1. Truyện
  2. Gamer Xưng Bá Dị Giới
  3. Chương 48
Gamer Xưng Bá Dị Giới

Chương 48: Lục đại môn phái

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

- Nếu như công tử cứu giúp mẹ của tiểu nữ thì Tiểu Chiêu đời này xin được hầu hạ ở bên cạnh ngài.

Hừm NPC đã phát nhiệm vụ rồi, cớ sao Phạm Thiên lại từ chối cơ chứ. Với tính cách của Tiêu Chiêu chỉ cần Phạm Thiên cứu Đại Khỉ Ti nàng tuyệt đối sẽ trung thành theo hắn suốt đời.

- Được ta hứa với ngươi, mau đứng dậy đi.

Tiểu Chiêu nghe Phạm Thiên nói vậy thì mừng rỡ đứng lên.

- Tiểu Chiêu bái kiến công tử.

Phạm Thiên nhìn Tiểu Chiêu nói:

- Không cần phải gọi ta là công tử, ngươi cứ gọi ta Thiên ca ca là được rồi.

- Tiểu Chiêu nào dám.

Phạm Thiên bóp mũi Tiểu Chiêu nói:

- Ta đã nói vậy thì hãy cứ nghe lời đi.

Tiểu Chiêu xoa xoa cái mũi của mình rồi khẽ nói:

- Thiên ca ca…

Phạm Thiên hài lòng gật đầu sau đó bắt đầu đứng dậy tìm đường ra khỏi mật đạo này. Mật đạo này không hề bị Thành Côn bịt lại nên hắn cũng không cần phí sức đẩy ra chiếc cửa đá trong phòng luyện công kia mà cứ theo địa đồ Dương Đỉnh Thiên lưu lại mà ra ngoài.

Phạm Thiên ra ngoài thì thấy mình đứng ở trên đỉnh một ngọn núi tuyết, khắp nơi bị một màu trắng xóa bao phủ. Lối ra của mật đạo này kín đáo và ở nơi hiểm trở như vậy thảo nào không ai tìm ra ngoại trừ những người đã biết rõ.

- Chúng ta quay trở về Quang Minh Đỉnh thôi.

Phạm Thiên mặc dù muốn đi tìm Đại Khỉ Ti trước nhưng nhìn vào sợi dây xích đang còng trên tay Tiểu Chiêu trông hết sức bất tiện thì liền quyết định trở về Quang Minh Đỉnh để lấy chìa khóa mở còng từ tay Dương Tiêu.

Dọc trên đường đi lên Quang Minh Đỉnh thì Phạm Thiên bắt đầu thấy được rất nhiều xác chết có cả xác của giáo chúng Minh Giáo có khi là xác những người mặc đồ tăng lữ hay đạo sĩ nằm ở trên tuyết.

Càng tiến gần tới đỉnh thì có càng nhiều xác chết và ngoài ra còn có khá nhiều người vẫn còn sống sót. Phạm Thiên bỏ qua những người này và tiếp tục đi lên.

Thông qua những khu vực tháp canh thì Phạm Thiên liền quay trở lại một khoảng sân rộng, chỉ cần đi qua nơi này là có thể tới được cửa hang mà lần trước hắn đột nhập vào.

Nhưng lúc này hiển nhiên là lục đại phái chưa thể vượt qua được hàng phòng ngự của Minh Giáo.

Giáo chúng của Ngũ Hành Kỳ đang kết thành trận cản trước lối vào và ở phía trước họ là khoảng hơn chục người mà Phạm Thiên đã từng gặp là Dương Tiêu, Vi Nhất Tiếu và Ngũ Tán Nhân. Ngoài ra còn có thêm một ông già hói đầu râu tóc bạc phơ mũi khoằm như mỏ chim và một người đàn ông trung niên trông rất giống ông ta đang đứng ở phía trước. Đây chính là cha con Bạch Mi Ưng Vương Ân Thiên Chính và Ân Dã Vương.

Đám Dương Tiêu đều đã bị thương và còn bị Thành Côn đánh lén nên thương thế còn chưa khỏi hẳn giờ khó lòng mà ra mặt đối chiến được phải để Ân Thiên Chính ra mặt cản địch.

Bên phe lục đại môn phái mặc dù quân số ít hơn chỉ có khoảng hơn trăm người nhưng bù lại đều là những đệ tử tinh anh được chưởng môn và các trưởng lão dẫn đội nên những giáo chúng thông thường không đủ sức chống lại.

Nếu như đám Dương Tiêu không bị thương thì lực lượng cao tầng Minh Giáo không thua kém gì lục đại phái nhưng bây giờ chỉ còn Ân Thiên Chính khổ sở chèo chống.

Hiện giờ Ân Thiên Chính đang đối mặt với Đường Văn Lượng, một trong Không Động ngũ lão. Như lúc bình thường cả năm người Không Động ngũ lão cùng lên chắc gì đã là đối thủ của hắn. Nhưng vừa rồi khi đấu với Võ Đang thất hiệp Mạc Thanh Cốc do nể tình hắn là đồng môn của Trương Thúy Sơn nên bất cẩn bị thương giờ đấu với Đường Văn Lượng Ân Thiên Chính không thể vận sức được.

Đường Văn Lượng thấy thế mừng rỡ muốn nhân dịp này lấy mạng của Ân Thiên Chính nhưng nào ngờ hắn vừa lao tới thì liền bị Ân Thiên Chính dùng Ưng Trảo Thủ bắt lấy và bẻ gãy tứ chi.

Dùng nốt chỗ dư lực còn lại thì Ân Thiên Chính liền đứng tại chỗ không thể di chuyển. Đúng lúc này Tông Duy Hiệp là một trong Không Động ngũ lão thấy Đường Văn Lượng bị bẻ gãy chân tay thì liền giơ chân đá ra một cục đá về phía Ân Thiên Chính quát lên.

- Bạch Mi Ưng Vương, hôm nay Tông mỗ tới để báo thù cũ với ngươi đây.

Ân Thiên Chính nay đã sức cùng lực kiệt đâu thể né tránh liền bị cục đá kia đập trúng và trán bắt đầu rỉ máu. Tông Duy Hiệp thấy thể thì mừng rỡ, vừa rồi uy thế của Ân Thiên Chính khi bẻ gãy tứ chi Đường Văn Lượng khiến hắn sợ hãi nên thử đá ra cục đá vừa rồi để thử ai ngờ Ân Thiên Chính thậm chí còn không thể né tránh được.

Tông Duy Hiệp ngay lập tức vung tay lên định tung chưởng kết liễu Ân Thiên Chính. Võ Đang nhị hiệp Du Liên Châu thấy lúc trước Ân Thiên Chính đã nương tay không hạ sát thủ đối với tiểu sư đệ Mạc Thanh Cốc của mình nên định ra tay ngăn cản.

Nhưng Du Liên Châu còn chưa kịp bước ra thì bỗng một luồng chỉ khí vô hình bỗng lao tới đánh thẳng vào mạn sườn của Tông Duy Hiệp.

- A!! Kẻ nào đánh lén ta!?

Tông Duy Hiệp ngã sang một bên thì hét lớn. Tất cả mọi người lập tức quay ra nhìn về phía bên ngoài thì thấy một người thiếu niên ăn mặc giản dị nhưng khuôn mặt tràn đầy quý khí chắp tay sau lưng tiến vào sân rộng. Đằng sau thiếu niên này còn có hai vị tiểu cô nương hoa nhường nguyệt thẹn chỉ có điều tiểu cô nương bên trái trên tay chân mang theo dây xích nên có phần quái dị mà thôi.

Một người trung niên bỗng bước ra nói:

- Vị thiếu hiệp này ngươi bỗng nhiên ra tay đánh lén Tông đại hiệp là có ý gì? Nếu như ngươi có ý định trợ giúp đám ma giáo này thì ngươi sẽ trở thành kẻ thù của lục đại phái chúng ta đấy.

Phạm Thiên ngó một vòng và bắt đầu phân loại đám người lục đại phái. Thiếu Lâm, Võ Đang và Nga Mi quá dễ phân biệt, chỉ cần nhìn qua cũng nhận ra. Phái Không Động thì chính là đám người ăn mặc giống Đường Văn Lượng và Tông Duy Hiệp.

Còn lại hai đám người một thì do hai người nam nữ trung niên đứng đầu chắc hẳn là Hà Thái Xung và Ban Thục Nhàn phái Côn Lôn. Như vậy chỉ còn lại đám người do tên nam nhân trung niên chất vấn Phạm Thiên đứng đầu. Điều đó có nghĩa kẻ này chính là Tiên Vu Thông chưởng môn phái Hoa Sơn.

Thấy Phạm Thiên vô thanh vô tức đánh lén một trong Không Động ngũ lão Tông Duy Hiệp từ khoảng cách xa như vậy nên Tiên Vu Thông muốn sử dụng thế lực của lục đại môn phái áp chế hắn.

Phạm Thiên chẳng thèm liếc nhìn tên Tiên Vu Thông này mà tiếp tục tiến về phía Ân Thiên Chính. Tiên Vu Thông thấy hắn coi thường mình thì trong lòng tức giận quát.

- Thì ra là ma giáo yêu nhân, ngươi dám đánh lén Tông đại hiệp thì để Tiên Vu mỗ bắt ngươi về cho phái Không Động hỏi tội.

Ngoài lời nói thì Tiên Vu Thông chính là đang trợ giúp phái Không Động, nếu lỡ như Tiên Vu Thông chịu thua thiệt thì phái Không Động cũng không thể nào đứng nhìn được.

Phạm Thiên thấy Tiên Vu Thông vung cây chiết phiến chứa độc Kim Tàm về phía mình thì trong mắt liền nổi lên sát khí. Hắn vung tay lên bắn ra một luồng chỉ khí vô hình đánh vào huyệt Cưu Vĩ nằm bên trên rốn của Tiên Vu Thông.

Mặc dù đã phòng bị nhưng Tiên Vu Thông chỉ có đẳng cấp ngang ngửa với nhị tinh Võ Sư là cùng sao có thể theo kịp động tác của Phạm Thiên.

- Nhất Dương Chỉ!!!

Một số người có lịch duyệt phong phú như các lão tăng Thiếu Lâm, Tống Viễn Kiều hay Diệt Tuyệt sư thái lập tức nhận ra môn chỉ pháp mà Phạm Thiên sử dụng.

Tống Viễn Kiều bước ra hỏi:

- Vị thiếu hiệp này, không biết ngươi có quan hệ gì với hai nhà Chu, Võ?

- Có chút quan hệ thôi.

Phạm Thiên thản nhiên đáp, tính ra hắn nạp Chu Cửu Chân và Võ Thanh Anh làm thiếp thì cũng có thể coi là con rể của Chu Trường Linh và Võ Liệt nên mới nói vậy.

Không Trí lão tăng nhìn Phạm Thiên nói:

- Hai nhà Chu, Võ là hậu nhân của đệ tử Nhất Đăng đại sư khi xưa vốn là người chính phái. Cớ sao thiếu hiệp này lại ra tay đả thương người của phái Hoa Sơn trợ giúp ma giáo?

Phạm Thiên đáp:

- Ta muốn trợ giúp ai thì đó là chuyện của ta, không phiền tới đại sư phải xen vào. Hôm nay Bạch Mi Ưng Vương Ân Thiên Chính là do ta bảo vệ, các vị nếu muốn đối đầu với ta thì cứ việc ra tay.

Với võ công của Phạm Thiên bây giờ thì cho dù lục đại phái cùng nhau vây công hắn cũng không sợ. Phạm Thiên không phải là Trương Vô Kỵ sẽ vì sợ gây thù chuốc oán mà suốt ngày nương tay cuối cùng bị xa luân chiến cuối cùng bị thương vì bất cẩn.

Lúc này Diệt Tuyệt sư thái bỗng nhiên bước ra nói:

- Nhất Đăng đại sư khi xưa là một trong Thiên Hạ Ngũ Tuyệt vang danh giang hồ ngay cả sư tổ Quách Tương của phái Nga Mi ta cũng hết sức kính trọng không ngờ hậu nhân của ông ta lại đi trợ giúp ma giáo. Vậy hôm nay để cho lão ni giúp Nhất Đăng đại sư thanh lý môn hộ.

Diệt Tuyệt là một trong những người có đẳng cấp cao nhất tại nơi này, chỉ thua kém Tống Viễn Kiều đôi chút nhưng lão ni cô này tay mang Ỷ Thiên Kiếm sắc bén vô cùng nên nếu bàn về sức chiến đấu thì hơn hẳn.

- Diệt Tuyệt lão ni ngươi muốn đối đầu với ta sao? Mong là nếu ngươi thua không nên giống như tên phế vật Cô Hồng Tử sư huynh của ngươi thua không nổi buồn bực mà chết.

Phạm Thiên chẳng có chút hảo cảm nào với con mụ Diệt Tuyệt này cả. Làm người độc ác chuyên quyền, luôn cho mình là nhất mà coi thường kẻ khác.

- Thằng nhãi con hỗn láo dám nhục mạ sư huynh của ta sao? Nạp mạng đi!!

Ỷ Thiên Kiếm lập tức ra khỏi vỏ và đâm thẳng về phía Phạm Thiên. Với uy thế của Ỷ Thiên Kiếm thì hiện nay cho dù cảnh giới của hắn hơn xa con mụ Diệt Tuyệt này thì cũng không dám đối đầu trực diện.

Dù sao chưa tới Võ Linh thì võ giả vẫn chỉ là nhục thể phàm thai mà thôi, không đủ sức để chống lại lợi khí.

Nhưng Phạm Thiên đã luyện thành Càn Khôn Đại Na Di thì sao có thể để con mụ Diệt Tuyệt này uy hiếp được. Hắn nhanh chóng vận kình hấp lấy thân Ỷ Thiên Kiếm và kéo về phía sau và sau đó dùng Nhất Dương Chỉ đâm về phía giữa ngực Diệt Tuyệt.

Diệt Tuyệt lập tức dùng tay còn lại dùng ra cầm nã thủ muốn tóm lấy cổ tay Phạm Thiên nhưng vừa chạm vào đã bị hắn dùng Càn Khôn Đại Na Di đẩy ra sau đó bắt ngược lại tay.

- Bốp!!!

Phạm Thiên dùng chân đạp Diệt Tuyệt lão ni văng lên khỏi mặt đất sau đó tung một chưởng đánh vào giữa ngực mụ ta.

Một chưởng này mang theo thiên cân lực cộng thêm nội kình dương lập tức đánh nát tâm tạng của Diệt Tuyệt.

Diệt Tuyệt bị Phạm Thiên đánh bay ra thì ngã xuống đất và máu bắt đầu chảy ồ ạt ra miệng mụ ta. Lúc này Diệt Tuyệt hơi thở thoi thóp có thể mất mạng bất cứ lúc nào.

Tống Viễn Kiều thấy thế vội vã chạy tới điểm mấy huyệt xung quanh ngực Diệt Tuyệt lão ni mới tạm thời giữ được mạng sống cho mụ ta.

- ------☆☆☆☆-------

Truyện CV