Đến khi cô bé tiến lại gần Hoàng Phong mới giật mình tỉnh lại.
Hắn cũng không ngờ vừa rồi mình lại rơi vào trạng thái đốn ngộ một lần nữa.
Hoàng Phong phải cảm thán, Vĩnh Hằng điện thật c m n cường đại.
Chỉ trong một tháng mà có thể giúp hắn đốn ngộ hai lần, thật quá sức tưởng tượng.
Đốn ngộ trạng thái đơn giản là quá trình nhanh chóng dung hội, quán thông những kiến thức tự thân vào trong thực tế.
Với người bình thường thì đây coi như là đại não ngắn ngủi siêu tần, hay linh quang lóe lên của các nhà khoa học, giúp nhanh chóng thông suốt các vướng mắc, hay hiểu rõ các vấn đề của bản thân.
Với tu sĩ thì tinh thần lực mạnh mẽ giúp cho trạng thái này có khả năng kéo dài và ảnh hưởng trực tiếp tới cơ thể, chân nguyên.
Bởi vậy đốn ngộ là cần có kiến thức bản thân cùng tinh thần cường đại làm hậu thuẫn, kết hợp với phương pháp chính xác, điều chỉnh tâm thần sao cho phù hợp trạng thái mới có thể tiến vào đốn ngộ.
Nếu không có kiến thức mà chỉ muốn đốn ngộ để học tập cho nhanh chóng thì Hoàng Phong chỉ có thể nói xin lỗi, củi mục là không thể điêu khắc, lười nhác là không thể thành công, cho dù có đốn ngộ thì cũng vì khuyết thiếu kiến thức mà nhanh chóng biến mất.
Chỉ qua hai lần đốn ngộ, Hoàng Phong đã có những bước tiến cực lớn trong tu luyện.
Nếu lần thứ nhất là tinh thần lực tăng vọt tiết kiệm cho hắn mấy tháng thời gian ma luyện, khai Thần khiếu thì lần thứ hai là trực tiếp khiến hắn học được một môn võ kỹ hoàn chỉnh, từ nhập môn đến quyền ý.
Không phải là Hoàng Phong không muốn tiến thêm một bước tiến đến nhập tâm cảnh giới, cũng không phải đốn ngộ trạng thái của hắn bị đánh gãy giữa chừng mà tu vi bây giờ của hắn chỉ ủng hộ hắn có thể đạt đến quyền ý đỉnh phong chứ không thể tiến thêm.
Chính vì không thể tiến thêm lên khi hắn đấm ra một quyền đạt đến quyền ý đỉnh phong lúc đốn ngộ mới tự động dừng lại.
Bên tai hắn vang lên giọng cô bé.
-Này, cậu không sao chứ.
Hoàng Phong tỉnh hồn lại từ trong suy nghĩ miên man.
-Không có gì, chỉ là có chút suy nghỉ viển vông.
-Lúc nãy là quyền ý phải không?
Cô bé hỏi với giọng tràn đầy tò mò.
-Ừ.
Đúng rồi.
Hoàng Phong vừa trả lời vừa thu tay lại từ động tác ra quyền.
Bao cát nơi nắm đấm của hắn tiếp xúc trực tiếp thủng một lỗ vừa bằng nắm tay hắn.
Cát trắng từ đó chảy ra, ào ào rơi xuống nền bê tông.
Hoàng Phong có chút lúng túng nhìn bao cát gãi đầu.
-Giờ phải làm sao?
-Không sao cả, đến phòng bảo vệ nơi cửa vào, thanh toán là được.
Ngày mai họ sẽ đổi một bao mới.
Mà sao cậu lại dùng chân nguyên phá hỏng nó làm gì?
-Không phải chân nguyên.
Câu trả lời của Hoàng Phong làm cô bé hơi ngạc nhiên.
-Đó chỉ đơn thuần là quyền ý phối hợp lực đạo tự thân bùng nổ ra sức mạnh, mình chưa hề bộc phát chân nguyên trong đòn đánh đó.
-Cậu nói đùa sao?
Cô bé không thể tin được.
Bao cát này làm bằng da cấp hai hung thú đã qua sử lý, đạn súng lục bắn còn chưa chắc đã thủng chứ đừng nói dùng nắm đấm đánh hỏng.
Thấy cô bé có chút không tin tưởng Hoàng Phong cũng không làm ra động tác gì chứng minh lời hắn nói mà thong thả đi ra cửa công viên.
-Này, đợi tớ với.
Cô bé nhanh chóng chạy lại chỗ chiếc ghế, cầm lên ba lô rồi đuổi theo.
Hoàng Phong chờ cô bé đi ngang bản thân rồi mới nói.
-Quyền ý là quyền pháp bước tiếp theo sau đăng phong tạo cực cảnh giới.
Quyền ý tức lấy tinh thần, ý niệm bản thân dung nhập vào trong quyền pháp khiến cho uy lực tiến tới một bước nâng cao.
Trước đây khi Linh khí chưa thức tỉnh, tinh thần con người chưa được cường hóa mạnh mẽ, tu vi cũng không cao thì quyền ý là cực kỳ khó đạt đến cảnh giới.
Có người luyện suốt đời một môn quyền pháp cũng không thể đạt thành quyền ý.
Bây giờ, tu sĩ có thể đạt đến Trúc cơ, Kim đan cảnh giới, thân thể cùng tinh thần được cường hóa một cách mạnh mẽ, quyền pháp cũng đã có thể đơn giản tu luyện đến đăng phong tạo cực, quyền ý cũng không còn là mơ ước xa vời như trước kia.
Mình nghĩ đã có khá nhiều người đạt được võ ý cảnh giới, chỉ có điều là cậu tu vi còn thấp nên chưa biết được thôi.
-Nhưng bố mình cũng không có nói.
À quên, bố mình là tứ giai cường giả đó.
Hoàng Phong hơi ghé mắt nhìn sang bên cạnh.
Hóa ra cô bé cũng là con ông cháu cha.
Nhìn cô bé ăn mặc mộc mạc thoải mái, khuôn mặt không hề trang điểm, tràn đầy thanh xuân khí tức khiến hắn rất bất ngờ.
-Có thể là bố cậu muốn cậu chăm chỉ vào tăng tiến tu vi, không muốn bỏ qua quá nhiều thời gian vào võ kỹ.
Với thiên phú của cậu thì đột phá Kim đan cũng rất đơn giản, có thể bố cậu mong cậu đột phá Kim đan sau đó mới dành thời gian cho võ kỹ.
-Ừ.
Trước đây bố cũng nói vậy, sau khi xem xong đoạn live stream của “Vô danh” tiền bối về Thần thông thì lại không còn quá khắt khe như trước nữa.
-Cậu cũng muốn Kim đan cảnh lĩnh ngộ Thần thông?
-Đúng vậy.
Thiên tài như tớ tại sao không thể làm được cơ chứ.
Hoàng Phong suy tư một chút rồi hỏi lại.
-Cậu mở bao nhiêu Thần khiếu rồi?
-Mười tám cái.
Làm sao? Ngạc nhiên không?
Cô bé giọng lại nâng cao, có chút đắc ý khoe khoang.
-Ở vị trí nào?
Hoàng Phong vừa hỏi vừa đi nhưng cô bé lại ngượng ngùng đi chậm lại phía sau, chút cúi đầu như muốn nói lại thôi.
Hắn đi được một chút mới chú ý đến câu nói của mình làm cô bé hiểu nhầm.
Dù sao người ta là con gái, ai lại có thể chỉ từng khiếu huyệt của mình cho một người lạ chưa quen biết được bao lâu cơ chứ.
-Không cần chi tiết đâu.
Chỉ cần nói ở tay chân và trên thân thể, phần đầu mỗi nơi bao nhiêu cái là được.
-À.bg-ssp-{height:px}
Cô bé lúc này như hiểu ra, mới tăng tốc đuổi theo sau đó nói.
-Hai tay là cái, trên thân cái, phần đầu cái.
Giọng nói vẫn nho nhỏ, mang chút ngượng ngùng vì sự hiểu lầm vừa rồi.
Hoàng Phong cũng không trả lời ngay mà vừa đi vừa suy tư.
Hắn mặc dù không biết bộ quyền pháp mà cô bé đang học, nhưng quan sát nhiều lần vẫn rất quen thuộc cơ chế phát lực của nó.
Mặc dù không có chân nguyên hành tẩu lộ tuyến nhưng hắn vẫn có thể đại khái tính ra một chút số lượng Thần khiếu trên hai tay mà cô bé cần đả thông để đủ điều kiện tấn cấp thành Thần thông lúc tiến giai.
Sau vài phút tính toán thì hắn cũng đạt được kết quả.
Tối thiểu bảy cái Thần khiếu mỗi một bên tay để kích hoạt đầy đủ.
Tính ra như thế thì với môn quyền pháp này cô bé không thể đáp ứng đủ nhu cầu trong giai đoạn Trúc cơ.
-Này cậu nghĩ gì thế?
Thấy hắn không đáp lời mà vừa đi vừa suy nghĩ, thậm chí còn đi qua cả phòng bảo vệ, cô bé mới gọi lại.
-À.
Không có gì.
Mà quyền pháp cậu đang luyện không thể tiến giai thành Thần thông được đâu.
Cậu luyện một môn khác đi.
Vừa nói hắn vừa gật đầu chào bác bảo vệ đang tập thái cực ngay cửa phòng.
-Bác cho cháu gửi tiền đền cái bao cát.
Bác bảo vệ liền rời khỏi bài tập sau đó đi vào phòng, ngồi xuống chiếc bàn ngay cửa sổ rồi mở khóa chiếc macbook lấy từ trong ngăn kéo ra.
-Lần đầu luyện tập đánh hỏng hả cháu.
-Vâng ạ.
Cháu lỡ tay.
-Không sao, chuyện bình thường ấy mà.
Luyện tập không khống chế được sức mạnh bác gặp suốt.
-Vâng ạ.
- đồng liên bang cháu nhé.
-Đây bác ạ.
Hoàng Phong nhanh nhẹn rút chiếc điện thoại từ trong túi áo rồi quẹt mã thanh toán.
-Cháu chào bác ạ.
Làm phiền bác quá.
-Không có gì, cứ về đi.
Hắn tiếp tục tiến lên con đường về chung cư.
-Này, sao cậu biết quyền pháp tớ luyện không thể thành công thăng hoa thành Thần thông?
-Tính ra.
Dựa theo phương pháp phát lực tớ quan sát được từ bộ quyền pháp cậu luyện, đoán ra đại khái lộ tuyến vận hành chân nguyên sau đó tính toán được đại khái lượng Thần khiếu cần mở trên hai tai tối thiểu để đạt đến nhu cầu.
Cậu đã mở Thần khiếu, bốn cái trên hai tay tức là tối đa còn mở được chín cái.
Thế nhưng Thần khiếu trên tay là có đối ứng, tức là trên hai tay cậu tối đa còn mở được bốn cặp Thần khiếu.
Trong khi quyền pháp cậu luyện cần tối thiểu bảy cái cái Thần khiếu một tay mới có thể đủ điều kiện, tức là cậu còn thiếu một cái Thần khiếu.
Chưa kể bốn Thần khiếu đã mở chưa chắc đã phù hợp, lúc đó còn thiếu nhiều hơn.
-Nhưng đó là môn võ kỹ thích hợp nhất mà tớ tìm được.
Kể cả bố tớ cũng bảo vậy.
Cô bé cũng không nghi ngờ lời Hoàng Phong nói.
Tuy chỉ hai ba lần gặp gỡ ngắn ngủi nhưng cử chỉ lời nói của Hoàng Phong bất giác làm cô bé tin phục.
Kiếp trước Hoàng Phong là một nhà khoa học, giải thích làm sao cho mọi người hiểu và tin tưởng kiến thức bản thân là một phần trong nghề nghiệp của hắn.
Việc lấy được lòng tin của một cô bé mới quá tuổi trăng tròn như này với hắn là quá đơn giản.
-Cậu có thể thử về tìm lại xem.
Cô bé lắc đầu.
-Không được, những võ kỹ khác hoặc là quá rườm rà, hoặc là quá đơn sơ yếu kém, không đáng để luyện tập.
Tớ đã tìm rất lâu mới được một môn như này.
-Thì cậu thử xoát lại một lần xem, biết đâu tìm được môn thích hợp.
-Ừ.
Để tớ về thử xem.
-Mà nhà cậu trong này sao?
-Đúng vậy, ở kia kìa.
Hoàng Phong nhìn theo tay cô bé chỉ.
Lúc này hắn mới biết cô bé hóa ra là hàng xóm nhà mình.
Hai người ở hai căn chung cư đối diện nhau, cách nhau một con đường đi bộ, hơn nữa ban công phòng của hắn còn quay về phía căn hộ cô bé.
-Mình ở ngay đối diện.
Có vẻ chúng ta sẽ còn gặp nhau nhiều lần.
Tạm biệt.
-Tạm biệt.