Ngồi trong một căn nhà cũ nát, Thần Ảnh vui vẻ mỉn cười. Lần này Lâm Vũ chết chắc. Kế hoạch của Hoàng Thượng quả là âm hiểm. Phái cả hắn lẫn Từ Thúc đi giết Lâm Vũ theo một cách Lâm Vũ không bao giờ có thể ngờ tới, thậm chí còn không cho Lâm Vũ thời gian để phản ứng. Một kế hoạch quá hoàn hảo. Hắn và Từ Thúc đánh nhau đương nhiên là thật, không thật làm sao có thể lừa được Lâm Vũ. Kẻ thắng sẽ là người giết Lâm Vũ. Đây mới là chỗ âm hiểm nhất của kế hoạch này. Nếu hắn thắng, hắn sẽ đi giết Lâm Vũ, nếu Lâm Vũ còn có thể may mắn trốn thoát khỏi tay hắn, thì Từ Thúc sẽ là người bổ đao giết chết Lâm Vũ. Còn nếu Từ Thúc thắng, Từ Thúc sẽ nhân cơ hội Lâm Vũ không phòng bị, một đòn giết chết Lâm Vũ, không cho Lâm Vũ cơ hội chạy trốn. Trận chiến giữa hắn và tên Từ Thúc đó chẳng qua để làm Lâm Vũ lơ là cảnh giác, càng thêm tin tưởng Từ Thúc mà thôi. Cho nên cho dù bất kỳ ai thắng, Lâm Vũ cũng đều phải chết. Nghĩ đến đây, Thần Ảnh không khỏi càng thêm bội phục Hoàng Minh Tín. Hoàng thượng quả là anh minh thần võ, liệu sự như thần. Đã là vua một nước không bao giờ là kẻ ngu, điều này quả không sai.
Từ Thúc nằm trên mặt đất, cả người vô lực, linh lực trong cơ thể hắn đã vô pháp vận chuyển. Rõ ràng hắn đã trúng độc, nhưng trúng độc lúc nào hắn lại không hề hay biết. Cắn chặt hàm răng kiềm chế sự đau đớn đang điên cuồng tàn phá cơ thể hắn. Từ Thúc ngẩng đầu, trước mắt hắn là một vị nam tử trẻ tuổi, đeo một chiếc mặt lạ sói. Sau lưng là một tấm áo choàng đen tuyền, bên cạnh là một con hắc cẩu gầy trơ xương. Từ Thúc mỉn cười.
“Thiếu gia, ta thua rồi”
Người này không ai khác chính là Lâm Vũ, Lâm Vũ hai mắt tràn đầy phức tạp, dù đã sớm biết từ trước. Nhưng đến khi mọi chuyện xảy ra, hắn vẫn không khỏi cảm thấy trong lòng như có viên đá lớn, đè nặng lên trái tim của hắn. Hoàng Minh Tín sao có thể tha cho những người trung thành với Lâm Gia. Cả nhà Từ Thúc đều bình an là chuyện không thể nào, hơn nữa Hoàng Minh Tín làm sao có thể cho Từ Lâm vào Hoàng Minh Quân. Đây chẳng khác nào đưa một con dao lên cổ mình. Trừ phi Từ Thúc đã là người của Hoàng Minh Tín. Giữa gia đình, chữ hiếu, tình cảm cha con và lòng trung thành. Từ Thúc không nghi ngờ đã chọn bảo vệ gia đình của mình mà hi sinh hắn. Lâm Vũ không trách Từ Thúc, từ xưa đến nay chữ hiếu và chữ trung luôn rất khó lựa chọn. Mỗi người sẽ có một sự lựa chọn riêng cho bản thân, hắn không có quyền trách họ.
Đan dược Từ Thúc sử dụng chính là chữa thương đan do hắn làm ra, bề ngoài là linh dược chữa thương nhưng bên trong lại là độc đan. Trước kia hắn còn tưởng đan dược hắn luyện chế ra đều biến thành độc đan là rất vô dụng. Nhưng không ngờ có lúc điều này lại cứu mạng hắn.
Từ Thúc nhìn Lâm Vũ đứng trước mặt mình, không hiểu sao làm hắn nhớ lại hồi Lâm Vũ vẫn còn là cậu nhóc bảy tuổi. Vì một lần ham chơi, Lâm Vũ đã chạy vào trong rừng khiến cả Lâm Gia rối tinh rối mù. May mắn hắn tìm được Lâm Vũ trong một hang động địa long. Không may thay đúng lúc đó địa long tỉnh giấc. Vì bảo vệ Lâm Vũ mà hắn suýt chút nữa mất mạng. Cả người hắn đều là vết thương vô cùng khủng khiếp. Lâm Vũ thì ở một bên khóc lóc nhìn xem hắn. Hắn mỉn cười nói với Lâm Vũ.
“Thiếu gia, đừng khóc thế giới này vốn là vậy, mạnh được yếu thua. Thiếu gia sẽ sớm quen thôi”
“Vậy ta sẽ mạnh hơn tất cả, bảo vệ tất cả những người ta thương yêu”Nhìn cậu bé bảy tuổi nước mắt nước mũi chảy dòng dòng nói câu đó, hắn không khỏi bật cười.
Cậu bé nước mắt,nước mũi năm nào giờ đây đã trưởng thành hơn rất nhiều. Đã trở thành một người có ý chí, có niềm tin, có thực lực. Không hiểu sao, hắn cảm thấy Lâm Vũ sẽ làm được điều đó. Dù thế giới này có điên cuồng ra sao, điều này cũng sẽ không thay đổi.
“Thiếu gia, lão nô xin đi trước.”
Từ Thúc mỉn cười, tự diệt thần hồn của mình mà chết.
Lâm Vũ hai mắt không khỏi đỏ lên. Đào một ngôi mộ đơn sơ cho Từ Thúc. Quay người rời đi. Tiếp tục trên con đường hướng tới đại hội tranh bá diễn ra ở Long Hổ sơn, tại Tinh Vọng Đế Quốc.
Hoàng Minh Tín ngồi trong đại điện, tin tức Từ Thúc thất bại đã truyền tới tai hắn. Dù không hiểu vì sao kế hoạch của hắn lại thất bại, nhưng bây giờ không phải lúc hắn lo lắng điều đó. Từ Thúc thất bại thì Ảnh Thần sẽ đích thân ra tay giết Lâm Vũ, Lâm Vũ không có khả năng sống sót dưới tay hai vị lĩnh vực cảnh cường giả. Còn việc của hắn bây giờ là trảm thảo trừ căn. Đã là vua một nước hắn phải đảm bảo bóp chết mọi nguy hiểm từ trong trứng nước.
“Người đâu, truyền chỉ Từ gia trên dưới tạo phản, tru di cửa tộc”
Trong vòng một ngày, trên dưới Từ gia máu chảy thành sông, không còn một người sống sót, cả thiên hạ đều cho rằng do Từ gia tạo phản mà diệt môn, mà không hề hay biết sự thật đằng sau nó. Bởi vì lịch sử vĩnh viễn được viết lên bởi kẻ chiến thắng.
Khi đến Ô Quy thành, Long Ngạo Thiên rất nhanh liền mộng bức, mọi việc diễn ra không như hắn tưởng tượng. Khi hắn đến Ô Quy Thành thì Hàn gia đã bị diệt. Điều này không đúng với cốt truyện. Dù đã nghĩ nát cả óc,Long Ngạo Thiên vẫn không hiểu điều gì đang xảy ra. Nhưng với tài trí thông minh tuyệt đỉnh của mình, Long Ngạo Thiên rất nhanh biết được mình phải làm gì. Cốt truyện đã thay đổi thì có sao, chỉ cần làm Hồ Mị Nguyệt yêu hắn thì mọi chuyện vẫn không có gì thay đổi. Tự khâm phục trước trí tuệ siêu phàm của mình, Long Ngạo Thiên không khỏi bước nhanh đến Vạn Hoa Lầu. Nhìn bốn phía người đi kẻ lại, mùi thơm nức mũi, các cô nương ăn mặc hở hang vẫy tay chào khách cười nói vui vẻ. Không gian như làm say lòng người, Long Ngạo Thiên rất nhanh chọn cho mình một chỗ ngồi xuống. Muốn thu hút được sự chú ý của mỹ nhân. Đương nhiên phải tỏ ra hào hoa phong nhã, tiêu sài phóng khoáng, xem tiền như cỏ rác. Tất nhiên phải có chút lạnh lùng.
Nghĩ đến đây, Long Ngạo Thiên liền vui vẻ mỉn cười, thoải mái vứt ra vài trăm vạn linh thạch lên mặt bàn. Đổi một bộ y phục tự cho là anh tuấn tiêu sái, trên tay cầm một cây quạt làm bằng cẩm ngọc. Long Ngạo Thiên cất cao gịong nói.
“Mang cho ta tất cả món ngon nhất, riệu đắt nhất, cả vạn hoa lầu ta bao, mỗi một vị cô nương đều thưởng mười vạn linh thạch”
Cả Vạn Hoa Lầu đều ồn ào trước lời Long Ngạo Thiên vừa nói. Đương nhiên có rất nhiều kẻ phản đối, nhưng đều bị Long Ngạo Thiên dùng tiền hoặc dùng thực lực đánh bay ra ngoài. Cả Vạn Hoa Lầu rất nhanh chỉ còn lại một mình Long Ngạo Thiên. Long Ngạo Thiên vừa tiêu sái uống riệu, vừa đọc vô số bài thơ tình kiếp trước của mình. Sự việc cứ thế tiếp diễn ba ngày ba đêm.
Mãi cho đến khi Long Ngạo Thiên nhịn không được hét lớn.
“Hồ Mị Nguyệt, ta là chồng tương lai của...”
“Bốp”
Long Ngạo Thiên bị đánh hôn mê bất tỉnh, cả người bị trói lại ném xuống sông Tô Nguyệt.
Trong một gian phòng nhỏ, Hồ Mị Nguyệt đang ngồi đánh đàn, tiếng đàn chứa đầy mị lực làm say đắm lòng người. Trước mắt nàng là một vị lão bà, tu vi đã đạt tới lĩnh vực cảnh cường giả. Vị lão bà này cũng chính là người đánh Long Ngạo Thiên hôn mê bất tỉnh, sau đó ném hắn xuống sông.
“Tiểu thư, tên Long Ngạo Thiên đó là một kỳ tài tu luyện, thiên phú rất tốt. Tại sao tiểu thư không lôi kéo hắn”
Hồ Mị Nguyệt mỉn cười nói.
“Thà vứt đi một thiên tài tu luyện, còn hơn kéo về một heo đồng đội. Không phải sao. Trong cái thế giới này, dù ngươi có là thiên tài tu luyện, kì tài ngút trời, công pháp nghịch thiên, pháp bảo vô song thì thế nào. Không có cái đầu sớm muộn cũng phải chết.”
Long Ngạo Thiên cả người ướt nhẹp, may mắn hắn có hệ thống ban cho khả năng thở dưới nước. Nếu không hắn đã sớm chết. Long Ngạo Thiên không hiểu vì sao Hồ Mị Nguyệt lại đối xử với hắn như vậy. Nhưng rất nhanh hắn biết được đáp án. Hồ Mị Nguyệt ném hắn xuống nước, chính là để ám chỉ hắn tâm như chi thủy. Làm việc không được nóng vội. Không sai, chắc chắn là vậy. Đây là Hồ Mị Nguyệt muốn hắn đạt tới cảnh giới tâm như chi thủy. Hồ Mị Nguyệt quả là dụng tâm lương khổ. Vì muốn hắn thành tài mà không tiếc hi sinh bản thân, hắn nhất định sẽ không phụ lòng Hồ Mị Nguyệt. Chắc chắn sẽ trở lên mạnh mẽ đánh hạ cả một giang sơn để tặng nàng.
Mang trong mình ý chí kiên định, nội tâm bất khuất Long Ngạo Thiên rất nhanh hướng tới mục tiêu phía trước. Đại Hội Tranh Bá. Đây sẽ là nơi hắn một quyền phế bỏ Lâm Vũ. Một tiếng hót làm kinh người, một đêm nổi danh toàn thiên hạ. Đáng tiếc, Lâm Vũ đã chết. Vô địch thật tịch mịch. Ai có thể hiểu được cảm giác này ngoài hắn cơ chứ.