Chương 23 : Đèn lồng da người
Liễu Tam xông vào trong rừng cây không lâu, Ngô Mộng Hãn đi tới phía trước rừng cây, híp mắt nhìn rừng cây trước mắt.
Quỷ Vực sơn cốc! Quỷ Mộng Lâm!
Mảnh rừng cây trước mắt này là Quỷ Mộng Lâm của Quỷ Vực sơn cốc, cây cối nơi này cùng cành cây rủ xuống chung quanh mọc đầy gai nhọn, trên mỗi gai nhọn đều mang theo quỷ khí sâm sâm, nếu như không cẩn thận đụng phải, sẽ quỷ khí nhập thể, nhẹ thì trọng thương, nặng thì thân tử tại chỗ.
"Liễu Tam không đầu không đuôi xông vào, chỉ sợ sớm đã chết rồi!"
Ngô Mộng Hãn cười khẩy.
Trường kiếm hướng trên mặt đất một chỉ, một đoàn hắc khí vặn vẹo sau, một đầu thật lớn quỷ nhện xuất hiện ở trước mặt.
Trường kiếm chỉ một ngón tay:
Ngô Mộng Hãn:"Đi thôi!"
Quỷ Chu xông vào sâu trong rừng cây, con nhện ma không có linh trí nhưng vô cùng cường hãn, nó đấu đá lung tung va chạm trong rừng quỷ mộng.
Quỷ Chu rất nhanh liền kéo xuống rất nhiều cành cây, từng cái gai nhọn bén nhọn đâm vào trong cơ thể Quỷ Chu, Quỷ Chu kêu thảm thiết như xé rách, một đầu đụng vào trên một gốc cây cao lớn, Quỷ Chu cả người run rẩy, gai nhọn trên cây đâm vào thân thể Quỷ Chu, lưu lại từng vết thương, chỗ vết thương chảy dịch nhầy màu xanh biếc.
Quỷ Chu nằm bất động, thân thể nó bị từng cành cây trên cây dây dưa, chậm rãi quấn quanh trên người Quỷ Chu, rất nhanh đã đem Quỷ Chu bao vây kết rắn chắc, ầm ầm một đoàn hắc khí bộc phát ra, Quỷ Chu hóa thành một đoàn hắc khí, bị nhánh cây trong Quỷ Mộng Lâm hấp thu.
Trường kiếm chỉ một ngón, Ngô Mộng lại thả ra hai Quỷ Chu.
Hai con nhện này vậy ở trong Quỷ Mộng Lâm không kiêng nể gì va chạm, đem Quỷ Mộng Lâm giẫm đạp một mảnh hỗn độn.
Có Quỷ Chu mở đường, Ngô Mộng Hãn từng chút một xông vào trong rừng Quỷ Mộng.
Một trận hương vụ phiêu đãng tới, trong đầu một trận hoảng hốt.
Ngô Mộng Hãn tiến vào ảo cảnh.
Một gã sư huynh cao gầy đứng ở Ngô Mộng Hãn trước mặt, hắn trợn mắt nhìn, trong ánh mắt mang theo cừu hận hỏa diễm."Tên đê tiện, ngươi đánh lén đồng môn, chém giết ta, đoạt pháp bảo của chúng ta."
Sư huynh cao gầy vươn tay, chỉ vào trường kiếm trong tay Ngô Mộng Hãn.
"Trả Chiêu Hồn Kiếm lại cho ta!"
Trong ánh mắt Ngô Mộng Hãn mang theo tinh quang,"Cút! Chiêu Hồn Kiếm là của ta! Ta là thiên kiêu của Âm Quỷ Môn, Chiêu Hồn Kiếm nên cho ta sử dụng, ngươi căn bản không xứng."
Lại hoảng hốt.
Ngô Mộng Hãn nhìn thấy sư muội đứng ở trước người, quần áo trên người nàng lộn xộn, tóc rối tung, trong mắt chảy huyết lệ.
Sư muội trong ánh mắt mang theo âm độc, hung tợn nhìn chằm chằm Ngô Mộng Hãn,"Ngươi tên ác độc, ngươi vì lấy lòng sư phụ, đem mị dược hạ vào trong đồ ăn của ta, để cho ta trở thành sư phụ đồ chơi, cuối cùng còn đem ta bầm thây, trả mạng lại cho ta!"
Sư muội mở hai tay ra, móng tay trên hai tay đỏ như máu, móng tay dài ba tấc hung ác đâm về phía Ngô Mộng Hãn.
Cả người tóc gáy dựng thẳng, Ngô Mộng Hãn mạnh mẽ lui về phía sau, trong mắt mang theo tàn nhẫn.
Trường kiếm hung ác chỉ xuống mặt đất, bốn con Quỷ Lang dữ tợn đứng bên cạnh Ngô Mộng Hãn.
Trong mắt mang theo huyết sắc, chiêu hồn kiếm chỉ vào sư muội trước mặt.
"Giết nàng cho ta!"
Quỷ Lang trong mắt lóe hồng quang gào thét lao về phía trước.
Ầm! Tiếng va chạm thảm thiết vang lên, bốn con Quỷ Lang công kích một gốc cây cao lớn, Quỷ Lang không có linh trí gì, lại hung hãn dị thường, chúng nó há to miệng liều mạng cắn xé, gai nhọn trên cây đâm thủng đầu lưỡi, thân thể Quỷ Lang, càng kích thích dã tính của Quỷ Lang, chúng nó càng thêm điên cuồng phát động tiến công.
...................
Liễu Tam cùng Kim Tỏa tiến vào trong Quỷ Mộng Lâm, phía sau phát ra thanh âm thật lớn.
Quay đầu nhìn lại, Liễu Tam cùng Kim Tỏa thấy được một cảnh tượng khiến người ta khiếp sợ, bốn con Quỷ Lang cường hãn đang liều mạng cắn xé một gốc cây đại thụ, đại thụ trong rừng Quỷ Mộng, đại thụ bị bốn con Quỷ Lang cắn xé trên cành cây tàn phá không chịu nổi, mà bốn con Quỷ Lang trên miệng, trên người trải rộng vết thương.
Sau lưng bốn con Quỷ Lang, sắc mặt Ngô Mộng Hãn vặn vẹo, trong ánh mắt lóe tinh quang, gắt gao nhìn chằm chằm cây đại thụ mà Quỷ Lang công kích.
Kim Tỏa:"Ngô Mộng Hãn tiến vào ảo cảnh!"
Liễu Tam khoái ý cười,"Tốt! Phi thường tốt! Để hắn đấu với Quỷ Mộng Lâm đi, tốt nhất lưỡng bại câu thương."
Ngô Mộng Hãn một đường truy kích chính mình, khiến mình tè ra quần, chật vật không chịu nổi, trốn vào trong Quỷ Vực sơn cốc còn không chịu từ bỏ, hiện tại Ngô Mộng Hãn vây ở trong Quỷ Mộng Lâm, Liễu Tam trong lòng phi thường thoải mái.
Đi về phía trước hơn một trăm trượng, Liễu Tam cùng Kim Tỏa đi ra khỏi Quỷ Mộng Lâm.
Phía trước là một cánh đồng hoang, trên cánh đồng hoang yên tĩnh dị thường, cỏ dại sâu đến thắt lưng nối thành một mảnh.
Không có gió, chỉ có từng chiếc đèn lồng lấp lánh ánh sáng màu ngọc bích phiêu đãng trong không trung.
Đèn lồng lẳng lặng bay trên không trung.
Liễu Tam một đường đi về phía trước, đèn lồng trên không trung lẳng lặng trôi nổi trên đỉnh đầu.
Nhẹ tay nhẹ chân đi ra xa hơn mười trượng, một cái đèn lồng lẳng lặng bay xuống.
Đèn lồng bích du quang mang lóe ra, một khuôn mặt người xuất hiện ở trên đèn lồng, đây là một khuôn mặt nữ nhân, bộ dáng nữ nhân thanh tú, một đôi mắt ùng ục chuyển động.
"Người qua đường, ta có đẹp không?"
Dán ở trên đèn lồng chính là một tấm da người, khuôn mặt trên da người gắt gao nhìn chằm chằm Liễu Tam, chờ đợi trả lời.
Kiên trì, Liễu Tam gật đầu,"Rất đẹp!"
Đèn lồng phát ra tiếng cười kiều diễm, trong vùng hoang nguyên yên tĩnh, tiếng cười phi thường chói tai, phiêu đãng đến nơi rất xa.
Đèn lồng phiêu đãng trên không trung từng cái đều lộ ra mặt người, bọn họ có người trừng to mắt tò mò nhìn Liễu Tam cùng Kim Tỏa, có người trên mặt mang theo vẻ mặt dữ tợn, có người khóe miệng mang theo ý vị thâm trường ý cười, có người miệng nứt ra hàm răng thật dài lộ ra......
Đèn lồng bay xuống, vây quanh Liễu Tam và Kim Tỏa.
"Đã lâu không có người đi qua nơi này, đã lâu không có ngửi được mùi người lạ!"
"Ăn bọn họ! Làm thành đèn lồng da người giống nhau, để cho hắn cùng chúng ta!"
"Sao còn có một âm hồn, tiểu quỷ này lại rất xinh đẹp!"
"Trong Đăng Quỷ Hoang Nguyên đã lâu không có náo nhiệt như vậy!"
"Người qua đường, lưu lại đi, cùng chúng ta!"
"Đừng đi! Dừng lại! Ta muốn ngửi một chút nhân khí sống trên người ngươi!"
"Da của hắn còn rất mềm, lột xuống nhất định rất mềm mại, ta thích!"
......。
Đèn lồng da người líu ríu nói không ngừng, quỷ khí lạnh thấu xương phiêu đãng xung quanh đèn lồng, khí tức âm trầm dần dần ngưng tụ, bao phủ chung quanh Liễu Tam và Kim Tỏa.
Trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi, Liễu Tam ngửa đầu nhìn chung quanh đèn lồng da người,"Chúng ta còn vội vã chạy đi, đợi lát nữa ta trở về, sẽ cùng các ngươi chơi nhiều hơn."
Một cái đèn lồng da người cau mày nói:"Phía trước là Vụ Mai Sa Mạc, nơi đó âm hồn rất nhiều, còn đặc biệt hung ác, ngươi đi chỉ sợ cũng không trở về được, ngươi vẫn là ở lại chỗ này đi!"
Ta lưu lại bồi các ngươi đám quỷ lồng đèn này, ta không phải muốn chết sao!
Liễu Tam ôm quyền,"Thật sự có việc trong người, sẽ không tiếp các vị nhiều nữa, cáo từ."
Nhấc chân đi sâu vào cánh đồng hoang, một cái đèn lồng chặn đường.
Quỷ lồng đèn sắc mặt dữ tợn, một đôi răng nanh duỗi ra ở bên ngoài miệng.
"Không được đi! Lão tử muốn da trên người ngươi may đèn lồng! Da của ngươi..."
Quỷ lồng đèn này còn chưa nói xong, đao của Liễu Tam đã ra tay, Ma Diễm Đao như ánh chớp mang theo Ma Diễm hướng quỷ lồng đèn trước mặt như sét đánh chém xuống.
Ầm! Một tiếng trầm đục, đèn lồng quỷ nổ tung, một đoàn hỏa diễm xanh biếc tán loạn trên không trung.