Chương 23 : Rất giỏi tập kích nửa đêm
Hướng Nhật phóng ra tới đường cái, trong lòng không ngớt khinh bỉ ả cảnh sát ngu dốt, tưởng ông đây chỉ số IQ dưới 25 à! Bình thường con gái hễ nhìn thấy súng đã sớm khóc thét lên, thế mà cô nàng lại không hề có chút phản ứng bình thường này của phái nữ, lại còn có thể tỉnh táo gọi ngay chóc tên của khẩu súng, sau đó rành rọt địa hình đuổi theo phần tử nguy hiểm như hắn như hình với bóng, lão tử không nghi ngờ mới là lạ. Nếu lão tử không phải về nhà sớm một chút gặp người đẹp, thì lão tử sẽ chiếm đủ các loại tiện nghi cho đã rồi mới đi.
- Bây giờ mới chịu lết xác về? Vừa làm chuyện xấu xa gì nữa đó?
Sở Sở mặt giận dỗi nhìn tên lưu manh vừa mới bò về.
- Anh đi quán bar uống chút rượu giải khuây thôi.
Hướng Nhật thành thật trả lời.
- Quán bar?
Sở Sở đến gần hắn hít hít, quả nhiên ngửi được mùi rượu.
- Thật đáng ghét mà, còn không mau đi tắm đi, muốn hôi chết người ta sao?
- Đi liền, đi liền.
Hướng Nhật vội phóng vào phòng tắm.
- Đợi chút!
Sở Sở đi theo phía sau, rõ ràng ngoài mùi rượu còn có mùi khác.
- Sao trên người lại còn có mùi nước hoa?
- Thì quán rượu có nhiều phụ nữ lắm, chắc là vô tình cọ quẹt phải.
Hướng Nhật ra vẻ ngây thơ vô tội trả lời.
- Vậy hả?
Sở Sở hồ nghi nhìn hắn, ngửi đi ngửi lại khắp người hắn, không chỉ có một loại nước hoa, nên cũng tạm tin lí do này.
- Em tắm chưa? Tắm chung ha?
Hướng Nhật hiểu không thể dây dưa vấn đề này với cô nàng lâu được nên tìm cách lái chủ đề.
- Đi chết đi! Từ rày về sau, người ta chưa cho phép thì dứt khoát không được đi quán bar, muốn đi phải mang người ta theo nghe chưa!
Sở Sở bá đạo phán, từ khi dẫn hắn về ra mắt gia đình cứ như là người yêu người ta không bằng.
- Được, được…rồi, em thiệt là không muốn tắm chung à? Chúng ta có thể uyên ương...
- Uyên ương cái đầu anh!
Sở Sở đẩy hắn vào phòng tắm, rồi quay lại ghế salon tiếp tục xem TV.
Lát sau, Hướng nhật ra khỏi phòng tắm, trở về phòng thay cái quần đùi và áo phông, đi tới phòng khách xem phim cùng với Sở sở.
- Anh đã ăn tối gì chưa?
Sở Sở hai mắt vẫn chằm chằm nhìn TV mở miệng hỏi.
- Chưa!
Hướng Nhật ngắm nhìn cô nàng, phải công nhận càng nhìn càng thấy đẹp.
- Trong bếp có đồ ăn đó, tự mình đi hâm nóng lên...mà thôi để em, không lại có người phóng hỏa đốt nhà nữa.
Sở Sở đứng lên đi vào bếp.
Hướng Nhật nhìn mông cô nàng căng tròn ngúng nguẩy ẩn hiện dưới cái váy ngắn nuốt nước miếng cái ực, mẹ nó, ông giờ không đói bụng mà là đói tình điên cuồng đây.
May mà Sở Sở không nghe được tiếng lòng của hắn, chứ không chắc một cước sút hắn bay vào trong bếp, để hắn tự mình hâm nóng đồ ăn.
Bữa cơm rất đơn giản, chỉ một chén cơm, một đĩa rau, một đĩa thịt. Sở Sở nhanh nhẹn đem thức ăn nóng hổi đặt lên bàn trà, tỉ mỉ cẩn thận như vợ mới về nhà chồng.
Hướng Nhật tay cầm bát cơm, tay gắp đồ ăn, nhồm nhoàm nhai, nháy mắt ăn gần hết bát cơm.
- Ngon không?
Sở Sở ngồi bên cạnh hắn giờ không xem TV nữa mà tập trung quan sát phản ứng của hắn.
- Thường thôi!
Hướng Nhật mặt không đổi sắc trả lời nhưng lại thầm giật mình, không ngờ một thiên kim tiểu thư như cô nàng lại nấu ăn ngon hết xảy. Ngay từ lần đầu tiên nhìn cô nàng tráng trứng thuần thục hắn đã ngạc nhiên không ít, nhưng thầm nghĩ trình độ nấu nướng của cô nàng chắc cũng chỉ tới vậy thôi, ai ngờ bây giờ mới thấy thực tài.
- Hứ!Sở Sở vênh mặt hờn dỗi, hiển nhiên không hài lòng với câu trả lời của ai đó.
- Gạt em thôi, ngốc quá đi, ăn ngon lắm!
Hướng Nhật sớm nhìn thấy vẻ mặt giận dỗi đáng yêu của cô nàng, liền không đùa nữa thành thực khen.
- Anh mới ngốc...ngon thiệt sao?
Sở Sở tuy miệng thì vênh lên nhưng ánh mắt có chút vui mừng.
- Em cho rằng người thành thật như anh lại biết nói dối hay sao chứ?
Hướng Nhật ra vẻ oan uổng, đột nhiên tò mò hỏi:
- Được rồi, tay nghề nấu ăn em học của ai đó?
Sở Sở nghe hắn tự tâng bốc mình là người thành thật vốn muốn đánh hắn một cái, nhưng tiếp theo nghe hắn hỏi học nấu ăn từ ai thì lại đắc ý vênh mặt lên:
- Không nói cho anh biết!
- Không cần nói anh cũng biết!
Hướng Nhật điềm nhiên nói.
- Chúa phét lác!
- Thì phim kịch cũng phét lác vậy thôi.
- Cái gì?
- Dám chắc học từ mẹ em đúng không?
Hướng Nhật đoán.
- A? Sao anh lại biết được?
Sở Sở há hốc mồm hỏi.
- Anh còn biết lúc dạy em nấu ăn mẹ em còn nói những gì nữa cơ.
Hướng Nhật ra vẻ thần bí cười cười nói.
- Em không tin!
Sở Sở có đánh chết nàng cũng không tin.
- Mẹ em nói vầy: chỉ có nắm được bao tử của đàn ông thì mới có thể giữ trái tim hắn. Bà còn nói năm đó bà cũng nhờ vậy mà nắm được trái tim ba em.
Hướng Nhật đem mấy câu học được trên TV ra bốc phét lòe cô nàng.
- Anh, anh, anh nghe lén người ta với mẹ nói chuyện, người ta, ta, ta...cho anh chết đói!
Sở Sở hung hăng lao vào hắn như con gà mái nổi giận.
- Không có?
Hướng Nhật cản nàng lại rồi nói tiếp.
- Anh không có nghe lén!
- Còn không có? Vậy anh sao lại biết?
Sở Sở trừng mắt chất vấn.
- Anh đoán mò thôi! Em nghĩ lại coi, mẹ và em nói chuyện này là khi nào?
Hướng Nhật buồn bực không thôi.
- Lúc đó người ta mới 15 tuổi...không đúng, khi đó anh làm sao nghe lén được chứ? Chẳng lẽ thật sự là nghi oan sao?
Sở Sở vẫn trợn tròn mắt nhìn hắn.
- Thì đã nói chồng em là thiên tài mà em còn không tin?
Hướng Nhật kéo nàng ngồi xuống salon rồi lại tiếp tục ăn.
- Đáng ghét, người ta còn chưa đáp ứng!
Sở Sở đỏ mặt nhéo tay hắn một cái.
- Không sao hết, mình sinh con rồi hãy làm đám cưới cũng được.
Hướng Nhật cắn miếng thịt gà trong miệng, mắt liếc Sở Sở. Cô nàng này thế quái nào lại thích bấu véo người ta thế? Không được, thói quen này lão tử phải rèn cho bỏ mới thôi.
- Đáng ghét! Không thèm để ý tới anh nữa, người ta xem TV.
Sở Sở quay đầu đi.
No phưỡn bụng xong, Hướng Nhật dọn qua loa đống bát đĩa trên bàn, uể oải nằm trên ghế, chân duỗi ra cố tình chạm vào mông của cô nàng.
- Anh làm gì đó?
Sở Sở đưa tay đẩy chân hắn qua một bên mặt giận dỗi.
- Ngồi co chân lâu quá mỏi ghê, để anh duỗi một chút cho thoải mái.
Hướng Nhật bày ra vẻ mặt vô lại.
- Vậy anh sang chỗ khác mà duỗi!
Sở Sở hậm hực liếc hắn một cái sắc như dao.
- Gác lên đùi em được không?
Hướng Nhật cười gian làm mặt già.
- Đáng ghét!
Sở Sở thấy hắn muốn chiếm tiện nghi của mình, tất nhiên không muốn yếu thế cũng nằm duỗi người trên ghế chân gác thẳng lên bụng hắn.
- Hơ, không phải “đáng ghét” sao chứ?
Hướng Nhật nhìn dọc theo đôi chân nhỏ trắng trẻo của cô nàng, thấy khoảng hở giữa hai đùi, quả nhiên là màu trắng, xem ra cô nàng thích đồ lót màu trắng, không được mai mốt nhất định mua cho cô nàng mấy cái đồ lót trong suốt mới được.
- Ta thích!
Sở Sở tức giận cự lại, chưa phát hiện mình đang bị lộ hàng.
- Thích cũng vô dụng!
Hướng Nhật cố xoay người sao cho một chân của nàng gác lên đùi mình, lúc đầu hai chân sát nhau chỉ có thể thấy một chút xuân sắc, bây giờ cơ hồ có thể nhìn thẳng vào thấy cả giãi đất thần bí.
- A...
Sở Sở phát hiện mục đích bất lương của hắn, co chân lại đạp một phát.
- A, chân trắng quá!
Hướng Nhật lấy tay bắt được, nhẹ nhàng vuốt ve.
- Buông người ta ra!
Sở Sở liều mạng giãy dụa.
- Như thế này sao?
Hướng Nhật được đằng chân lân đằng đầu, cầm lấy chân cô nàng nâng một cái, kéo cả người cô nàng tới sát cạnh mình.
- Anh, anh muốn làm gì?
Sở Sở trong mắt thoáng kinh hoàng.
- Đừng nghĩ bậy, anh là chánh nhân quân tử, muốn cùng em xem TV thôi.
Hướng Nhật mặt trơ trán bóng trả lời, bế cô nàng ôm chặt vào người mình.
- Anh mới nghĩ bậy đó!
Sở sở giãy dụa không thoát đành để mặc hắn, vị trí kì lạ của hai người tiếp xúc nhau làm nàng có cảm giác khó chịu khiến mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch.
- Xem TV đi!
Hướng Nhật vuốt ve hai chân đang gác lên đùi mình của nàng, cảm thấy da thịt trắng trẻo, trơn nhẵn, mát dịu lạ thường.
- Dê cụ! Chân của anh thật lắm lông!
Sở Sở bất mãn nói.
- Không sao, nhìn lâu rồi quen thôi.
Hướng Nhật an ủi.
- Anh không được dùng tay sờ mó lung tung nữa.
Sở Sở cảm thấy người càng ngày càng nóng, lưu manh quỷ tha ma bắt đáng chết, nhất quyết không thể để cho hắn được voi đòi tiên như thế này.
- Sờ? Sờ chỗ nào? Của anh hay là của em?
Hướng Nhật ra vẻ ngây thơ cụ không biết gì, cố tình cọ xát vào da thịt mơn mởn của nàng.
- Đáng ghét! Anh vẫn còn cố ý di động, hứ, tý nữa vào phòng ngủ thì đừng hòng! Ý người ta là lát nữa vào phòng ngủ anh đừng hòng có cơ hội ôm người ta như vậy.
- Ngủ à? Tốt, em đồng ý tối nay chúng ta ngủ chung?
Hướng Nhật hai con mắt sáng ngời, câu nói của nàng như trúng tim đen của hắn vậy.
- A...người ta chưa coi TV xong, coi xong rồi nói.
Sở Sở bối rối tránh ánh mắt của hắn.
- Chương trình có cái gì hay đâu, dù sao còn chiếu lại mà. Đừng quên, chúng ta ngày mai còn phải đi học đó, ngủ sớm dậy sớm ha, đừng thức muộn có hại lắm.
Hướng Nhật một mặt phân tích một mặt bế cô nàng đứng lên đi vào phòng ngủ.
- Không muốn, không muốn, buông người ta xuống, bây giờ chưa tới 11 giờ, người ta còn chưa buồn ngủ.
Sở Sở thất thanh kêu to.
- Không còn cơ hội giải thích, vào phòng ngủ thì phải nghe anh.
Hướng Nhật tà ác cười, đặt nàng xuống giường.
- Anh, anh, anh muốn làm gì? Không được làm bậy...chúng ta thỏa thuận vầy đi, anh phải nằm ngủ cách em 50 cm.
Sở Sở sợ hãi nép qua sát một bên mép giường.
- Biết rồi, thiệt là phiền phức! Chỉ là muốn ngủ sớm một chút thôi, chẳng lẽ em không biết giấc ngủ đối với làn da của thiếu nữ quan trọng dường nào ư?
Hướng Nhật ra vẻ tử tế lo lắng cho sắc đẹp của cô nàng.
- Biết rồi, không cần anh nhắc, da của người ta trời sanh đã tốt rồi, không sợ!
Sở Sở trong giọng nói có chút hãnh diện.
- Trời sanh tốt cũng vô dụng, thức đêm lâu mắt sẽ quầng thâm, hơn nữa trên mặt còn nổi mẩn đỏ, làn da còn có thể bị nhăn.
Hướng Nhật đe dọa.
- Đừng nói nữa! Người ta ngủ là được chứ gì!
Sở Sở nghe hắn miêu tả "sắc đẹp" trong tương lai của mình cũng hơi lo lo vội nằm nhanh xuống giường.
- Hắc hắc, vậy mới ngoan! Em ngủ đầu đó, anh ngủ đầu này.
Hướng Nhật dâm dật cười nói.
- Không được, anh phải theo người ta cùng ngủ chung một đầu.
Sở Sở nhìn sắc mặt hắn cảm thấy không yên tâm chút nào, nghĩ đến chuyện hắn rình coi dưới quần mình lúc nãy lập tức hô to.
- Cái gì! Không phải nói mỗi người một đầu sao?
Hướng Nhật giả bộ ra vẻ ủy khuất.
- Người ta đổi ý không được sao? Bất quá, ít nhất phải nằm cách nhau nửa mét.
Sở Sở chỉ ra vị trí đại khái rồi dùng móng tay vạch một vệt dài trên giường, nói:
- Không cho vượt qua vạch này.
- Được, được, đều nghe theo em.
Hướng Nhật thành thật nằm ở một bên, chỉ cần cô nàng lên giường là thành công một nửa rồi, lão tử là dân chuyên tập kích nửa đêm mà lị.
- Hắc hắc …