1. Truyện
  2. Gọi Tên Anh Là Vì Sao Của Em
  3. Chương 25
Gọi Tên Anh Là Vì Sao Của Em

Chương 25: Công Quốc Kutu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đối với Khải Thần mà nói, việc Omanda sẽ làm gì sẽ liên hệ trực tiếp đến anh, bởi hắn đang là người nắm quyền lực lớn nhất trong gia tộc.

Dù sao theo những biến chuyện hiện tại, cứ để hắn ta đắc ý, có được lợi thế quyền lực trước mắt.

Khi Omanda tưởng hắn sẽ nắm trọn quyền lực nắm giữa gia tộc trong tay, khi hắn thành công quá nhiều, hắn sẽ chủ quan, khi đó chắc chắn sẽ bộc lộ điểm yếu chết người.

Cậu ta đã tính toán để giả vờ tạo ra điểm yếu tử huyệt của hắn, chỉ chờ thời cơ đó xảy ra, Khải Thần sẽ có động thái rõ ràng nhất để đáp trả Omanda.

Vì thế, hiện tại cậu sẽ tiếp tục nhẫn nhịn, nhiệm vụ trước mắt là học thạt tốt tại Học viện Kutu, kết giao thật nhiều bạn mới.

Khải Thần sắc mặt thần thái bình tĩnh, vui vẻ, trong tay vẫn đang cầm thanh bảo kiếm, những ý nghĩ đó lóe lên trong đầu cậu.

Có một khoảng cách rất xa từ lãnh thổ của Nam tước Kaisen tới Học viện Hoàng gia Kutu.

Khoảng cách đó rất dài và đường tới đó thực sự rất hiểm trở khó đi, sau khi trải qua hai tháng dài trên đường, cuối cùng đoàn xe của cậu cũng tới được đó.

Anh đã đến thủ đô của Vương quốc Kutu, thành phố lớn nhất của Vương quốc, Khải Thần sẽ sống và học ở đây cho tới khi hoàn thành.

Quang cảnh vô cùng náo nhiệt và tấp nập người qua lại.

Vừa xuống xe Khải Thần đã choáng ngợp trước khung cảnh nơi đây, cậu đi bộ ngắm nhìn mọi thứ trước mắt mình.

Nơi đây so với thế giới hiện đại thì có rất nhiều điểm không bằng, đặc biệt là nhà cửa và hệ thống giao thông, nhưng cách tổ chức của nó rất bài bản, chuyên nghiệp và theo hệ thống.

Nơi đây so với những vùng khác là sầm uất, phát triển bậc nhất ở Vương quốc Kutu.

Trước đây, khi thiết lập thân phận tại thế giới thời Mạc phủ, cậu từng trợ giúp Fumio và từng đi nhiều nơi, nhưng chưa từng gặp nơi nào phát triển đến như vậy.

Nhưng bỏ qua sự khác biệt đó, việc so sánh giữa các thời kì như vậy chỉ mang tính chất tương đối, theo cảm nhận của cá nhân cậu.

Ít nhất trong thế giới này thành phố cậu đang theo học, nơi đây được xem là trung tâm của cả vương quốc, bởi nó hội tụ đầy đủ nhất của nền văn hóa, kinh tế và chính trị.

Đi dạo một vòng ở đây, cậu đi lang thang khắp các con phố để nhìn ngắm, làm quen nơi ở mới, quan sát hoạt động sống của người dân.

Người qua đường xung quanh nhìn thấy cậu khoác trên mình màu áo đỏ, có vài người khá kinh ngạc, theo bản năng họ không dám nhìn thẳng mặt cậu mà tránh đi.

Theo quy định trong lãnh thổ của Nam tước Kaisen, thường dân chỉ được phép sử dụng màu trắng và xám làm trang phục thường ngày của họ.

Còn màu đỏ dù tại quê hương hay tại nơi đây, đó cũng là biểu hiện của tầng lớp giới quý tộc, chỉ tầng lớp tinh hoa mới được mặc trang phục với màu sắc đó.

Tuy nhiên, tại thành phố này, lệnh cấm có vẻ được nới lỏng hơn rất nhiều so với tại lãnh thổ của cha cậu.

Bởi nó là nơi sầm uất, đông dân cư từ nhiều lãnh địa tới để giao thương nên nơi đây hội tụ đủ nền văn hóa khác nhau.

Ít nhất trước mắt Khải Thần đã gặp không ít người, đều là ăn mặc cũng rất phóng khoáng, bộ dạng xem ra cũng thuộc tầng lớp quý tộc.

Suy cho cùng, đây là thủ đô hoàng gia của Vương quốc Kutu, được bao quanh bởi một lượng lớn quý tộc, cũng như nhiều doanh nhân và lính đánh thuê từ nước ngoài lui tới.

Nếu những điều cấm đó được thực hiện quá nghiêm ngặt tại đây thì có vẻ bất khả thi.

Khải Thần im lặng quan sát, đi bộ vòng quanh.

Có thể thấy do Học viện Hoàng gia Kutu tuyển sinh nên gần đây có rất nhiều người ngoài thường xuyên tới thành phố này để nhập học.

Theo những gì anh thấy cho đến nay, đã có lượng người rất lớn từ khắp nơi tới để trao đổi mua bán hơn so với sự tấp nập thường lệ.

Một lát sau, xa xa bóng dáng thanh niên mặc áo khoác màu xanh dương trông có vẻ trẻ tuổi, dáng vẻ đó thu hút sự chú ý của Khải Thần.

Cậu ta là một thanh niên với dáng người cao lớn, có lẽ cũng chỉ ngoài hai mươi, chắc hẳn với sự trẻ trung đó cậu ta chỉ hơn Khải Thần 2 tuổi là cùng.

Tiến lại gần, quan sát kĩ hơn trái ngược với vẻ mặt ưu tú của mình, nhìn kĩ trang phục, tuy anh ta mặc áo khoác dài nhưng có một vài vết rách nhỏ, sắc mặt có phần u ám, xem ra người này đang trong tình cảnh khá túng quẫn.

Nhìn người này, Khải Thần có chút kinh ngạc.

Bằng đôi mắt của mình, chỉ cần nhìn thoáng qua anh cũng có thể biết người trước mặt không phải là người bình thường.

Chàng trai trẻ trước mặt đang thồ rất nhiều đồ trên lưng và trên tay có đeo thêm một chiếc túi lớn.

Người bình thường có thể không nhìn ra sự khác biệt, nhưng theo quan điểm của Khải Thần, trọng lượng của những thứ đó chắc chắn không hề nhẹ.

Người bình thường có lẽ sẽ không thể đi lại được nếu vác trên lưng một lúc nhiều hành trang đến vậy, nhưng chàng trai trẻ trước mặt lại rất điềm nhiên tĩnh lặng, điệu bộ thoải mái, đi lại lâu như vậy mà không hề cảm thấy mệt mỏi.

Đây rõ ràng không phải là điều mà người bình thường có thể làm được.

Khải Thần suy nghĩ một chút, sau đó bước về phía trước.

Trong quá trình đó, anh ta đã nhặt được một đồng bạc trắng rơi trên đường.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1.

Yêu Thầm Vợ Cũ

2.

Bác Sĩ Kiều Xin Đừng Manh Động

3.

Đại Chúa Tể

4.

Vị Ương

=====================================

“Không phải đồ của anh quá đắt sao?”

Nhìn người bán hàng trước, người thanh niên cau mày nói:

“Chỉ là một bao kiếm thôi mà, anh lại muốn nhiều như vậy sao?”

“Giá thực sự rẻ.”

Trước mặt anh ấy, người bán hàng bất đắc dĩ ôn tồn thuyết phục.

“Anh muốn bao nhiêu?”

Chàng trai trẻ đưa tay ra, vẻ mặt nghiêm túc và dơ tay để thông báo một con số:

“Nhiều nhất là năm đồng.”

“Cái này…”

Người bán hàng do dự một lát, cuối cùng nhìn chung quanh rồi gật đầu:

“Được!” “Được!”

Sắc mặt người thanh niên dịu lại, gật đầu, chuẩn bị bước về phía trước.

“Xin lỗi.”

Một giọng nói từ bên cạnh truyền tới, lúc này nghe rất ôn hòa.

Nghe thấy âm thanh đó, thanh niên vô thức giật mình rồi quay người lại, ánh mắt như đang tìm kiếm thứ gì đó, xen lẫn đó là sự rụt rè, cảnh giác.

Cậu nhìn thấy chàng trai trẻ đứng cạnh anh ta.

Đây là một thnah niên vô cùng tuấn tú, dáng người cao gầy, dung mạo cực kì điển trai, chỉ cần đứng đó, đã có một cỗ khí tức khác hẳn người thường, thoạt nhìn rất độc đáo, khiến người ta có cảm giác tươi sáng.

Anh ta đứng đó với vẻ mặt hiền lành, như một quý ông lịch sự, ánh mắt hướng về phía cậu.

“Xin lỗi, đây có phải là bạn của cậu không ạ?”

Khải Thần đứng ở đó, với vẻ mặt thân thiện, cậu nhìn thanh niên trước mặt, ôn nhu mỉm cười, hỏi.

Lúc này, trong lòng bàn tay anh, đồng bạc vẫn nằm chặt trong đó, ánh sáng lấp lánh từ nó phản chiếu ánh sáng mặt trời, trông rất rực rỡ.

Nhìn thứ ánh sáng đó, người thanh niên trước mặt Khải Thần vô thức khẽ động, trong lòng anh ta cảm thấy nhịp tim rộn ràng hơn.

Cậu ta có vẻ khá hồi hồi khi thấy dáng vẻ điềm đạm và cách nói chuyện từ tốn của Khải Thần.

Lúc này, Khải Thần lại nói tiếp:

“Tôi vừa đi ngang qua đây và nhặt được đồng bạc này trên đường, lúc anh đi qua, tôi đã quan sát và nghĩ có thể nó là của anh.”

Nói rồi cậu chìa tay ra đưa đồng bạc hướng về phía anh ta, vừa đưa cậu vừa âm thầm quan sát điệu bộ để xem phản ứng từ anh ấy, Khải Thần không quên khẽ cười mỉm.

Vừa rứt lời, phía người thanh niên lúc này sửng sốt một hồi, trong lòng dâng lên một loại cảm giác ngưỡng mộ Khải Thần, trước sự tử tế, lịch thiếp từ cậu ấy.

Một đồng bạc mang giá trị lớn, chứ không phải một đồng xu nhỏ.

Tại Công quốc Kutu chỉ có ba loại tiền xu, tiền xu chất lượng thấp, đồng bạc mang giá trị lớn được dùng để trao đổi giữa các quốc gia với nhau theo quy ước và các đồng vàng.

Đồng bạc trong tay Khải Thần có giá trị không nhỏ, nó có xuất xứ từ Vương quốc Kells, xét về mặt giá trị, nó vượt xa những đồng xu nhỏ của Vương quốc Kutu và đủ để đổi lấy vài trăm đồng như vậy.

Sau khi nhặt được số tiền lớn như vậy, Khải Thần không giữ lại để làm của riêng mà anh sẵn sang đem nó để đi tìm chủ nhận thực sự.

Đây chẳng phải là điều tử tế mà ít người có được sao?

Nhìn thấy cảnh tượng này, người chủ quán ở đó chỉ biết nuốt nước bọt, ước gì có thể thay thế chàng trai mà đồng ý.

Nhưng cuối cùng, một quyết định khá bất ngờ xảy ra, chàng trai trẻ mặc dù đã biết đó là tiền xu do mình đánh rơi nhưng vẫn từ chối không nhận.

Anh ta bình tĩnh, xếp lại chiếc túi, vẻ mặt rưng rưng xúc động nhưng đã cương quyết từ chối:

“Thưa ngài, đây không phải đồng bạc của tôi.”

“Tôi vô cùng biết ơn sự tử tể của ngài, ngài thực sự là một người đáng kính.”

Anh ta nhìn đồng bạc trong tay Khải Thần với ánh mắt không cam lòng, nhưng vẫn quyết định không nhận lại nó trước vẻ mặt và sự ngỡ ngàng từ chủ quán ở đấy.

Khải Thần nở nụ cười nhẹ trên mặt..

Truyện CV