“Ừm, tôi băn khoăn không biết có thể mời hai bạn chụp mấy tấm quảng cáo cho Valentino được hay không?” Amanda nhún vai, dẫn theo chút ít sâu xa nhìn về Eva và Shinichi.
Eva mở lớn đôi mắt, xua xua tay bảo, “Ôi, sao ai ai cũng nghĩ như thế nhỉ? Em với Shinichi không phải quan hệ người yêu đâu, bọn em là…” Cô khoác tay lên vai Shinichi mà dõng dạc, “Bạn bè khố rách áo ôm, hồi Shinichi vừa mới đặt chân đến New York, em và anh ấy đều do huấn luyện viên Mã bên Trung Quốc phụ trách á, chị biết rồi đấy… Là ‘tình hữu nghị của giai cấp vô sản’ được vun đắp thắm thiết.”
Shinichi thì chỉ ngẩng đầu, nhìn Akinobu.
Có chập chờn những thi thoảng, cậu thử mường tượng tình cảnh một ngày nào đó cậu cùng Akinobu gặp lại nhau liệu sẽ như thế nào, nhưng tuyệt nhiên sẽ không phải bình tĩnh giống như giây phút này đâu, có lẽ, thực sự có rất nhiều rất nhiều điều thời gian có thể xoa dịu được.
“Đã lâu không gặp rồi, Saionji-kun.” Shinichi chìa tay về phía Akinobu.
“Ừ, lâu không gặp, Kobayakawa-kun.” Akinobu cầm lấy tay Shinichi, không quá chặt, thời gian nán lại cũng không dài thế nhưng lại toát đầy phong độ.
“Ơ? Hai người quen nhau à?” Amanda lấy làm ngạc nhiên lắm.
“Đúng vậy, chúng tôi học cùng nhau một năm thời cao trung.” Shinichi mỉm cười, còn Akinobu thì kéo một chiếc ghế ra ngồi xuống, vẻ mặt y vẫn cứ như trước làm Shinichi thở phào nhẹ nhõm đến kỳ lạ.
“Ui?” Ngón tay Amanda chọc chọc trên vai Akinobu, “Thế mà chưa từng nghe anh nhắc đến lần nào hết ta?”
“Em biết nguyên do đó.” Eva giơ tay giống hệt như một học sinh tiểu học xung phong phát biểu, “Tại là hồi sinh hoạt câu lạc bộ kiếm đạo Shinichi đã từng đâm kiếm trúng yết hầu của anh Saionji.”
“Eva!!!” Shinichi toan muốn dùng tay bịt miệng cô lại, đáng tiếc những lời không nên nói lại phun ra khỏi môi trót lọt hết rồi ~
“Trời? Là thật sao? Anh Akinobu?” Amanda vô cùng ngạc nhiên nghiêng mặt qua.
“Là thật.” Câu trả lời của Akinobu vẫn cứ ngắn gọn chẳng hề thay đổi.
“Chà, thế thì em hiểu cớ gì hôm qua anh lại khó chịu khi thấy cái tin kia rồi nha.” Amanda lắc đầu, “Anh luôn muốn thành công, khước từ sự thất bại. Kobayakawa-kun chỉ sợ là một trong số không nhiều người lắm cho anh được nếm vị thất bại mà thôi?”
“Này cũng là thật.” Akinobu từ chối cho ý kiến.
“Mà này, giờ đáng ra cậu vẫn còn đang học đại học ở Manhattan chứ, phải không?” Shinichi vừa mở miệng hỏi đã lập tức ý thức được chính mình hình như đã tỏ ra quan tâm đến Akinobu hơi quá, cậu vội sửa miệng, “Mizushima nói cậu đi Manhattan.”
“Tôi tốt nghiệp rồi.” Góc mặt Akinobu chênh chếch, ánh đèn rũ xuống mí mắt y để lại một bóng mờ xinh đẹp.
“Anh biết không? Lần đầu tiên tôi gặp anh ấy ở Manhattan, anh ấy mới chỉ là một sinh viên thôi à… Được rồi, là một sinh viên rất chi là đẹp, tôi muốn mời anh ấy làm người mẫu cho buổi trình diễn thời trang của tôi, ai dè vài ngày sau, anh ấy trở thành tỷ phú luôn mới kinh.” Amanda cười nói.
“Thật á? Anh ấy làm như nào vậy?” Biểu cảm của Eva cực kỳ kinh ngạc, “Ba em cũng kể là trong ngành vận tải, anh Saionji là nhân tài mới xuất hiện, làm cho ông ấy nhiều khi bị áp lực ghê gớm.”
Akinobu khom người, “Tôi đi lấy thức ăn cho các bạn.”
“Em xem đó, anh ấy vẫn không khoái lắm có ai khen gì anh ấy đâu àh.” Amanda đung đưa trái cherry trên ly rượu, dùng giọng điệu giảng đạo truyền kỳ mà rủ rỉ, “Hồi đấy, tài chính của Wall Street[] bị chấn động, không ai là không thấy bất an, chẳng ít nhà tài phiệt nổi danh thế giới bị co cụm tài sản trầm trọng. Sau đó Akinobu, anh ấy dùng năm mươi triệu USD… ở trong mắt chị thì chính là đầu tư cổ phiếu, nhưng lại hoàn toàn không chỉ là đầu tư cổ phiếu, anh ấy thích mạo hiểm, song nước cờ mạo hiểm đều nằm trong vòng tính toán của anh ấy hết… Cũng phức tạp lắm, chị không biết giải thích ra sao, đằng nào… Hai tháng sau, anh ấy có trong tay ba trăm triệu USD mới sợ, mua luôn % cổ phiếu của vận tải biển PST[].”
“Wow, quá ư là thần kỳ. Mỗi dịp khủng hoảng tài chính ba em đều phải rút về tương đối tiền vốn đầu tư, anh Saionji đúng thật là… Chị hiểu ý em đấy…” Eva quơ quào làm một cái động tác tay.
“À, Eva, bên kia chị có mấy người bạn cũng làm thiết kế thời trang đó.” Amanda đứng dậy, bày một tư thế mời với Eva, “Em có hứng thú đi trò chuyện cùng họ với chị không nào?”
“Ya~ đương nhiên.” Eva cũng đứng bật dậy, “Shinichi, anh đi không?”
“Anh á?” Shinichi nhướn cặp lông mày, “Thôi thôi anh xin, thời trang là chủ đề truyền thuyết của phụ nữ các cô rồi.”
Nhìn theo Amanda dắt Eva đi về hướng trung tâm yến hội, Shinichi huýt sáo một tiếng khe khẽ, dời tầm mắt trở lại bàn ăn.
Đúng lúc ấy, một ly vang đỏ nhẹ nhàng đặt bên tay phải cậu.
“Saionji.” Shinichi cười cười, “Không tưởng tượng nổi mới có bốn năm thôi mà cậu thay đổi không ít.”
“Còn cậu thì chẳng thay đổi gì cả.”
“Aha.” Dao ăn của Shinichi cắt một đường nhỏ trên miếng thịt cừu, “Amanda đẹp thật đấy, số cậu may quá nha.”
“Những lời này của cậu, tôi đoán có ba giả thiết.” Akinobu tựa lưng trên ghế, ánh mắt cứ như thấu suốt hết mọi chuyện bức Shinichi không nén được căng thẳng trồi lên.
“Hửm? Ba giả thiết?”
“Thứ nhất, hòng để che giấu sự ngượng nghịu khi gặp lại tôi. Thứ hai, hòng tự an ủi bản thân cậu về chuyện tình đã qua của bốn năm trước. Và thứ ba…” Ngón tay mảnh dài của Akinobu lại nhấc lên, tựa thể cây gậy thần chọc vỡ giấc mộng đẹp, “Cậu rất khờ.”
“Quả tình cậu thay đổi nhiều lắm.” Shinichi cũng ngả ra ghế trông về phía Akinobu, “Nếu là hồi trước, cậu sẽ không nói nhiều như vậy, mà cũng không kiêu căng thế đâu.”
“Cứ coi như cậu nói đúng, vậy hiện thời vì điều gì mà tim cậu bắt đầu đập nhanh như vậy?”
Shinichi nâng ly vang đỏ, “Là vì nó.”
“Thật kỳ diệu, cậu dường như còn chưa chạm qua nó nữa.” Akinobu dợm đứng lên, ly rượu trong tay cụng ly rượu của Shinichi một cách nhẹ nhàng, tiếng lách cách tinh tế mà sẽ sàng lại vô hình trung khiến Shinichi dằn không được mà thở hắt, “Không cần hoài tâm ảo tưởng.”
Không hiểu do đâu, Shinichi bất giác bực bội, “Xin hỏi, cậu là đang ám chỉ ảo tưởng điều gì?”
Akinobu xoay lưng đi, chất giọng ấm nồng êm ái hẵng còn ngân vang, nhưng thanh âm của y lại vô vàn sắc nét, “Cậu nói thử xem? Shinichi?”
Lại một lần Shinichi bắt gặp từ y dáng tươi cười ấy, độ trũng của khoé miệng vừa đủ, tương tự một sự ám thị kích khởi luồng máu nào đó, nhưng hơn cả thế chính là thứ sức ép chồng chất.
Shinichi day thái dương, lông mày nhăn nhúm lại, “Tôi không thích phiền hà lắm đâu.”
Dĩ nhiên nếu phiền hà cứ ương ngạnh muốn tìm tới tôi, thế thì chúng ta cứ đợi đấy rồi biết.
“Eva, anh Kobayakawa có hay nhắc đến Akinobu không?” Amanda giúp Eva rót một ly Champagne, chừng như thuận miệng hỏi.
“Cũng không thường lắm đâu ạ.” Eva nhún vai trả lời, “Tổng cộng cũng khoảng hai lần. Anh ấy kể về Mizushima và Hasegawa nhiều hơn… Họ đều là bạn cùng câu lạc bộ kiếm đạo với anh ấy.”
“Í, nếu anh ấy chỉ nhắc đến Akinobu có hai lần thì sao em lại nhớ rõ như vậy hở?” Amanda hơi thấp đầu, ném một ánh nhìn nghịch ngợm về phía Eva.
“Chị hứa sẽ không tiết lộ cho anh Saionji chứ?”
“Chị hứa.”
“Lần nào anh ấy nói về ngài Saionji, cũng đều bảo thần kinh ngài ấy cuồng cố chấp không giống những người khác…” Eva chau mày, “Cơ mà Amanda chị hỏi em chuyện này để làm gì? Anh Saionji không có nói với chị sao?”
“Hiển nhiên là anh ấy không rồi.”
“Nhưng nhưng, hai anh chị là người yêu cơ mà.”
“Người yêu?” Amanda cười nhạt, “Người yêu của chị đây cũng nhiều lắm cô nhé. Chị thích anh ấy, mà anh ấy cũng hiểu chị không tài nào can thiệp được đến những sắp đặt của anh ấy.”
Eva trưng ra vẻ mặt mù mờ, “Chị không thích anh ấy ư? Muốn hiểu anh ấy cũng đâu có tương đương là can thiệp vào cuộc sống anh ấy.”
“Ha ha.” Amanda nhấn đầu mũi Eva, “Trò chơi nào cũng có quy tắc hết em ạ, nếu chị vi phạm quy tắc này có nghĩa trò chơi sẽ kết-thúc.”
“Này là trò chơi sao? Hay là tật xấu của những danh môn thục nữ?”
“Ừm —— bọn chị đều bị tiền bạc bủa vây rất ngột ngạt, cô đơn lắm.” Amanda vừa cười vừa nhìn Akinobu đi về phía cô, “Cho nên mới phải dựa dẫm vào nhau mà.”
Đến khi khoác lấy cánh tay Akinobu, cô còn quay lại cười bình thản, “Eva, chớ quên, em cũng là ‘danh môn thục nữ’.”
“Nhưng mà á, em không am hiểu trò chơi của các chị lắm đâu.” Eva nhỏ giọng phụng phịu.
Ba ngày sau, Eva đi cùng ba ra khỏi khách sạn Shangri-La[] đến sân bay quốc tế.
“Ba, con yêu ba, hãy thượng lộ bình an nhé.” Eva ôm chặt lấy ba mình.
“Rồi, rồi. Con gái nhỏ của ba, con ôm ba đến nghẹt chết mất.”
Shinichi lặng lẽ nhìn hai người họ, trong đầu thầm nhủ cũng nên nhân dịp nào đó cùng Shuusuke ăn một bữa cơm ngon.
“Shinichi, cháu xem con bé này, đừng để nó ăn mấy thứ thức ăn rác nữa nhé, bằng không mặt mũi lên trứng cá nó lại đòi oán trách ai.” Ông Woolf đi tới vỗ vai Shinichi.
“Vâng ạ, cháu sẽ…”
Chỉ kịp nghe một tiếng “Phụt”, có thứ gì đó đã bị chọc thủng, trước mặt Shinichi ông Woolf từ từ ngã xuống đất, từ cổ ông máu tươi ồ ạt tuôn ra không ngừng, co giật…
“Ba… Ba ơi…” Eva hét toáng, “Là kẻ nào! Rốt cuộc là kẻ nào!”
Hai nhân viên FBI liền luống cuống, chạy ra bảo vệ Eva lẫn ông Woolf vừa ngã xuống, bấm nhanh điện thoại gọi xe cứu thương.
Đáng tiếc, không còn điều gì kịp dừng lại nữa, ông Woolf trợn lớn hai mắt, gắt gao cầm lấy cổ tay con gái ông, cục cựa tựa hồ muốn được lần cuối cùng gọi tên con gái, thế nhưng mọi thứ cứ như vậy mà ngừng trệ.
Tại buổi sáng tràn trề nắng vàng buông lơi và gió dịu vấn vít ấy, Shinichi ngẩn ngơ chứng kiến tất thảy diễn biến đang phát sinh sờ sờ trước mắt.
Một giây trước ngài Woolf còn cầm tay cậu, mà một giây sau… mọi thứ đã hết rồi?
“Ba ơi… Baaaaaaaa…” Eva sụp người xuống trên người ba cô, cứ như chỉ cần gồng mình đôi chút là có thể bắt được từ ông ít ỏi tiếng tim đập.
“Chết tiệt… Nhất định là do Ska phái tới…”
“Không có khả năng… Chúng tôi theo dõi tất cả những ai quen biết Ska, gã ta không thể nào có cơ hội liên hệ…”
Đúng ngay khoảnh khắc ấy, Eva vụt đứng lên, đá ngã nhân viên FBI rồi giật lấy khẩu lục bên hông hắn, chạy về phía toà nhà cao lớn đối diện.
Shinichi đột nhiên bừng tỉnh, vội vã đuổi theo, “Eva —— Eva —— đó là súng khương tuyến!”
Khoảng cách xa độ vậy mà bắn tới đây, dù cho hướng bay của viên đạn có thể báo cho bạn biết vị trí của tên sát thủ, nhưng chờ tới khi bạn tới được nơi đó, hắn cũng đã chẳng còn ở đấy nữa rồi!
. / .
Chú thích:
. Phố Wall (tiếng Anh: Wall Street) là một tuyến phố ở hạ Manhattan, Thành phố New York, bang New York, Hoa Kỳ. Tuyến phố này chạy từ Broadway đến South Street bên sông East, qua trung tâm lịch sử Financial District. Wall Street là nơi đóng trụ sở của Sở giao dịch chứng khoán New York; qua thời gian, thuật ngữ Wall Street đã trở thành tên của khu phố xung quanh nó.
Wall Street cũng là cách nói tắt để đề cập đến các tầm quan trọng tài chính có ảnh hưởng của ngành tài chính Mỹ, tập trung ở khu vực Thành phố New York.
Nhiều sàn giao dịch lớn của Mỹ vẫn đóng trụ sở ở phố Wall và quận tài chính, gồm NYSE, NASDAQ, AMEX, NYMEX, and NYBOT.
. PST là viết tắt của Pacific Shipping Trust, là tập đoàn doanh nghiệp đầu tiên được nhắc đến trong danh sách sở giao dịch chứng khoán Singapore (SGX).
Tập đoàn này cung cấp các giải pháp kinh tế về mặt cấu trúc cho các công ty vận chuyển lớn, từ đó tạo ra một vòng xoay tiền vốn hữu hình và ổn định thông qua các hợp đồng thuê dài hạn. Bằng việc thu mua tàu biển và cho các bên thuê có tiếng thuê dài hạn tàu trần (tàu không có thủy thủ) hoặc tàu chuyên chở với thời hạn cố định, PST nhắm đến mục tiêu tạo ra luồng thu nhập cao ổn định cho các cổ đông.
PST được bảo trợ bởi Công ty trách nhiệm hữu hạn hàng hải quốc tế Thái Bình Dương (PIL), công ty vận tải container lớn thứ hai Singapore và lớn thứ trên thế giới.
Hiện nay PST sở hữu tàu vận tải – vẫn còn là một đội tàu non trẻ ở tuổi lên – với những tàu được mua và vận chuyển về PIL trong khoảng thời gian từ đến năm.
PST có thể tận dụng các mối quan hệ trong giới vận tải của PIL để tìm kiếm và mở rộng thị trường thông qua sự mua lại tàu từ cả PIL lẫn bên thứ ba.
cám ơn bạn Ryu và Tiểu Hồng rất là nhiều >AA