Chương 25 : Nếu còn sờ ông đây kiện cô tội bất lịch sự!
Sự thật rành rành là hắn đi học muộn, nhưng da mặt của lưu manh dầy như tường thành, hắn coi như pha ngang nhiên đi vào phòng học, ngay cả giáo sư đang giảng bài trên bục hắn cũng không thèm nhìn một cái.
- Đại ca, sao hôm nay tới muộn vậy!
Đầu củ tỏi bây giờ đã có thói quen ngồi ở tít đằng sau lớp hỏi.
- Muộn? Còn chưa tới giờ ăn trưa mà.
Hướng Nhật ý nói hãy còn sớm chán.
- Ừ ha… đúng, đúng.
Đầu củ tỏi ngượng ngùng cười cười rồi hỏi:
- Sở mỹ nhân sao không tới, đại ca?
- Còn đang trên giường! - Hướng Nhật vô tâm trả lời.
- Trên giường?
Đầu củ tỏi trong lòng có quỷ, đầu óc tưởng tượng tới đâu không biết phán:
- Đại ca, sao đại ca tàn nhẫn dữ vậy? Sở mỹ nhân tốt xấu gì cũng là thiên kim tiểu thơ, đại ca lại tàn nhẫn làm đến độ người ta không lết xuống giường được? Thật là không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả!
- Lạng sang một bên nhanh!
Hướng Nhật cười mắng, nhưng trong lòng cũng có chút đắc ý. Cô nàng bình thường đối xử khắc nghiệt với mình đến cỡ nào, cuối cùng ông cũng trả được thù này, hơn nữa từ nay về sau mỗi tối đều có thể trả thù, nghe cô nàng vừa mắng lưu manh vừa thở gấp hổn hển chẳng những thể xác sung sướng mà tinh thần cũng thoải mái quá xá, hắc hắc…
- Đại ca, đại ca cười gì mà dâm đãng vậy!
Đầu củ tỏi thấy hắn thật lâu không nói gì, vẻ mặt trông bỉ ổi vô cùng tận, lên tiếng nhắc nhở.
- A!
Hướng Nhật đột nhiên rùng mình một cái, nghiêm mặt nói:
- Còn bao lâu nữa thì hết tiết?
- Mười phút nữa
Đầu củ tỏi nghi hoặc hỏi:
- Đại ca hỏi làm gì?
- Về nhà.
Hướng Nhật trả lời cộc lốc, ngồi trong lớp học thật chán muốn chết, về nhà còn có cô nàng cãi nhau, còn đợi gì mà không về.
- Không thể nào? Mới đến mà đã về? Tiết thứ ba, thứ bốn là tiết của Tống giáo sư, ngay cả nữ giáo sư xinh đẹp như vậy đại ca cũng không nể mặt mũi hay sao?
Đầu củ tỏi cười, hay háy nhìn hắn.
- Nữ giáo sư xinh đẹp?
Hướng Nhật ráng lục trí nhớ, hình như không có nữ giáo sư nào như vậy.
- Đừng nói với em là đại ca không biết Tống mỹ nhân.Đầu củ tỏi có vẻ không tin nhìn hắn như nhìn thấy người mới rớt từ sao Hỏa xuống.
- Rất nổi tiếng sao? - Hướng Nhật thản nhiên nói.
- Đại ca chắc không phải từ hành tinh nào mới di dân tới đây chớ?
Đầu củ tỏi há to miệng đến nỗi có thể nuốt con chuột cống.
- Rốt cuộc là ai? Nếu như đẹp thiệt thì hãy nói, tao miễn cưỡng ở lại hai tiết nghe nàng giảng
Hướng Nhật bị câu dẫn bắt đầu hứng thú.
- Giáo sư Tống Thu Hằng xinh đẹp nổi tiếng nhất trong trường, nàng đã dạy ở đây năm năm, nghe nói gần ba mươi tuổi mà chưa có bạn trai… Học kỳ này được phân công dạy lớp chúng ta, đại ca không biết tin này sao? Đại ca biết tại sao trong phòng hôm nay nhiều người như vầy không? Để xem mặt nàng đó.
Đầu củ tỏi nói tới đây chỉ vào đám nam học sinh đang ngồi phía trước sát bục giảng:
- Nhìn cả đám tưởng là nam nhân đứng đắn, thật ra là một lũ dâm ma, chỉ biết vụng trộm nhìn đồ lót dưới váy ngắn của các nữ sinh viên, cả đám đều trồng cây si giáo sư xinh đẹp. Để có được chỗ tốt nhìn cho thỏa con mắt trong hai tiết, ngay cả tiết trước của “Thiếu Lâm phương trượng” bọn nó cũng ráng tới ngồi nghe giảng, *** đê tiện bỉ ổi hết sức! Đại ca xem vẻ mặt dương dương đắc ý của “phương trượng” kìa, phỏng chừng còn muốn kéo dài thêm tiết học, đau khổ nhất chính là đám đệ tử chúng ta… Ủa, đại ca làm sao vậy?
- Không có việc gì, mệt một chút thôi, hết tiết anh về nhà.
Từ lúc nghe tên của Tống giáo sư, sắc mặt Hướng Nhật trông thật thảm hại. Tống Thu Hằng? Trên thế giới này sao còn có nữ nhân trùng tên đó? Nghĩ kỹ lại, tuổi cũng suýt soát như nhau, nếu không phải nàng thì là ai đây? Sự tình đã hơn mười năm bây giờ lại gặp lại.
“Tôi là Tống Thu Hằng, lần đầu tiên gặp mặt, sau này xin giúp đỡ nhiều.”
“Anh thật giỏi, em thật khâm phục anh”
“Tốt nghiệp xong, em gả cho anh nhe?
“Đây là lần đầu của em.”
“Anh phải nhẹ nhàng với em”
Giọng nói êm ái dịu dàng năm nào văng vẳng bên tai, hình ảnh người con gái đơn sơ, đáng yêu, xinh đẹp, miệng cười như hoa lởn vởn xuất hiện trước mặt, còn có âm thanh thút thít trong cái đêm đầu tiên ấy…
- Không được!
Hướng Nhật hét to một tiếng làm tất cả sinh viên quay lại nhìn. Đầu củ tỏi giả bộ ngó quanh quẩn, làm như không biết kẻ vừa hét là ai.
Giáo sư rất bực bội liếc xéo hắn một cái rồi tiếp tục giảng bài, nhớ rõ cái mặt đáng ghét của hắn đặng sau này có cơ hội nhất định sẽ cho hắn ăn dép.
- Củ tỏi, anh không đợi hết tiết được, bây giờ anh đi về, mày giúp anh điểm danh cái.
Hướng Nhật hạ quyết tâm, không thể gặp lại nàng, lỡ không đành lòng… Hồi đó không nên làm như vậy đối với nàng, nếu không cũng không cần áy náy cho đến giờ, ngay cả gặp mặt nàng cũng không dám.
- Được, không thành vấn đề, đại ca an tâm về đi… Chờ một chút, đại ca vừa gọi củ tỏi? Đại ca gọi ai là củ tỏi? Trời ơi, em lớn lên nhìn như vầy không phải là lỗi của em, có trách thì trách cha mẹ em sao lại sinh em ra như vầy, đại ca, em có tên mà, Khiếu Hứa Uy, buồn quá…
Hướng Nhật không đợi hắn nói xong, một lần nữa không thèm để ý ánh mắt của mọi người trong lớp như đèn pha chiếu vào hắn đang bước ra khỏi phòng học. Mới bước ra đi được vài bước, hắn lại đụng phải đồ đệ ngoan Thạch Thanh.
- Sư phụ, em muốn hỏi sư phụ một vấn đề.
Thạch Thanh vẫn khuôn mặt không buồn không vui nói.
- Em sao lại biết anh sẽ đi ra?
Hướng Nhật không trả lời mà hỏi ngược lại nàng.
- Bởi vì em biết sắp hết tiết nên em tới đây chờ sư phụ
Hướng Nhật thở dài một cái, còn tưởng đồ đệ xinh đẹp thuộc loại có năng lực đặc biệt có thể đoán việc như thần:
- Có vấn đề gì vừa đi vừa nói chuyện, anh cũng đang muốn đi ra ngoài, đi với anh không?
- Được!
Thạch Thanh không quan tâm tại sao hết tiết sớm, cũng không quan tâm vì sao hắn ra đi ra ngoài, nàng chỉ quan tâm làm cách nào luyện tập trở nên mạnh mẽ giống như sư phụ.
o0o
- Thiết cục phó, mỗi lần cô đều phải tự mình ra tay, chúng tôi làm nhân viên dưới quyền thiệt xấu hổ không còn mặt mũi gặp người khác.
Đối diện trường đại học kinh tế Bắc hải, hai người một nam, một nữ đang ngồi trong chiếc xe BMW màu bạc.
Nam khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, khôi ngô tuấn tú, mặt sắc như dao, rất có khí phách, một con người rắn rỏi. Nữ khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu, xinh đẹp động lòng người, bất ngờ nhất đó chính là cục phó sở cảnh sát Đông thành Thiết Uyển.
- Cái gì mất mặt với không mất mặt… chủ yếu là bắt tội phạm, bảo vệ tài sản và an toàn của nhân dân.
Thiết Uyển lên lớp giáo huấn.
- Phải, phải, Thiết cục phó nói đúng, tôi nhất định ghi nhớ trong lòng. À, không biết Thiết cục phó tối nay có rảnh hay không, tôi nghĩ…
- Đừng nói chuyện, chú ý quan sát tình hình!
Thiết Uyển thẳng thừng cắt đứt lời nam nhân bên cạnh.
- Được!
Thanh niên anh tuấn như nuốt quả đắng, đây là lần thứ mấy bị cự tuyệt? Hình như cũng không nhớ rõ, bất quá mình nhất định không bỏ cuộc! Nếu có thể lấy nàng, chẳng những có vợ đẹp, hơn nữa có thể thăng quan tiến chức dễ dàng, khỏi phải phấn đấu bốn mươi năm trong nghề… Bốn mươi năm dằng dặc.
Thiết Uyển chăm chú quan sát cổng trường đại học, nhớ lại sáng nay chỉ điểm báo một tin tức, trùm buôn thuốc phiện lợi dụng sinh viên trong trường giúp vận chuyển thuốc phiện, bọn chúng đem một số lượng lớn thuốc phiện chia ra thành số lượng nhỏ để dễ vận chuyển, vào giờ giải lao sẽ cho người thu gom hàng lại. Nhiệm vụ của Thiết Uyển rất đơn giản, chỉ cần theo dõi những học sinh “vận chuyển” này rồi phanh ra đầu nậu của những ổ buôn lậu thuốc phiện, rồi sau đó một lần ra tay bắt trọn ổ.
Đợi gần hai tiếng đồng hồ, chỉ thấy người đi vào trường, không thấy bất kỳ ai đi ra. Thật ra bên cạnh trường đại học Cao Triều cũng có người ra vào, nhưng chỉ điểm cung cấp tin tức nói rõ chính là cái trường đại học cao to rộng lớn ở bên kia đường… Thiết Uyển đang nhìn về phía cổng trường, đột nhiên chấn động toàn thân.
Ở cổng chính một đôi nam nữ đang đi ra, nữ thì không nhận ra là ai, nhưng tên nam nhân kia có hóa thành tro nàng cũng nhận ra. Chính là tên lưu manh, hắn cũng chính là tên trùm buôn thuốc phiện, cuối cùng cũng không uổng một chuyến vất vả.
- Hoắc Cương, chuẩn bị hành động!
Thiết Uyển đột nhiên la lên, thanh niên ngồi bên cạnh bị dọa giật nảy người.
- Thiết cục phó, có động tĩnh gì sao? Sao không thấy ai hết?
- Không phải cổng bên này, ở cổng lớn kia, chính tên nam nhân đó là trùm buôn thuốc phiện!
Thiết Uyển nghiến răng nói.
- A? Đó là một sinh viên mà, như thế nào…
Hoắc Cương còn muốn nói nữa nhưng thấy khuôn mặt dữ tợn của thủ trưởng xinh đẹp, hắn kịp thời biết khôn nuốt ngược trở lại
- Đừng dài dòng nữa, chuẩn bị bắt người, cẩn thận một chút, tên đó có thể mang súng bên người.
Thiết Uyển móc khẩu súng lục tùy thân, bật chốt an toàn.
Hoắc Cương trong lòng một dạ nghe theo thủ trưởng xinh đẹp, hắn biết Thiết cục phó rất ít khi khẩn trương như lúc này, điều này cho thấy cái tên kia thoạt nhìn là sinh viên tuổi còn nhỏ nhưng chắc thật sự nguy hiểm, hắn lập tức rút súng, bật chốt an toàn, sinh mạng là trên hết.
o0o
- Sự phụ, lực lượng bản thân có thể mạnh như vậy sao?
Thạch Thanh cau mày hỏi.
- Có thể!
Hướng Nhật trả lời chắc như đinh đóng cột, nhưng trong lòng thầm chêm thêm một câu: chỉ cần em có thể chịu đựng.
- Tốt quá, cảm ơn sư phụ, em sẽ luyện tập theo phương pháp sư phụ chỉ dạy.
Thạch Thanh kiên quyết nói.
- Đúng rồi, đó mới là đệ tử tốt. Cố gắng lên, em sẽ có thể vượt qua sư phụ.
Hướng Nhật nắm chặt tay giơ lên.
- Cảm ơn sư phụ! - Thạch Thanh vái hắn một vái trả lời.
Hướng Nhật muốn đưa tay đỡ nàng lên nhân tiện chiếm chút tiện nghi thì đột nhiên nghe phía sau tiếng bước chân dồn dập của hai người đang đi về phía mình.
- Không được nhúc nhích! Giơ tay lên!
Một giọng trong vắt quát lên ngăn trở hành động của Hướng Nhật.
Hướng Nhật không cần quay đầu lại cũng biết đó là ai, mịa cái giọng này không phải của con nhỏ cảnh sát bị mình bóp mông trêu chọc đây sao? Không tưởng được cô nàng truy tìm ra mình nhanh đến vậy, chẳng lẽ có gắn thêm cái mũi chó?
- Có chuyện gì vậy?
Thạch Thanh kinh hãi hỏi, thấy trước mặt có hai nhân viên cảnh sát chĩa súng vào hai người bọn nàng.
- Có lầm hay không, cảnh sát có thể ngang nhiên ở ngoài đường cầm súng uy hiếp công dân, làm trời làm đất sao?
Hướng Nhật lớn tiếng tức giận quở trách, đang ở thế bị động thành thế chủ động, may mà lúc đi học không xách theo khẩu súng, không thì phiền phức lớn rồi.
- Công dân? Nếu vậy cũng được, ngươi chính xác là một công dân phạm pháp, đối với loại người cặn bã như ngươi có bắn chết cũng là vì dân trừ hại.
Thiết Uyển lạnh lùng cười nói.
- Vì dân trừ hại? Nói cho dễ nghe một chút đi, không biết là ai tối hôm qua…
- Hoắc Cương, còng hắn lại!
Thiết Uyển tuyệt đối không cho phép hắn nói dứt câu, đó chính là chuyện mất thể diện của nàng, đường đường là cảnh sát lại có thể cầu cứu một tên lưu manh, thật chưa từng mất mặt đến như vậy.
Hoắc Cương sớm đã khó chịu với tên nhóc này, mới có tí tuổi mà đã bày đặt có bạn gái xinh đẹp, ông đây gần ba mươi mà vẫn chưa có bồ, không thể tha thứ. Hơn nữa Thiết cục phó đã ra lệnh, hắn không còn kiêng kị gì nữa vội còng tên nhóc lại.
- Cảnh sát các người làm việc bê bối vậy hả? Không có một tí chứng cớ nào mà bắt người, ta muốn kiện các người!
Hướng Nhật không ngu đến độ phản kháng lại cảnh sát, chỉ đành thúc thủ chịu còng nhưng miệng vẫn ong óng la làng phản đối.
- Chứng cớ? Ta lấy cho ngươi xem.
Thiết Uyển đi tới trước mặt hắn đưa tay sờ loạn khắp người hắn. Không còn cách nào khác, dựa vào kiểu phách lối kiêu ngạo của hắn tối hôm qua, nàng chắc mẩm tên nhóc hẳn mang theo súng tùy thân. Sự thật suy luận của nàng vô cùng chính xác, hắn đích xác có mang theo súng, nhưng khẩu “súng” này không phải là khẩu súng kia.
- Này, nếu còn sờ như vậy ông đây kiện cô tội bất lịch sự đó!
Hướng Nhật la oai oái, nghiêng bên trái né bên phải, rồi lùi lại đá trúng khẩu “súng” của Hoắc Cương đang đứng đàng sau.