Hắn xoay người sang phía Vũ Tuyết Lam, rồi thì vòng tay ôm eo nàng, liên tục áp sát người vào người nàng, đầu hắn liên tục dúi vào má nàng, vừa nghĩ: “Thân hình nàng quả nhiên là khá ổn, má cũng mịn màng nữa, thích ghê.”
Vừa dứt suy nghĩ thì Vũ Tuyết Lam vung mạnh ra, lăn xuống khỏi tản đá rồi giật mạnh tay hắn để hắn lăn xuống đất.
“Á á.” Hắn la lên hai tiếng sau khi tiếp đất.
“Huynh là đồ lưu manh, dám lợi dụng lúc ta ngủ sàm sỡ ta.”
Hắn đưa ánh mắt đáng thương nhìn Vũ Tuyết Lam trong khi bản thân còn chưa đứng dậy khỏi mặt đất: “Ta đâu có, tại ta sốt nên mới mê man làm bừa, ta không có ý xấu gì đâu.”
“Huynh đừng có lừa mình dối người, ý xấu rõ mồn một ra đấy còn nói là không.” Võ Phong lên tiếng.
Vũ Tuyết Lam không nói gì nữa, nàng đi lại chỗ gốc cây: “Ta sẽ ngủ ở gốc cây này còn tảng đá đấy nhường huynh.”
Võ Phong kéo Vũ Tuyết Lam lại: “Tỷ không phải đi đâu cả, người nên đi là huynh ấy.”
“Đệ yên tâm ta không sao, trước đây ta từng ngủ ở nơi bẩn thỉu, hoang vu hơn thế này.”
Võ Thần bước lại chỗ Vũ Tuyết Lam: “Nàng lại chỗ tảng đá đi, để ta nằm ở gốc cây này, coi như chịu phạt cho hành động lỗ mãng của mình.”
Vũ Tuyết Lam không thèm nhìn hắn, cô tựa lưng vào gốc cây, nhắm mắt lại: “Ta ngủ rồi, đừng làm phiền ta, huynh mà làm xằng bậy nữa thì đừng trách ta.”
Võ Phong ngồi xuống cạnh Vũ Tuyết Lam: “Vậy đệ ngủ ở đây để canh chừng cho tỷ, huynh ấy chẳng thể tin được đâu.”
“Nè Phong, đệ là gì của ta thế?”
“Huynh đừng có nói nữa lại chỗ tảng đá kia tận hưởng một mình đi.” Võ Phong đáp.
Hắn một mình lại chỗ tảng đá, nằm xuống, gác chân lên gối suy nghĩ: “Có lẽ ta đã sai rồi, ta quá là đường đột, cách này không ổn với một cô nương như nàng ấy, mà không cô nương nào cũng sẽ không ổn thôi, nghĩ lại thì thấy hành động của mình hơi lỗ mãng, mình làm vậy có khác gì thằng lưu manh kia chứ.” Trên gương mặt hắn lộ rõ sự hối hận.
Trời sáng, Võ Thần chầm chậm mở mắt ra nhìn về phía gốc cây chỗ Vũ Tuyết Lam nằm, không thấy nàng, hắn tỉnh dậy chạy lại đập mạnh vào vai Võ Phong: “Phong, dậy đi, Tuyết Lam đâu?”
Võ Phong chậm rãi mở mắt, uốn éo thân mình có lẽ thế ngủ không tốt nên cậu hơi đau nhức, giọng cậu từ từ: “Tỷ ấy to vậy huynh không thấy sao hỏi đệ.” Cậu mở hẳn mắt ra không thấy Vũ Tuyết Lam đâu: “Tỷ ấy đâu rồi, đi rồi sao?” Cậu đảo mắt xung quanh thấy hàng chữ ghi trên đất, đưa ngón tay chỉ về hướng những dòng chữ: “Kia kìa, lời nhắn của tỷ ấy kìa, đến chào tạm biệt tỷ ấy cũng không muốn nữa, khi tối huynh thật quá lỗ mãng.”
Võ Thần đọc dòng chữ: “Ta dậy sớm nên không muốn làm phiền hai người ngủ, cảm ơn hai người trong chặng đường qua.
Đến nhìn nàng cũng không muốn nhìn ta một lần sao?” Đôi mắt hắn rũ buồn.
“Tỷ ấy giờ thà đui cũng không muốn nhìn một tên háo sắc, lưu manh như huynh đâu, cái gì cũng từ từ mới có được thành quả, tình cảm con người xem ra thì huynh chẳng hiểu gì cả.”
“Chứ đệ hiểu chắc? Sao đệ không giỏi khuyên nàng ấy đi cùng đi.”
“Đệ không giỏi nhưng đệ biết thế nào là giới hạn của sự lịch thiệp, còn huynh thì mới gặp người ta có một buổi đã trưng ra sự đói khát năm thì cô nương nào không bỏ chạy.” Võ Phong vừa nói vừa lắc đầu.
“Được rồi, nàng ấy chưa đi được xa đâu để ta chạy theo, không đi cùng đường với chúng ta thì là đi đường ngược lại rồi.
Để ta đuổi theo, rồi đệ sẽ thấy bản lĩnh của ta.”
Võ Phong nhếch mép khinh bỉ: “Đệ sẽ ở đây chờ huynh.” Nói dứt lời thì Võ Thần đã vút đi chỉ còn lại một làn bụi trên đường.
Chạy hết tốc lực, sau những nỗ lực của mình cuối cùng hắn cũng thấy được bóng lưng của Vũ Tuyết Lam: “Tuyết Lam, nương tử, đợi ta, đợi ta.” Giọng hắn hét vang trời đất.
“Không hiểu sao giọng huynh ấy còn ám ảnh mình thế nhỉ, chắc mình bệnh mất rồi.” Vũ Tuyết Lam nghĩ.
Dứt suy nghĩ cô nghe giọng hét càng to hơn: “Nương tử, Tuyết Lam, đợi ta.” Giờ thì nghe rõ mồn một nên nàng quay lại, thấy Võ Thần đang phi tới điên cuồng nên nàng đứng đợi: “Sao huynh ấy đuổi theo mình thế nhỉ, để xem huynh ấy sẽ nói gì.”
Võ Thần tới nơi vì quá đà nên hắn đã không kịp phanh thế là ngã nhào vào người Vũ Tuyết Lam nhân tiện cũng ôm nàng được một cái, vội vàng hắn đẩy bản thân ra khỏi người nàng, dơ hai tay lên cao, hắn nói hết sức thành thật: “Ta không cố ý, chạy nhanh quá ta phanh không kịp, không cố ý va vào nàng.”
Vũ Tuyết Lam cười nhẹ: “Ta biết rồi, không sao, mà huynh đuổi theo ta có gì không?”
“Ta đuổi theo có điều muốn nói, muốn nàng đi cùng với ta.” Vũ Tuyết Lam định mở miệng nói thì hắn đưa tay lên ám chỉ dừng lại, vừa nói: “Nàng khoan hãy từ chối, ta có đề nghị này khá thú vị, nàng cứ nghe thử đi.”
“Được rồi, huynh nói đi.”
“Thật ra bọn ta đang đi tìm một nơi mà nhân gian gọi là Thần Tiên Cảnh, nơi đó có rất nhiều những điều kỳ là, không biết nàng đã nghe tên nó bao giờ chưa?”
Vũ Tuyết Lam lắc nhẹ đầu: “Ta chưa nghe bao giờ, mà nơi đó có thật không vậy, chúng chỉ là lời đồn thôi mà.”
“Ta đã tìm được bản đồ đến đó.” Võ Thần vừa lấy tấm bản đồ trong ngực mình đưa cho Vũ Tuyết Lam xem, vừa nói: “Nàng xem đi này, ta không gạt nàng.
Nàng bôn ba giang hồ cực khổ chi bằng cược một lần này với ta, có khi nơi đó lại có nhiều vật quý báu giúp nàng thay đổi cả cuộc đời sau này, sau nàng cũng không phải sống vất vả.
Nếu nàng chưa chấp nhận ta làm tướng công thì tạm thời chúng ta là đồng minh có cùng mục tiêu được không? Nàng thấy thế nào?”
Vũ Tuyết Lam nghe có vẻ khá hấp dẫn, nàng không vội trả lời mà suy nghĩ: “Có nên hy vọng một lần để cả đời an nhàn không nhỉ? Vả lại con đường mình đang đi chẳng có hướng, vốn dĩ cuộc sống hiện tại của mình chỉ là bôn ba đó đây sống sót qua ngày.
Chi bằng cược một lần đi theo bọn họ có con đường rõ ràng, có mục đích rõ ràng.”
Vũ Tuyết Lam suy nghĩ vừa xong thì Võ Thần tiếp lời, hắn đưa ba ngón tay lên: “Nàng không tin ta thì ta xin thề với trời đất, nếu như đi cùng ta nàng không có được lợi ích thì ta sẽ là người chịu trách nhiệm với nàng cả đời, đời này sẽ nuôi nàng đến chết, dù ta không có y phục mặc, ta có đói rách cũng để nàng ăn no.
Hơn nữa còn nguyện làm tướng công của nàng suốt đời.”
Vũ Tuyết Làm cười nhẹ, nàng chẳng quan tâm tới lời thề thốt của hắn, chỉ là thấy vui thôi, nàng nói: “Được, vậy huynh hãy nhớ lời mình nói.”
Thật ra thì trong lòng nàng đã có chút gì đó thiện cảm với Võ Thần nên đứng trước một sự không chắc chắn nàng vẫn đưa ra quyết định đi cùng hắn.
Võ Thần vui quá độ mà bất giác cầm hai tay Vũ Tuyết Lam rồi nhảy lên tưng tưng, Vũ Tuyết Lam giật mạnh ra: “Chúng ta chỉ là đồng minh thôi, huynh nghĩ gì mà cầm tay ta thế? Làm như ta vừa nhận lời gả cho huynh vậy? Huynh hết thuốc chữa rồi.”
“Không còn thuốc chữa, ta bệnh nặng nên chỉ có nàng mới chữa khỏi thôi.”
Vũ Tuyết Lam lại cười nhẹ: “Huynh điên rồi, toàn nói gì đâu không.
Thôi chúng ta quay lại, để Võ Phong chờ lâu tội đệ ấy.”
“Nàng không quan tâm ta, ta chạy thục mạng tới đây nàng chẳng nói gì, còn Võ Phong nó ngồi một chỗ nàng lại sợ nó chờ lâu.”
“Vì huynh võ công cao hơn đệ ấy, khỏe mạnh hơn đệ ấy còn gì.”
“Nàng là đang khen ta phải không?”
“Tùy huynh, thích nghĩ sao thì nghĩ.”
Vũ Tuyết Lam bước đi trước, đi được vài bước thì cảm giác Võ Thần không bên cạnh, nàng quay lại nhìn: “Sao huynh còn chưa đi nữa.”
Võ Thần vội vã chạy lên: “Ta chưa tin được là nàng đồng ý đi cùng ta.” Vũ Tuyết Lam chỉ cười nhẹ rồi tiếp tục đi, hắn cùng đi bên cạnh nàng trong tâm thế vui vẻ.
Về đến chỗ Võ Phong, cậu nhìn xa xa thấy ca ca mình quay lại cùng Vũ Tuyết Lam, đôi mắt cậu ánh lên niềm vui, còn vài chục bước nữa là họ tới nhưng cậu chẳng đợi nỗi, vội vàng chạy đến cầm hai bàn tay Vũ Tuyết Lam: “Tỷ chịu đi cùng bọn đệ rồi sao, đệ vui quá.” Võ Thần không hiểu sao hắn lại đi vào chen ngang giữa hai người rồi cố gỡ tay Võ Phong ra khỏi tay Vũ Tuyết Lam: “Nói chuyện thôi mà, không cần nắm tay đâu.”