Âu Dương Huyền chờ lão hết kích động rồi mới nói:
"Tiền bối, cứ coi như người dụ chúng đi, để tôi một mình tìm mắt trận e rằng cũng rất khó.
Thang máy đã không thể dùng, cầu thang kiểu gì cũng bị chặn.
Hơn nữa nếu cái mắt trận đó quan trọng như vậy, không có hai ba người canh gác mới là chuyện lạ"
Tô Chi Nhạc trầm ngâm.
Điều này không phải lão chưa từng nghĩ tới.
Chỉ là cứ ở lại đây kiểu gì cũng bị tóm mà tình trạng lão hiện tại không đủ để vác theo hắn đột phá vòng vây.
Lão chỉ có thể hy vọng động tĩnh mình tạo ra đủ lớn, hấp dẫn được lũ hắc bào.
Về phần Âu Dương Huyền có thể tiếp cận mắt trận hay không, còn phải xem tạo hóa của hắn.
Âu Dương Huyền thấy lão không nói gì, liền bắt đầu nhìn ngó xung quanh.
Nơi này chính là phòng chứa đồ của bộ phận bảo trì.
Căn phòng khá nhỏ ,chỉ tầm mười mét vuông, xung quanh là hai cái kệ đựng đầy đồ sửa chữa.
Phía trên cùng còn để dây buộc hàng cùng vài cái thùng xốp được đóng gói cẩn thận.
Hắn quay lại hỏi Tô Chi Nhạc:
"Khi nãy có một lúc, máu huyết trong người tôi như sôi lên, sau đó tên kia liền tìm đúng căn phòng tôi đang ở.
Rốt cuộc hắn làm thế nào ?"
Muốn tìm cái mắt trận gì đó cũng không thể gấp, trước tiên cần xác định rõ tình hình.
Bằng không mắt trận còn chưa tìm được thì cái mạng nhỏ đã toi rồi.
Đây cũng là điều mà cha hắn từng dạy khi hắn còn rất nhỏ.
Phải luôn thật bình tĩnh.
"Nghe có vẻ giống Truy Tung Phù ? Trên đường chạy trốn ngươi có bị thương không ?"
Âu Dương Huyền bất giác sờ lên tai trái còn rỉ máu:
"Truy Tung Phù là thứ gì ?"
"Phù có rất nhiều loại, Truy Tung Phù là một trong số chúng.
Tác dụng của nó là tìm ra vị trí của đối tượng thông qua máu của chủ thể.
Có điều loại phù này có khoảng cách hạn chế, cộng thêm còn là phù tiêu hao nên ít khi sử dụng”
Vầng trán vị bác sĩ hơi nhíu lại:
"Vậy có loại nào có thể nung chảy đồ vật không ?"
Tô Chi Nhạc nghi hoặc đáp:
"Có một thứ gọi là Chước Nhiệt Phù.
Ngươi hỏi làm gì ?"
"Ra ngoài rẽ trái, đi thêm một trăm mét sẽ đến một cái cửa sổ, chúng ta trèo qua đó"
Thấy mặt Tô Chi Nhạc vẫn không hiểu, hắn liền giải thích:
"Cái cửa sổ đó nằm ngay trên phòng họp ở tầng hai.
Phòng họp lại lắp vách kính cường lực hướng ra ngoài trời, chúng ta dùng Chước Nhiệt Phù làm vỡ kính là có thể đi vào rồi"
Tô Chi Nhạc ngẫm nghĩ một lúc, lại phát hiện một vấn đề:
"Nếu ta không nhầm, khoảng cách từ nơi này xuống tầng hai phải tới hơn năm mét, dù ta có một tay bám cửa sổ, một tay giữ chân ngươi thì cũng không với tới nổi"
Âu Dương Huyền chỉ vào đống dây chằng hàng trên kệ tủ:
"Phía bên kia có dây chằng hàng loại chốt khóa bản rộng.
Mẫu này chịu tải rất tốt, có thể giữ được vật nặng lên tới gần một trăm cân.
Tiền bối buộc vài cái vào người tôi sau đó thả tôi xuống"
Kế hoạch này nghe thì có vẻ hơi điện ảnh, nhưng Tô Chi Nhạc có thể ôm người hắn đi như bay, vậy thì giữ dây thả cho hắn xuống có lẽ cũng không khó.
Họ Tô cảm thấy chủ ý này cũng không tệ liền vác theo Âu Dương Huyền chạy đến bệ cửa sổ.
Hai người thò đầu ra phía ngoài, liền thấy một cái cục nóng to bằng cái tủ lạnh mini đang đặt phía dưới.
"Chính là chỗ này.
Cái cục nóng đó là cho điều hòa trong phòng họp"
Nói rồi, hắn liền cởi chiếc áo blu ra cầm trong tay.
Tô Chi Nhạc không khỏi thắc mắc:
"Ngươi làm gì vậy ?"
"Một lúc nữa sẽ có việc cần dùng, buộc dây cho tôi đi"
Sau một thoáng, đã có hai sợi buộc vào hai nách, một sợi buộc vào lưng khiến cho hắn trông như một con rối làm bằng gỗ.
"Đưa tay ngươi đây"
Âu Dương Huyền làm theo, ngay sau đó liền kêu lên oai oái:
"Tiền bối làm cái gì thế ?"
Chỉ thấy Tô Chi Nhạc vậy mà chọc một lỗ nhỏ trên ngón tay cái của hắn.
"Nhỏ miệng thôi, ta là đang giúp ngươi.
Ngươi chưa từng học cách Luyện khí , muốn kích hoạt Phù chỉ có thể dùng tinh huyết làm vật dẫn.
Tinh huyết là thứ chứa năng lực dồi dào nhất của cơ thể, khi nào cần dùng thì bôi máu lên tấm phù, có hiểu không ?"
"Phải dùng máu? Khoan đã, không phải lão nói chúng ta đang bị cái gì mà Định Trận Tách Hồn sao? Đã là hồn tại sao lại có máu ?"
"Là Định Hồn Trận.
Hơn nữa, ta cũng chưa từng nói ngươi bị tách hồn.
Ở đây người bị tách hồn chỉ có ta, ngươi và cái lũ đeo mặt nạ kia là cơ thể đầy đủ."
Âu Dương Huyền trố mắt nhìn Tô Chi Nhạc.
"Nói như vậy hiện tại tôi là thân thể hoàn chỉnh? Vậy làm thế nào tôi vào được đây?"
"Sao ngươi hỏi lắm thế, rốt cuộc là leo hay không leo?"
Âu Dương Huyền có chút bực mình, cảm thấy lão còn giấu giếm chuyện gì đó.
Nhưng hiện tại tình thế cấp bách, cũng chỉ có thể cầm lấy tầm phù rồi đặt chân lên bệ cửa sổ.
Tầng ba cách mặt đất đến vài chục mét, nếu lỡ như ngã xuống đảm bảo mặt sẽ nát như cám lợn.
Bầu trời bên ngoài thì vẫn tối đen như mực, không có trăng cũng chẳng có sao.
Điều này khiến họ Âu không khỏi sinh lòng sợ hãi.
Có lẽ đây quả thực chính là một cái Hồn trận.
Hắn bắt đầu đưa chân ra phía ngoài, hai tay nhẹ nhàng thả khỏi cửa sổ.
Dây chằng căng lên một đoạn nhưng ngay lập tức bị Tô Chi Nhạc giữ lại.
"Cầu trời không có chuyện gì"
Tuy rằng vừa nãy có chút mạnh miệng , nhưng hiện tại lại thấy sợ.
Hắn chỉ đành vừa khấn mười tám đời tổ tiên, vừa cố gắng không nhìn xuống dưới.
Không biết qua bao lâu, thân hình Âu Dương Huyền chạm tới tầng ha, liền bắt đầu quệt máu lên tấm phù.
Trong thoáng chốc, máu huyết toàn thân lại sôi lên.
Có thứ gì đó trong cơ thể muốn thoát ra ngoài.
Chỉ thấy một giọt máu nhỏ như hạt đậu chảy ra, thấm vào tấm bùa.
Hoa văn trên đó cũng vì thế mà bắt đầu phát sáng.
Đầu óc hắn quay quay, cơ thể nhanh chóng mệt lả như vừa đi tập nặng.
Hắn không biết thứ bị hút ra chính là tinh huyết.
Cơ thể người máu tuy nhiều nhưng tinh huyết thì chẳng có bao nhiêu, nếu sử dụng quá nhiều có thể dẫn đến suy kiệt mà chết.
Cố nén cảm giác muốn nôn mửa, Âu Dương Huyền đặt nhẹ tấm phù lên vách kính.
Tấm phù bắt đầu phát sáng, tỏa ra nhiệt lượng khiến họ Âu có chút bỏng rát.
Ngay lập tức, hắn cầm chiếc áo blu lên che trước người, hai tay thì ôm sát đầu để bảo vệ khuôn mặt.
Chỉ nghe “Răng rắc” hai tiếng, tấm kính liền bể vụn tan tành.
Những mảnh vỡ lao ra được chiếc áo blu ngăn lại giúp cho Âu Dương Huyền không bị thương.
Trong các vụ hỏa hoạn, cửa kính thường bị vỡ dù có là kính thường hay kính cường lực.
Nguyên nhân đến từ một hiện tượng gọi là sự tăng nhiệt không đồng đều.
Nhiệt lượng tập trung ở giữa tấm kính khiến nó nóng lên và nở ra, ngược lại phần kính ở rìa lại tương đối mát, dẫn đến hiện tượng nứt vỡ.
Tấm phù sau khi mất chỗ bám thì liền lơ lửng.
Từ trên đó tỏa ra những tia nhiệt lượng như sợi chỉ bắt đầu đốt đến phần kính xung quanh.
Khung cảnh không khác gì một bộ phim điện ảnh.
Chưa đầy một phút sau đó, tấm kính đã vỡ vụn gần hết.
Chước Nhiệt Phù lóe lên một điểm sáng cuối cùng rồi tan vào hư vô.
Âu Dương Huyền lặng người hồi lâu, có chút không tin vào mắt mình, thực sự thần kỳ như vậy sao ?
Gã hơi nghiêng [email protected] dưới, một chân bước vào phòng họp.
Xong xuôi, hắn mới ngửa đầu lên vẫy tay với lão già.
Tô Chi Nhạc gật đầu, nhẹ nhàng lao ra ngoài.
Chỉ thấy lão thả tay ra, thân hình cứ thế rơi nhanh xuống dưới.
Bằng một phản xạ đáng kinh ngạc, lão bám trúng vào thành cửa ngay khi vừa rơi xuống.
Bàn tay hơi dùng lực đã dễ dàng leo vào trong.
Âu Dương Huyền vội khen:
"Thân thủ của tiền bối thật bất phàm, so với con quỷ kia còn lợi hại hơn"
Đây cũng không phải nói quá.
Hắn đã thấy cách mà Tô Chi Nhạc hành động.
Nó vượt xa bất cứ vận động viên nào mà hắn từng biết.
Tô Chi Nhạc trả lời:
"Quỷ ? Bọn chúng cũng chỉ là người thôi.
Có điều cơ thể chúng đã được trải qua Luyện Thể, nhờ vậy mà sức mạnh cùng ngũ giác đều đã được tăng cường.
Được rồi, đi thôi"
Một già, một trung niên bước ra khỏi phòng.
Cũng may lũ áo đen đang tụ hợp lên tầng ba, tầng hai trái lại vô cùng an toàn.
Sau ba ngoặt chín rẽ, hai người tiến đến một khu vực rất rộng.
Âu Dương Huyền nhận ra đây chính là Đại Sảnh tầng hai khu Nhà B.
Lúc này giữa Đại Sảnh đang đặt một quả cầu cỡ lớn.
Điều kỳ lạ là bản thân quả cầu không hề chạm đất mà lại lơ lửng trên không.
Quả cầu có màu nâu vàng, to cỡ quá bóng mà người ta hay thấy trong phòng tập thể thao.
Âu Dương Huyền thầm đoán đây hẳn là mắt trận mà Tô Chi Nhạc nhắc tới.
Đang tính di chuyển, bàn tay chợt bị Tô Chi Nhạc kéo lại.
Lão thì thầm:
"Nhìn kỹ đi"
Họ Âu bỗng cảm thấy đôi mắt mình nóng lên.
Trong thoáng chốc khung cảnh xung quanh chợt biển đổi, trở thành một bức tranh chỉ có hai màu đen trắng.
Cách quả cầu vài thước không ngờ có ba người.
Bọn họ đều mặc áo choàng, trên mặt đeo mặt nạ.
Ba gã đứng thành hình tam giác, đôi mắt cảnh giác nhìn ngó xung quanh.
Khung cảnh nhanh chóng trở lại bình thường,
"Vừa rồi là cái thứ gì vậy ?" - Âu Dương Huyền nghi hoặc hỏi
"Đó gọi là Hồn Nhãn.
Ngươi phải biết Tinh, Khí, Thần là nền tảng cơ bản nhất của mọi sinh vật.
Tinh là thân thể bên ngoài, Khí là nội lực bên trong, mà Thần thì phức tạp hơn, chính là Hồn mà thường nhân hay nói.
Bọn chúng có thể che giấu được Tinh Khí nhưng che không được Thần"
Âu Dương Huyền có cảm giác như đang lạc vào truyện tu tiên.
Có điều ngẫm lại thì những chuyện tối nay đã không thể coi là bình thường được nữa.
Lão già khẽ vuốt râu, sau đó liền phất tay, từ tấm mề đay trên người Âu Dương Huyền hiện ra một tấm phù màu xanh lá.
"Thứ này gọi là Triệt Âm Phù, dán lên người có thể che đậy tất cả tiếng động từ nhịp tim cho đến tiếng bước chân.
Ta sẽ dùng thứ này đánh lén một tên, sau đó gây chiến dụ hai tên còn lại tránh xa quả cầu, còn ngươi thì tìm cơ hội dán tấm bùa kia lên"
"Mấy tên này có cách nào liên lạc với lũ trên kia không ?"
"Có, bọn chúng sở hữu một vật gọi là Tạp Tinh, mặc dù Định Hồn Trận ngăn cách mọi liên lạc với bên ngoài, nhưng dùng Tạp Tinh để liên lạc với những kẻ bên trong Hồn trận thì vẫn được"
Âu Dương Huyền hơi cau mày:
"E rằng bọn chúng cũng không ngu vậy đâu.
Bố trí đội hình ba người chính là để ngăn ngừa có kẻ phá mắt trận.
Dù lão có đánh lén một tên, dụ một tên đuổi theo, tên còn lại cũng không dại gì mà rời khỏi vị trí.
Chỉ cần hắn sẽ liên lạc với đồng bọn, chúng ta sẽ thành ba ba trong rọ"
"Vậy ngươi nghĩ sao ?" - Bất giác lão cảm thấy gã bác sĩ này cũng thuộc dạng có đầu óc.
"Tôi sẽ dụ một tên đi, lão đánh lén một tên, sau đó xử lý tên còn lại"
Tô Chi Nhạc nghe vậy liền lắc đầu:
"Không được, ngươi đừng nghĩ ngươi thoát được một lần liền thoát được lần hai.
Lúc trước là do tên Hắc bào kia chủ quan, lần này chúng đang trong trạng thái cảnh giác, với cái tốc độ rùa bò của ngươi chưa chạy được bao xa thì đã bị tóm rồi"
"Tiền bối, tình thế hiện tại không cho phép chúng ta lựa chọn.
Nếu không lập tức giải quyết ba tên này, chờ đến lúc lũ kia quay lại thì hai người chúng ta chết chắc.
Tiền bối có còn tấm phù giống loại khi nãy không ?"
Thứ hắn muốn hỏi chính là Hóa Chướng Phù, đáng tiếc là Tô Chi Nhạc lại lắc đầu:
"Chế tạo một tấm phù mất rất nhiều thời gian và tinh lực.
Dù cho ta có là đại sư chế tạo thì mỗi loại cũng chỉ có một tấm"
Nói xong lão thi ấn, từ trên chiếc mề đay lại hiện ra hai tấm phù nữa.
Có điều khác với tấm phù ban đầu, hai tấm này lại có màu Tím và màu Lam.
"Tấm màu Tím này là Lôi Chấn Phù khi phát động sẽ gây nổ cực mạnh.
Tấm màu Lam là Tật Phong Phù, có tác dụng gia tăng sức mạnh thể chất, đặc biệt là tốc độ.
Thời gian hiệu dụng khá ngắn chỉ khoảng ba phút"
Âu Dương Huyền cầm lấy Lôi Chấn Phù, đôi mắt sáng rực.
Có thể được Tô Chi Nhạc gọi là mạnh xem ra uy lực của nó không nhỏ.
"Nếu ngươi tính dùng Lôi Chấn Phù để tấn công bọn chúng thì nên quên đi"
"Tại sao ?"
"Lôi Chấn Phù tuy mạnh nhưng phạm vi tác động chỉ khoảng m, hơn nữa lại cần đến mười giây để kích hoạt"
Mười giây với người bình thường thì ngắn, nhưng với cao thủ như lão là quá đủ để thoát khỏi phạm vi công kích.
Hơn nữa kẻ thù của ngươi cũng chẳng ngu mà đứng yên cho ngươi ném.
Do đó trong chiến đấu, rất ít khi người ta dùng loại phù này để tấn công trực diện.
Âu Dương Huyền để ba tấm phù xếp cạnh nhau, bắt đầu suy tính.
Trong ba tấm này, Tật Phong Phù là thích hợp cho mình nhất, đáng tiếc thời gian chỉ có ba phút, rất khó cắt đuôi đối thủ.
Lôi Chấn Phù là đòn tấn công mạnh nhất, nhưng lại cần thời gian kích hoạt.
Còn Triệt Âm Phù thì ngược lại, thích hợp cho việc tấn công ám sát và lén lút.
Gã quay đầu nhìn về phía hành lang bên trái.
Hướng đó chính là khu phát thuốc cho bệnh nhân, như vậy đi thêm một đoạn chính là nơi đó.
Mười giây…mười giây.
Có lẽ là đủ đi.
Tô Chi Nhạc thấy Âu Dương Huyền đang suy tư cũng không quấy rầy.
Nếu là người bình thường rơi vào hoàn cảnh này, không sợ hãi đến hoảng loạn đã là tốt lắm rồi.
Còn gã này thì lại bình tĩnh đến kinh ngạc, không những không hoảng hốt, trái lại còn động não tìm phương pháp xử lý vấn đề.
Đáng tiếc mình phát hiện ra hắn quá muộn, nếu sớm thêm ba mươi năm, có lẽ sẽ là một hạt giống tốt.
Lão nhìn vào tấm mề đay trên cổ Âu Dương Huyền, thầm tự nhủ.
Hy vọng lựa chọn của ngươi là đúng.
Âu Dương Huyền bỗng nhiên ngẩng đầu lên nói:
"Tôi có một kế hoạch, nhưng tôi cần cả ba tấm phù này để thực hiện.
Tiền bối có nắm chắc xử lý hai tên còn lại không ?"
"Ngươi quá coi thường ta, nếu không phải bị trọng thương, đừng nói là hai, dù có là năm sáu tên ta cũng không để vào mắt.
Vấn đề là ở ngươi, ngươi dám chắc bao nhiêu thành ?" - Tô Chi Nhạc hỏi ngược lại.
"Nếu là nơi khác thì không biết, nhưng ở đây thì nắm chắc đến bảy thành"
Âu Dương Huyền không nói dối.
Suốt mười lăm năm qua, hắn đã làm việc ở đây.
Đây là bệnh viện của hắn, cũng là sân nhà của hắn.