Chương 5: Nữ nhân tâm độc xà
"Nghĩ không ra, không ngờ hôm nay ở đây lại xuất hiện một cao thủ, làm việc không giấu mặt, các hạ có thể báo ra tính danh?"
Kình Tam đề phòng quan sát nhất cử nhất động của Mộ An.
Mộ An ném đại đao trong tay đi, lườm thiếu nữ bên cạnh một cái "Đại huynh nói đùa, thực ra mọi việc là do..."
Kình Tam hừ lạnh đánh gãy "Các hạ không nguyện ý báo tính danh là đang xem thường ta sao?"
Mộ An nghĩ nghĩ một chút, sống lưng thẳng tắp nói "Đúng vậy a, ta xem thường ngươi thì như thế nào? Làm sao, ngươi muốn động thủ?"
Tới đi, dù sao bên cạnh còn có một tuyệt thế cao thủ mỹ nữ bên cạnh, ta không sợ.
Một nam nhân hèn mọn run rẩy sợ hãi, quá mất mặt mũi.
Có tiểu muội muội ở bên cạnh nha, không thể để cho nàng xem thường được.
Mộ An quay đầu lại, phát hiện bên cạnh không một bóng người, thiếu nữ kia đã chạy tới phía xa.
Mẹ hắn, nữ nhân lòng độc xà, hố bổn công tử xong rồi bỏ chạy, ngươi không phải người.
Người này ta đánh không lại a!
Phía đối diện Kình Tam nheo mắt lại, đột nhiên rống lớn "Ngươi hạ thủ với huynh đệ ta thì để mạng lại!"
Hắn phi thân lên phía trước tung một quyền.
Mộ An giật mình, sử xuất ra Hàng Long Quyền, rồng ngâm uy nghiêm.
Trong mắt Kình Tam hiện lên một tia giật mình, đầu quyền hắn sắp sửa chạm đến nắm quyền của Mộ An, lập tức co rút thu nội lực lại. Do lực lượng hắn đánh ra quá lớn, gấp gáp thu lại dẫn đến nội lực phản phệ, thân thể bị hất tung té ngã ra sau mấy trượng, miệng cuồng thổ máu tươi.
"Khục khục, đã nghe đại danh đỉnh đỉnh Bàn Long Trọng Thiên Chưởng, nay được lĩnh giáo, tại hạ tâm phục khẩu phục!"
Cưỡng chế đè nén thương thế, Kình Tam ôm ngực lảo đảo đứng dậy đối với Mộ An chắp tay kính ngưỡng.
Mộ An một mặt mộng, người này vừa rồi làm cái gì, dường như hắn chưa đấm vào quyền của đối phương a.
Mộ An không biết, vừa rồi Kình Tam rất sợ hãi, mồ hôi lạnh chảy đầy lưng áo.
Trong giới võ lâm có một môn phái rất nổi danh tại Trung Thổ, Bích Thủy Phái, chưởng môn môn phái này là một người trẻ tuổi, dung mạo thanh tú anh tuấn, Địch Công Trác. Một thân công phu Bàn Long Trọng Thiên Chưởng nặng nề uy mãnh, đánh ra có tiếng rồng ngâm, có thể tách sông tách biển.
Phàm là người bị trúng một chưởng, nhẹ thì trọng thương, nặng thì toàn thân tàn phế. So với danh tiếng của Địch Công Trác, Kình Tam chỉ là một giới mãng phu thổ dân.
Ai nha, đẹp trai, lại sử dụng Bàn Long Trọng Thiên Chưởng, không phải Địch Công Trác thì còn là ai?
May mắn vừa rồi lão tử thông minh thu công lại, nếu không có lẽ không chỉ nội thương nhẹ, thậm chí đã m·ất m·ạng quỷ diêm la đến đón.
Nghĩ lại, trong đám thủ hạ bị chặt tay kia, trong đó có tam đệ, võ công sắp sửa đuổi kịp hắn, thậm chí khinh công cao hơn hắn một bậc vẫn thất thủ.
Ai, sao ta không sớm chú ý đâu, suýt chút nữa thì quy tiên a, đối phương có thể nhẹ nhõm giải quyết tam đệ thì cũng có khả năng giải quyết hắn, a, không, phải nói là g·iết hắn dễ như trở bàn tay.
Bởi vì đối phương là Địch Công Trác nha!
Kình Tam dè dặt nói "Địch chưởng môn đại nhân đại đức, ngài xem, ngài đã đả thương thủ hạ ta, bọn hắn đắc tội ngài dĩ nhiên đáng chém. Vừa rồi ta cũng không nên đắc tội ngài nhưng cũng đã b·ị t·hương, theo luật lệ giang hồ, là bọn ta chịu thiệt thòi, xin cáo từ."
Kình Tam là một người thô lỗ, cố gắng hết sức mới phun ra được một chút lịch sự.
Hắn chỉ mong rời đi chỗ này càng nhanh càng tốt, nghe nói Địch Công Trác là một tên biến thái, tuy là nhân sĩ chính đạo, nhưng ưa thích bắt tù binh t·ra t·ấn, nghe nói mấy hạng mục kia rất rợn người...
Ngày thường trong mắt ngoại nhân Kình Tam là một thổ phỉ rất thô lỗ hung dữ, thực tế hắn là một kẻ nhát gan phi thường s·ợ c·hết.
Mộ An sửa lại "Ta không phải họ Địch, ta họ Mộ..."
"Tốt a, Mộ công tử, ta không làm phiền ngài nữa, một khắc đêm xuân đáng ngàn vàng, chúc ngài vui vẻ." Kình Tam liếc về phía thiếu nữ đứng ở phía xa quan sát cười nháy mắt đê tiện với Mộ An, sau đó nhanh chân lôi đám thủ hạ ngu ngốc đang nằm rên rỉ về.
Hành tẩu giang hồ thường dùng giả danh, không có gì lạ.
Mộ An không hiểu hành động của đối phương có ý gì, nhưng hắn cũng không chặn lại.
Lúc này, một đám người chạy đến bên người thiếu nữ che mặt, một lão giả, một người phấn trắng đầy mặt bất nam bất nữ, một thiếu phụ, một thiếu nữ tóc ngắn.
Thiếu phụ nhìn về bãi chiến trường đổ nát, kinh hãi quan tâm hỏi "Công chúa, ngươi có sao không, không có việc gì a?"
Nàng sợ soạng trên dưới thân thể thiếu nữ che mặt, kiểm tra xem có mất khối thịt nào hay không.
Mày liễu thiếu nữ che mặt giãn ra, hỏi "Vì sao các ngươi trở lại?"
Thiếu phụ đáp "Tử sĩ trong giáo truyền đến tin tức, Địch Công Trác rời môn muốn tiếp cận công chúa có ý đồ xấu nên quay lại bảo vệ công chúa."
Thiếu nữ che mặt không b·iểu t·ình, liếc mắt về phía Mộ An phía xa "Có lẽ chính là hắn."
Bốn người bên cạnh nàng giật mình "Chính là hắn, vừa rồi chính hắn đánh nhau cùng công chúa ở đây?"
Thiếu nữ che mặt lắc đầu, rồi kể lại những gì vừa xảy ra.
Nét mặt thiếu nữ tóc ngắn nghiêm trọng "Giả trang yếu đuối, vô cớ tán tỉnh công chúa, đánh ra quyền chưởng có tiếng long ngâm, chưa đánh đến, chỉ với lãng khí, hời hợt làm cho Kình Tam thụ nội thương. Kình Tam cũng gọi hắn là Địch chưởng môn, như chó cúi đầu bỏ chạy. Vậy hắn chính là Địch Công Trác không sai."
Bọn hắn cũng đã điều tra các thế lực xung quanh nơi này, Kình Tam là một cao thủ nhị lưu, người yếu nhất trong đám các nàng cũng có thể đánh với hắn một trận, nhưng không thể trong một quyền giải quyết đối phương.
Người có thể làm được, nếu là Địch Công Trác thì cũng dễ hiểu.
Người bất nam bất nữ lên tiếng, ngữ khí khó nghe như tiếng vịt kêu "Dường như hắn tiếp cận công chúa là có ý đồ khác, không phải muốn tính mạng."
Lão giả gật đầu "Không sai, bất quá dù cho hắn có mục đích gì, chung quy vẫn không có ý tốt."
Thiếu nữ tóc ngắn làm ra động tác cắt cổ "Công chúa, chúng ta có cần..."
Ý tứ nàng là, có nên g·iết Mộ An hay không.
Thiếu nữ che mặt nhìn nàng một cái, hỏi "Ngươi đỡ được Bàn Long Trọng Thiên Chưởng?"
Thiếu nữ tóc ngắn thật tâm lắc đầu "Không thể."
Nói đùa, người có thể đứng đầu trong hãng ngũ thập đại cao thủ giang hồ, nói có thể đánh bại liền có thể đánh bại? Đánh cái lông a, tất cả các nàng cùng lên cũng chỉ như đưa đồ ăn.
Thiếu phụ lên tiếng, ánh mắt lo lắng "Công chúa, theo ta chúng ta nên rời khỏi địa phương này, tạm dừng kế hoạch hiện tại, tập trung truy tìm tung tích Yểm Nguyệt Kiếm, đây mới là mục tiêu chính a!"
Thiếu nữ che mặt đồng ý "Tốt, lập tức truyền tin cho giáo chúng xung quanh, lập tức rời Thanh Tô, trước rút về các cứ điểm của bổn giáo, điều một chi giáo chúng về Cát Nam chuẩn bị v·ũ k·hí, để người ở Đường Giang tiến đến biên giới hỗ trợ chúng ta nếu có biến."
Mộ An vẫy tay tiễn đám người Kình Tam đi, trong lòng thở phào một hơi.
Không hiểu vì sao đối phương bỗng nhiên đổi ý không đánh nhau, dường như vì đã nhần hắn với người họ Địch nào đó.
May mắn a, nếu thực sự đánh lên, thông qua khí thế của đối phương, Mộ An sợ là đáng không lại.
Lúc ấy thì mặt mũi ném vào nhà xí.
Quay lại thì không thấy thiếu nữ che mặt kia đâu.
Ai nha, nữ nhân!
Tâm địa chứa đầy độc xà, hố bổn công tử một lần rồi ung dung rời đi?