với những gì Chiến Thiên Hoàng đã làm thì trong nháy mắt hai người đã hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Kiếm Cửu Ca nghĩ tới đây cảm thấy không ổn, rồi nói với Kiếm Trường Ca.

"Mau chạy".

Kiếm Trường Ca nhìn như ít nói nhưng cũng không phải người ngốc nên cũng đã hiểu ra mọi chuyện liền nhanh chóng theo sau Kiếm Cửu Ca chạy đi.

Ở trong người thì một người phẫn nộ nói.

"Đại ca cứ để cho họ rời đi như vậy sao"?

Người được gọi là đại ca không quan tâm trả lời.

"Mục đích chúng ta tới đây ta cũng không muốn nhắc lại lần nào nữa.

Đây chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, không cần để tâm.

Nếu ngũ đệ ngươi muốn làm gì thì cứ tự đi mà làm, ta không ngăn cảm nhưng ta cũng sẽ không dám giúp ngươi đâu".

Kiếm Cửu Ca và Kiếm Trường Ca chạy đi chưa lâu thì thấy Cố Thanh Hồng cùng mấy người đang nhanh chóng chạy về phía hai người.

Trong đó Chiến Thiên Hoàng đang cười tủm tỉm đi theo sau.

Lúc này chỉ thấy Chiến Thiên Hoàng vẫy vẫy tay với Kiếm Cửu Ca và Kiếm Trường Ca.

"Hai người sao lại không có cốt khí như thế, không cần phải sợ đâu.

Ta đã gọi Cố Thanh Hồng và mấy người tới giúp hai người rồi".

Nghe xong lời Chiến Thiên Hoàng thì Kiếm Cửu Ca và Kiếm Trường Ca tức muốn hộc máu.

Kiếm Cửu Ca đi tới trước mặt Chiến Thiên Hoàng đang muốn lấy kiếm ra để dạy dỗ hắn.

Thì bỗng Chiến Thiên Hoàng ghé vào tai Kiếm Cửu Ca để nói cái gì đó.

Sau khi nói xong tù Kiếm Cửu Ca có tức giận đến mấy thì cũng dần bình tĩnh lại.

Cố Thanh Hồng quay lại nhìn Chiến Thiên Hoàng hỏi.

"Ngươi nói là có người tới khiêu chiến ta, vậy hắn đang ở đâu"?

Lúc này phía trước đi tới người chính là mấy người mà Chiến Thiên Hoàng gặp ở trước cửa tông môn.

Chiến Thiên Hoàng đi lên phía trước chỉ vào người có tu vi thiên nhân cửu trọng đỉnh phong nói.

"Chính là người này chỉ đích danh khiêu chiến ngươi.

Hắn nói nếu ngươi không dám đứng ra tiếp chiến thì ngươi là con rùa rụt cổ.

Nên ngươi hãy xử lý đẹp hắn cho ta.

Để không làm mất mặt Đế Đạo tông ta".

Nói xong liền đẩy Cố Thanh Hồng lên phía trước.

Còn Kiếm Cửu Ca len lén giơ ngón tay cái về phía Chiến Thiên Hoàng.

Cố Thanh Hồng cũng không phải người ngu gì nên cũng không tin những lời Chiến Thiên Hoàng vừa nói.

"Không biết vị đạo hữu này là ai mà lại muốn khiêu chiến".

Người kia thấy Cố Thanh Hồng là lịch sự như vậy thì cũng không dám lãnh đạm.

"Ta là Mặc Vũ còn người còn lại đều là huynh trưởng của ta.

Nhưng không phải đến tìm đạo hữu khiêu chiến.

Những lời của tiểu huynh đệ kia vừa nói chỉ là hắn ngụy biện ra mà thôi".

Cố Thanh Hồng mặt đen lại nhìn về Chiến Thiên Hoàng.

"Thế này là thế nào, nếu không giải thích một chút thì hôm nay ta lại giúp ngươi gãi ngứa da thịt một chút"

Chiến Thiên Hoàng hoàng ngang nhiên lẫm liệt nói.

"Ta không làm vậy thì ngươi ra đây quản chuyện này sao.

Người ngoài chưa được sự đồng ý tông môn thì không được vào.

Mà ngươi xem hiện tại người ta hiện tại đã xông vào tông môn rồi.

Nếu không phải mang ý đồ xấu thì là gì".

Triệu Viễn hiện tại đang đứng trên đỉnh chủ phong phong chứng kiến hết thải.

Còn đứng bên cạnh là một thư sinh nho nhã.

"Tông chủ, mấy người kia thiên phú cũng không phải dạng vừa, căn cơ lại rất ổn.

Không biết là người mà tông chủ muốn bổ sung vào những người còn thiếu của từng cảnh giới trong tông ta chăng".

Triệu Viễn chưa trả lời ngay mà đang chăm chú nhìn hết thảy mọi chuyện đang diễn ra ở chỗ Chiến Thiên Hoàng.

Cố Thanh Hồng lúc này cũng có chút nghi ngờ rồi.

"Mấy vị nếu không cho ta một câu trả lời thích đáng thì hôm nay khó mà rời đi chỗ này được".

Một người trong đó cười phá lên.

"Chỉ dựa vào chút thức lực đó của tiểu tử ngươi thì ta e rằng không đủ đó.

Nhìn bộ dáng này của ngươi thì chắc là ngươi đứng đầu trong những người này đi.

Ta cũng muốn xem một chút thực lực của ngươi đến đâu mà lại dám mở miệng như vậy.

Ngũ đệ lên thử xem thức lực hắn như nào".

Lúc này Mặc Vũ bước ra giơ tay ra hiệu mời.

Thấy vậy Cố Thanh Hồng cũng không muốn cho tông môn mất mặt liền chuẩn bị bước ra nhưng bị một người kéo lại.

Chỉ thấy một thanh niên cao to, làn da ngăm đen bước ra.

Trên ngọn chủ phong Triệu Viễn thấy vậy cũng khá là kinh ngạc.

"Có chút thú vị.

Thư sinh đứng bên cạnh tò mò hỏi.

"Cũng chỉ là một thể tu thôi sao lại khiến tông chủ kinh ngạc vậy"?

"Văn tiên sinh chắc cũng biết không ít về thể tu nhỉ.

Người này đã tu phàm thể đến trạng thái đỉnh phong nhưng đặc biệt là khí lực của người này đã không khác gì một huyền thể sơ kỳ là bao nhiêu.

Chỉ cần người gặp được một chút cơ duyên sẽ có thể đột phá".

Văn thư sinh vẫn còn chút không hiểu.

"Ngay cả huyền thể cũng chưa đột phá thì chỉ như vậy thì chưa đủ tông chủ chú ý chứ".

Triệu Viễn thần bí nói.

"Cảnh giới nó chỉ là tên gọi khi một lực lượng một người đạt tới một mức độ nào đó mà.

Đó cũng là một xiềng xích khiến cho rất nhiều người ưu tú mà không thể thoát gọi trói buộc này nên người ta mới có cái khỏi là phân chia cảnh giới.

Để cho những kẻ yếu sinh ra lòng kính sợ với những kẻ ở chỗ cao hơn.

Đó không khác gì là phân chia địa vị cao thấp mà thôi.

Mà nói những thứ này ngươi chắc chưa hiểu được.

Còn thứ làm ta chú ý đó là trên người có một tia huyết mạch của bộ tộc Hắc Hổ nên tương lai người này nếu không xảy ra ngoài ý muốn thì nhất định là một mãnh tướng của tông ta".

Văn thư sinh có chút hổ thẹn.

"Hiện tại ta hay lúc trước ta đều chưa đạt tới tầng thứ đó nên ta khó mà hiểu được".

Ở bên dưới Cố Thanh Hồng nhìn về người vừa kéo tay rồi hỏi.

"Ngươi có được không, hắn cũng không phải kẻ yếu gì".

Người này kiên định nói.

"Cũng chỉ là một phàm thể đỉnh phong mà thôi, cũng không hơn ta là bao".

Nói xong liền đi tới đối diện Mặc Vũ.

"Ta là Hắc Thiết, ta thấy rất thú với chiến lực của ngươi.

Mong ngươi đừng làm làm ta quá thất vọng"..

Truyện CV