1. Truyện
  2. Nguyên Hồn Của Ta Là Cổng Phó Bản
  3. Chương 19
Nguyên Hồn Của Ta Là Cổng Phó Bản

Chương 19: Lạc Giai Linh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tối hôm đó cả hai cha con ngủ ngon lành thì ở những nơi khác lại có những người có những biểu cảm khác biệt.

Trở lại trước lúc Trần Hạo lạnh sống lưng.

Ở một nơi rất xa nơi ở của hai cha con, nằm ở một đại lục khác với rất nhiều ngọn núi bao la và hùng vĩ, những dãy núi kéo dài cứ như là bất tận.

Có những ngọn núi nhô cao lên tận mây xanh bị mây và xương mù bao phủ kiến cho nó trở nên vô cùng mờ ảo, lúc ẩn lúc hiện vô cùng mờ ảo.

Chính vì vậy mà đại lục này được gọi là Vạn Sơn đại lục.

Không chỉ có núi cao mà nơi đây lại có nồng độ linh khí nhiều gấp gần cả chục lần Man Hoang đại lục.

Chính vì thế mà nơi này cây cối phát triển vô cùng mạnh mẽ, có thể phát triển với kích thước vô cùng lớn với bán kính của phần thân gần mét và chiều cao có thể lên tới vài ngàn mét cũng không có gì lạ.

Chính vì địa hình với chỉ toàn núi nên tổng diện tích đồng bằng chỉ chiếm chỉ khoảng % và được phân bố khắp nơi trên Vạn Sơn đại lục.

Cũng chính vì vậy mà nơi trồng cây lương thực đa số là các vùng đồng bằng được tận dụng làm nời trồng chính, đồng thời tận dụng những ngọn núi thấp cải tạo lại thành các bờ ruộng dạng bật thang nơi trồng trọc cung cấp thêm lương thực ở những nơi có phần đất đồng bằng nhỏ hẹp.

Cũng vì vậy mà nơi này chỉ có các thế lực chủ yếu của các tông môn và các thế lực gia tộc cùng chia nhau làm chủ các nơi và đối phó với yêu thú tại nơi mà mình cai quản, chứ không.

Ngoài ra còn có các thôn làng được các gia tộc hay tông môn lập nên cho các tán tu hay người dân thường sinh sống và kiếm thêm thu nhập cho gia tộc hay tông môn từ các khoảng thuế hay qua buôn bán.

Và cũng chính nằm ở trung tâm của đại lục này là Lạc gia, một trong những thế lực lớn và lâu đời nhất có lịch sử vài chục vạn năm.

Chính vì thế mà Lạc gia có số lượng thành viên trong gia tộc vô cùng đông đảo và mạnh mẽ.

Vì hai đại lục Man Hoang và Vạn Niên cách rất xa nhau nên khi bên Man Hoang là buổi tối thì còn bên Vạn Sơn chỉ mới đầu giờ chiều.

Lúc này tại một toà biệt viện nằm trên núi của Lạc gia, ở trong một khu vườn nhỏ ngoài trời của toà biệt viện này có một nử nhân đang ngồi trên một tảng đá nằm ngang với bề mặt phẳng liền không tì vết được dùng thay cho ghế ngồi.

Được đặt ở dưới một cái cây to và có táng khá rộng.

Người nử nhân này tuy là đang ngồi nhưng vẫn không giảm đi vẽ đẹp và sự quyến rũ của một thân thể đầy đận và cân đối.

Có thể nói nếu như di chuyễn thì cũng có khiến cho bao kẽ chết mê chết mệt vì những đường công gợi cảm đến mê hồn.

Không những vậy kết hợp với bộ y phục nhẹ nhàng thanh thoát với màu hồng cánh sen, chỉ cần có một cơn gió thổi qua thôi cũng có thể tôn vẽ đẹp của người bận cho dù là ngồi.

Về nhan sắc thì khỏi phải bàn cải với một khuôn mặt mà bất cứ người phụ nữ nào cũng muốn có.

Da mặt trắng hồng trông tràng đầy sức sống.

Một đôi lông mày lá liễu càng tôn lên một vẽ đẹp nhẹ nhàng.

Một đôi mắt to tròn và long lanh khiến bất cứ ai nhìn vào cũng đều thấy xao xuyến.

Một chiếc mũi cao dài, một đôi gò má không quá cao nhưng đầy dặn càng tôn lên vẽ đẹp tươi trẻ của khuôn mặt.

Một đôi môi căng mộng có kích thước vừa đủ, chỉ cần một nụ cười từ đôi môi đó thôi thì bất cứ ai cũng cảm thấy sự rạng rở từ một nụ cười toả năng.

Chỉ cần như thế thôi thì cũng có thể sánh ngang với vẽ đẹp của các nử thần trong những câu chuyện thần thoại.

Lúc này người nữ nhân đang ngồi đánh đàn với đôi tay ngọc ngà tuyệt đẹp.

Xung quanh là những nữ hầu đang đứng chờ lệnh.

Nhưng những nữ hầu này cũng phải ăn chay vì cũng có tu vi khá cao, nếu phái bất cứ nữ hầu này đến Vân Nam thành thì cũng dễ dàng đánh bại bất cứ ai kể cả các lão tổ của các đại gia tộc.

Tiếng đàn nhẹ nhàng van lên một cách chậm rãi, thanh âm trong trẽo cứ như đang xoa dịu tâm hồn của người nghe.

Khiến cho bất cứ ai nghe cũng cảm thấy được thanh âm này dẫn dất đến sự thanh tịnh và chỉ muốn rũ bỏ hết tất cả và hoà mình với thiên nhiên.

Và những người nữ hầu cũng đang đấm chìm trong thanh âm đó, có thể nói đây là một đặt ăn của họ vì ngay cả những người của Lạc gia gần như tất cả không được phép nghe khi chưa có sự cho phép của chủ nhân.

Cũng chính vì vậy mà cả toà biệt viện này được bao bộc bởi cách âm trận và hộ trận cực mạnh

Đôi mắt của người nữ nhân đang nhấm lại cứ tựa như đang đấm chìm trong thế giới của mình và không màng đến mọi thứ xung quanh.

Nhưng đôi lúc lại mở ra như đang muốn nhìn một cái gì đó rồi sau đó lại nhấm lại.

Thế nhưng khi đang đàn thì bổng nhiên ngón tay ấn mạnh xuống làm đức dây đàn một cái ‘Boong’.

Ngay khi dây đàn vừa đức thì đôi mắt của người phụ nữ mở ra và khí chất hoàn toàn thay đổi.

Lúc trước thì như một người thiếu nữ kiêu sa còn bây giờ thì như là một nữ vương y nghiêm có thể khiến bất cứ ai cũng phải kính nễ, phục tùng.

Đồng thời cũng vô tình phá huỷ luôn cả cây đàn mà mình đang cầm trong vô thức lúc nào không hay.

Cũng ngay lúc này một luồn sát khí toả ra vô cùng đáng sợ khiến cho những người nữ hầu cảm thấy sợ hãi như sắp bị giết chết.

Vì quá sợ hãi nên chỉ biết quỳ xuống và thầm cầu mong rằng không phải do mình khiến cho người phụ nữ này tức giận.

Ngay lúc này một tiếng nói vang lên làm phá vở bầu không khí kinh khủng này.

“Tỉ tỉ, bộ có ai làm người tỉ tỉ xinh đẹp của muội tức giận quá vậy ?”

Event

“Có cần muội ra tay day cho kẽ đó một bài học không vậy tỉ tỉ ?”.

Nghe thấy có người đang gọi với thanh âm quen thuộc người phụ nữ quay đầu hướng về phía phát ra âm thanh.

Thì thấy một người nữ nhân mặc bộ trang phục màu xanh nước biển đang đi tới phía sau cũng có vài nữ hầu.

Một người phụ nữ cũng vô cùng xinh đẹp nhưng không đẹp bằng, nếu lấy vẽ đẹp của người phụ nữ đang ngồi là thước đo là thì người phụ nữ này cũng đạt mức điểm hay .

Người phụ nữ này đi một cách không quá chậm cũng không quá nhanh vì phải toả ra chân khí trong khí trong cơ thể để bảo vệ những nữ hầu đang đi phía sau không ngã khuỵu xuống vì run lên sợ hãi.

Thấy người tới là người thân quen người phụ nữ đang ngồi bình tĩnh trở lại, sát khí biến mất và bầu không khí trở nên yên bình trở lại.

“Ngọc Nhị muội hôm nay làm sao mà lại rảnh rỗi tới thâm người tỉ tỉ đang bị giam lỏng ở đây vậy” người nữ nhân áo hồng nhẹ nhàng đáp lại.

Lúc này người nữ nhân áo xanh cảm nhận xung quanh không còn sát khí nữa và ngừng toả ra chân khí, và vui vẽ đáp lại.

“Không có việc gì đâu tỉ.

Chỉ là muội cảm thấy tu luyện hoài buồn chán quá nên đi ra ngoài cho khuây khoả đó mà”

“Với lại làm gì có ai giam lỏng tỉ chứ”

“Xem ra người tỉ tỉ này chỉ là nơi để cho muội giải sầu thôi phải không?”

Lúc này người nữ nhân áo xanh đã đến chổ của người nữ nhân áo hồng và ngồi xuống bên cạnh.

Sau đó ra hiệu cho những người nữ hầu mang những người nữ hầu vẫn quỳ phục dưới đất đi nghĩ chổ khác để nghĩ ngơi.

“Tỉ tỉ nói đùa, làm sao muội dám coi tỉ là nơi để giải sầu được”

“Muội chỉ đang định ra ngoài xem có gì mới hay không thì chợt nhớ tới tỉ nên qua thăm tỉ một lác đó mà”

Vừa nói người nữ nhân áo xanh ôm chầm nữ nhân áo hồng trông vô cùng thân mật.

“Chỉ lương lẹo là giỏi” vừa nói vừa lấy tay chỉ vào ráng của nữ nhân áo xanh.

“Hì hì, mà tỉ nè lúc nãy muội vào muội nghe thấy tiếng đàn của tỉ vẫn bình thường như mọi ngày, sau tự nhiên đang yên đang lành lại nỗi giận vậy tỉ?”

“Không có gì tại đang đàn mà nghe có người đang nói xấu mình nên không có kiềm chế cảm xúc nên nhất thời nỗi giận ấy mà”

Người phụ nữ áo xanh tỏ ra ngạc nhiên vô cùng

“Ai mà cháng sống tới như vậy chứ, bộ thấy sống đã đủ lâu rồi hay sao mà tìm đường chết vậy.”

Event

“Tỉ nói cho muội nghe đi cái người nói xấu tỉ đang ở đâu vậy? Có gần đây không? Muội có quen người đó không vậy?”

Như gợi lại cơn tức giận hồi nãy của bản thân người nữ nhân áo hồng nói chuyện với giọng bực bội.

“Muội hỏi để làm gì vậy? Mà có biết thì cũng chả làm gì được đâu”

“Sao không làm gì được.

Chẳng phải Lạc gia của chúng ta là một trong những thế lực lớn của nơi này hay sao ?”

“Ta nói rồi.

Muội không làm gì được đâu”

“Sao không được tỉ nói đi là ai vậy tỉ ?”

“Không nói.

Muội muốn biết thì tự mà tìm hiểu đi”

“Nếu vậy để muội đoán xem.

Mạc đại công tử của Mạc gia...!chắc không phải tên này đâu, thánh tử của Bắc Sơn tông...!loại cái mê trai đó chắc không có cai gan đó đâu, nhị công tử của Liễu gia..

cái tên mê gái đó chắc ko đâu hắn làm gì mà có cái gan đó, ....” (còn nữa do quá nhiều người nên tóm gọn lại)

Sau một hồi liệt kê và loại trừ những người nằm trong viện tình nghi đều là những người nổi danh nổi tiếng của Vạn đại lục thì nữ nhân áo xanh dừng lại trầm ngâm một chúc.

“Không lẽ là phụ thân nói xấu tỉ sao?”

Nữ nhân áo hồng lấy ngón tay của mình búng một cái vào trán của nữ nhân áo xanh và rối nói với một chất giọng đầy coi thường.

“Lão ta mà dám, lão ta mà dám nói xấu tỉ thì bầy giờ đã nằm trên bàn mà ngấm gà khoả thân rồi”

Nói tới đây nữ nhân áo xanh dường như chợt nhớ ra chuyện gì.

Miệng thì nở lên một nụ cười tà dị.

“Tỉ nhắc mới nhớ nha.

Vẵn còn một người dám cả gan cướp đời con gái của tỉ đi mà không giết chết, mà con biết dùng mưu kế thu phục luôn người tỉ tỉ nhà ta đây có phải không”

Nghe nữ nhân áo xanh nói thì nử nhân áo hồng cảm thấy ngượng đỏ cả mặt, nói năng lắp bắp chói bỏ trong hoảng loạn.

“Tuyết muội, muội nói gì vậy...không được nói bậy...!Trần Hạo...Trần Hạo...huynh ấy không có cướp tỉ mà tỉ cướp huynh ấy thì có”

“Ái chà chà, bảo vệ cho nhau kìa, còn tranh giành tội trạng nữa chứ.

Muội mới chỉ nói phong phanh thôi mà tỉ đã cảm thấy ngượng ngùng khi nhắc tới tên của người ta kìa.

Đáng yêu chưa kìa”

-----

Đúng vậy người nữ nhân áo hồng này là đại tiểu thư của Lạc gia - Lạc Giai Linh – trưởng nữ của gia chủ hiện tại, người mẹ không biết mặt của Trần Nam và cũng là người vợ chưa thông qua cưới hỏi của Trần Hạo.

Event

Còn người nữ nhân áo hồng này là Lạc Minh Ngọc con gái của đại trưởng lão của Lạc gia, có quan hệ họ hàng gần với nhau vì mẹ của cả hai đều đến từ một gia tộc và cũng có quan hệ với nhau rất thân.

------

“Muội dám chục tỉ hả?” vừa nói Giai Linh vừa giơ nắm đấm lên đe doạ.

“Không dám, không dám.

Muội chỉ đùa thôi.

Tỉ bớt giận đi giận nhiều mau già lắm” Minh ngọc vừa nó vừa lấy hai tay che mình lại làm bộ chuẩn bị đở đòn.

“Không nói chuyện với mụôi nữa”

“Thôi mà tỉ cho muội xin lỗi mà.

Mà tỉ tính sao đây nếu muội nhớ không lầm thì hồi đó tỉ còn để đứa con của mình lại cho Hạo ca.

Cũng đã năm rồi”

“Ý của muội là gì đây?”

“Chắc tỉ không quên ‘thức tỉnh đại hội chứ’”

“Nói thẳng ra là muội muốn ra ngoài địa phận của gia tộc để chơi và tránh khỏi phải đại diện gia tộc dẫn đệ tử tham gia cái đại hội này chứ gì.”

Nghe thấy Giai Linh nói trúm tim đen Minh Ngọc cảm thấy cảm động vì người tỉ tỉ này quá hiểu lòng người.

“Chỉ có tỉ hiểu muội thôi.

Năm ngoái làm người dẫn đội chán chết đi được.

Tỉ giúp muội đi, nói với phụ thân đừng chọn muội là được”

“Có qua thì phải có lại.

Tỉ giúp muội còn muội phải giúp tỉ một việc nếu không thì khỏi bàn cải gì hết”

“Được muội đồng ý, chỉ cần trong khả năng của muội là được”

“Vậy muội cứ về và chờ tin tốt của tỉ, còn việc mà tỉ nhờ thì tỉ sẽ nói cho muội sau”

“Vậy muội về trước dây, báo tinh tốt cho muội nhanh nhanh tỉ”

Nó rồi Minh Ngọc đứng lên chào tạm biệt Giai Linh rồi ra về.

Thấy Minh Ngọc ra về các nữ hầu vội vàng trở lại công việc của mình, người thì đi theo Minh Ngọc ra về người thì quay lại tiếp tục việc hầu hạ Giai Linh.

Ngày hôm sau, Lạc Giai Linh tới thư phòng để gặp gia chủ của Lạc gia nhằm thực hiện giao kèo với Minh Ngọc.

Lạc Giai Linh vào gặp chưa được vài phút thì từ thư phòng một loạt các âm thanh va chạm mạnh, đổ vỡ, phá huỷ và cuối cùng là tiếng la thất thanh của gia chủ vang vọng khắp lãnh địa Lạc gia.

Kết quả của ngày hôm đó có kẻ vui người buồn.

Lạc minh ngọc không nằm trong danh sách đại diện dẫn đội tham gia đại hội, gia chủ bị đánh đến thừa sống thiếu chết và phải băng bó khắp người và nằm liệt giường cả tháng trời, nhiều người vui vì phát tài còn nhiều người bồn vì mất tiền do lỡ tham gia cá cược mất bao lâu để cả hai đánh nhau khi thấy Giai Linh bước vào thư phòng gia chủ.

Truyện CV