Chương 26: Bữa tiệc tại doanh trại và sự xuất hiện của Brutus
Khu vực nấu nướng trong doanh trại được bố trí ở một góc thoáng đãng và rộng rãi, nơi nhiều nhóm binh lính tụ tập lại để tự túc nấu nướng. Đây là một không gian mở, bao quanh bởi những hàng cây xanh rì, tạo nên một bầu không khí mát mẻ và dễ chịu, đặc biệt là vào buổi chiều.
Khu nấu nướng được chia thành nhiều khu vực nhỏ hơn, mỗi khu vực được trang bị bếp lửa, bếp than và cả bếp củi. Những chiếc bàn dài bằng gỗ được đặt khắp nơi, phục vụ cho việc chế biến và chuẩn bị thức ăn. Mỗi nhóm binh lính có thể chọn một khu vực riêng để cùng nhau nấu nướng và thưởng thức bữa ăn.
Những chiếc vạc lớn được treo trên bếp lửa, bên cạnh đó là những nồi nhỏ hơn để nấu canh hoặc hầm thịt. Xung quanh khu vực nấu nướng, các binh lính di chuyển nhộn nhịp, tiếng cười nói, tiếng v·a c·hạm của dao thớt và tiếng xèo xèo của thức ăn đang nấu chín hòa quyện vào nhau tạo nên một bầu không khí náo nhiệt và ấm cúng.
Một vài nhóm binh lính đang bận rộn cắt thịt, băm rau, và chuẩn bị nguyên liệu. Có những người đứng quay thịt trên bếp lửa, những người khác lại khuấy nồi canh thơm lừng. Khói bốc lên từ các bếp nấu, lan tỏa mùi hương của thức ăn khắp khu vực.
Vương Cường và Dorig tiến vào khu vực nấu nướng, chọn một góc trống và bắt đầu chuẩn bị bữa ăn của mình.
Hắn lấy bộ dụng cụ nấu ăn từ chiếc nhẫn không gian ra, rồi nhanh chóng phân chia công việc cho Dorig.
"Dorig, ngươi đi chuẩn bị củi lửa và sơ chế một số rau cùng gia vị đi. Ta sẽ lo phần thịt và phần nấu."
Dorig gật đầu, bắt đầu nhóm lửa rồi đi chuẩn bị rau.
Còn Vương Cường, hắn thoăn thoắt phân chia con Thungval Tuskhog thành nhiều phần. Vì bây giờ chỉ có hai người ăn nên hắn chỉ chọn nửa con để chế biến. Trong lúc cắt thịt, Vương Cường không ngần ngại dùng đến thanh katana "Hồn kiếm" của mình.
Dorig nhìn Vương Cường sử dụng cây kiếm để cắt thịt, không khỏi thầm nghĩ, “Nếu đại ca mà để lão Tragen thấy cảnh này, chắc chắn lão sẽ tức điên lên."
Sự thoăn thoắt và điêu luyện trong quá trình chế biến của Vương Cường đã nhanh chóng thu hút sự chú ý từ mọi người xung quanh.
Những ánh mắt tò mò dõi theo từng động tác mổ xẻ của hắn. Một số binh lính bắt đầu bàn tán:
"Chà, ai mà ra vẻ ghê vậy?"
"Có vẻ là người mới, nhưng tay nghề này không tệ chút nào."
"Nhìn con Thungval Tuskhog nguyên con kia kìa. Hẳn là giàu có lắm mới mua được nguyên cả con thế này."
"Chưa kể đến chiếc nhẫn không gian nữa. Người này chắc phải có địa vị đặc biệt."
Một binh lính tò mò tiến lại gần, hỏi, "Này, ngươi làm thế nào mà có được chiếc nhẫn không gian đó vậy?"
Vương Cường mỉm cười đáp, "Là một món quà từ một người bạn thân. Tiện lợi lắm, giúp tôi mang theo mọi thứ cần thiết mà không phải lo lắng về không gian."
Một binh lính khác chen vào, "Thịt Thungval Tuskhog này ngươi mua ở đâu? Mùi thơm quá!"
"Mua ở khu chợ của doanh trại thôi." Vương Cường nói, vẫn tiếp tục công việc chế biến của mình.
Tiếp theo Vương Cường lấy từ chiếc nhẫn không gian ra một ít muối được làm từ quả Saltlash, một loại quả có vị mặn tự nhiên, vài cọng lá Ucca grass và vài củ Ulomine.
Hắn còn có một số dược liệu khác để ướp thịt và làm nước sốt. Với những nguyên liệu này, Vương Cường bắt đầu công đoạn ướp thịt một cách chuyên nghiệp và điệu nghệ.
Hắn ta khéo léo rắc muối Saltlash lên từng miếng thịt, sau đó xoa đều để gia vị thấm vào. Những lá Ucca grass được cắt nhỏ và trộn đều vào thịt, khiến hương vị trở nên đặc biệt hơn.
Vương Cường cũng thêm vào một số dược liệu bí truyền mà hắn đã thu thập được, tạo nên một hương vị đặc trưng không thể nhầm lẫn.
Sau khi ướp xong, Vương Cường không dừng lại ở đó. hắn tiếp tục lọc lấy mỡ của con Thungval Tuskhog để chế biến dầu, dùng cho xào các món rau.
Mỡ được đun chảy, phần tóp mỡ thì vẫn được dùng lại, để dầu thơm hơn thì hắn có phi qua củ Ulomine và lá Ucca grass, rồi dùng dầu này để xào rau.
Mùi thơm từ mỡ Thungval Tuskhog lan tỏa, kích thích mọi giác quan.
Các binh lính xung quanh đứng xem không khỏi trầm trồ.
"Chà, hắn ta biết cách làm món ăn thật đấy!"
"Nhìn cách hắn ướp thịt kìa, thật là dâ… điêu luyện!"
"Mùi thơm quá, chắc chắn là ngon lắm đây."
Dorig, đứng bên cạnh, mắt tròn xoe nhìn Vương Cường. Dù đã nhiều lần thấy Vương Cường nấu ăn, nhưng lần nào hắn cũng không khỏi hâm mộ.
"Đại ca, anh thật sự giỏi quá. Em không nghĩ là có thể nấu ăn như anh được."
Vương Cường cười, tiếp tục công việc của mình. "Chỉ cần luyện tập thôi, Dorig. Rồi ngươi cũng sẽ làm được."
Vương Cường lấy ra khối thịt Thungval Tuskhog đã ướp xong, bắt đầu cắt thành từng miếng vừa ăn. Những miếng thịt được nướng trên lửa, tỏa ra mùi hương thơm phức.
Tiếng xèo xèo của thịt nướng cùng với mùi thơm của các loại gia vị khiến mọi binh lính đứng xung quanh đều phải đưa mũi hít lấy hít để.
"Dorig, ngươi có biết loại thịt này ngon nhất khi nào không?" Vương Cường hỏi, mắt vẫn chăm chú vào việc nấu nướng.
"Không rõ lắm, đại ca. Khi nào vậy?" Dorig tò mò.
"Khi nó được nướng chín tới, bên ngoài giòn rụm nhưng bên trong vẫn giữ được độ mềm mại và ngọt ngào," Vương Cường giải thích, tay không ngừng trở những miếng thịt trên vỉ.
Một binh lính đứng gần đó không kiềm chế được nên tiến lại hỏi.
"Liệu tôi có thể dùng dược liệu để đổi một miếng thịt được không? Tôi không thể chịu được thêm nữa!"
Vương Cường cười lớn, "Haha, tất nhiên rồi anh bạn, mà phải đợi một chút nữa thịt còn chưa tới."
Xung quanh họ, các nhóm binh lính khác cũng đang bận rộn với việc nấu nướng của mình.
Tiếng cười nói vui vẻ, tiếng kêu gọi nhau phụ giúp, và mùi hương thơm lừng của thức ăn đang chín tạo nên một bầu không khí vô cùng sôi động và ấm cúng trong khu vực nấu nướng này.
Bỗng có một thân hình to lớn mình đầy cơ bắp tiến đến, ánh mắt hừng hực nhìn vào những miếng thịt của Vương Cường.
Con quỷ này có thể hình cao tầm 2m, thậm chí có phần còn đô con hơn cả đội trưởng Dozik. Cặp sừng của hắn cũng rất dày và chắc khỏe.
Nhưng trái với vẻ to lớn khủng bố đó, khuôn mặt của tên này có chút hốc hác và mang một vẻ đần độn.
Thấy tên này chỉ đứng đó nhìn, Vương Cường bèn lên tiếng hỏi, "Muốn thử một miếng không?"
Tên quỷ to lớn này tính tiến tới nhưng rồi dừng lại, ngại ngùng nói.
"Nhưng tôi không có gì để trao đổi cả."
Vương Cường chỉ cười cười rồi bảo, "Không sao, coi như ta mời. Lát nữa phụ giúp ta dọn dẹp là được."
Bỗng có một tên lính chen vào nói.
"Anh bạn nên suy nghĩ lại đi, tên đần này ngoại trừ cái to xác sức lớn ra thì khá là đần độn, thậm chí còn ăn rất nhiều nữa. Đến nỗi nhóm của hắn đã đá hắn ra ngoài."
Vương Cường chợt hiểu ra, đội hậu cần chỉ phát thức ăn theo số lượng thành viên nên rõ ràng là không đủ ăn với một kẻ như này.
"Không có việc gì, ta còn rất nhiều thịt ở đây," Vương Cường đáp.
Một phần là Vương Cường đang cần người phụ giúp dọn dẹp, một phần là tên này làm hắn nhớ lại con Bully mà hắn đã từng nuôi trước kia. Con Bully ấy ngoại trừ được cái to xác ra thì chỉ được thêm một điểm nữa là ăn nhiều.
Vương Cường quay lại chế biến tiếp, chuẩn bị thêm một phần thịt lớn cho tên quỷ khổng lồ này. Dorig cũng nhìn hắn, ánh mắt không khỏi tò mò.
"Đại ca, thật sự cho hắn ăn sao? Anh không sợ hắn ăn hết thịt à?" Dorig hỏi nhỏ.
Vương Cường cười lớn, "Không sao đâu. Có một người phụ giúp vẫn tốt hơn là một mình làm hết mọi việc. Hơn nữa, ai cũng cần ăn để có sức làm việc."
Tên quỷ to lớn ngồi xuống, ánh mắt sáng lên khi thấy miếng thịt trước mặt. "Cảm ơn," hắn nói ngắn gọn, bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Mọi người xung quanh tiếp tục nhìn theo, không khỏi thắc mắc về sự hào phóng và kỳ lạ của Vương Cường. Nhưng Vương Cường vẫn chỉ tập trung vào công việc của mình, không để ý đến những lời bàn tán xung quanh.
Một lúc sau, Vương Cường cũng xong việc, hắn dừng tay lại rồi chuẩn bị một phần ăn có rau, có bánh mì, có thịt và một chút nước sốt rồi tiến lại ngồi đối diện với con quỷ to lớn ấy.
“Ngươi tên là gì?” Vương Cường vừa ăn vừa hỏi.
“Brutus,” tên quỷ đáp ngắn gọn.
Nghe thấy Brutus trả lời cụt lủn, Dorig khó chịu, gằn giọng đe dọa.
“Này tên kia! Đại ca đã cho ngươi ăn miễn phí rồi thì cũng nên trả lời một cách đàng hoàng đi chứ.”
“Không sao, Dorig.” Vương Cường mỉm cười ngăn Dorig lại rồi hỏi tiếp.
“Ta nhớ là trong doanh trại có nói là nếu không đủ ăn thì có thể báo lên cấp trên để nhận thêm mà? Sao ngươi lại đói thành dạng này?”
Brutus ngoạm một miếng to, nhai mạnh nuốt rồi thở ra nói, “Cảm ơn đại ca rất nhiều, vì đã cho tôi bữa ăn này.”
Thấy có kẻ khác gọi Vương Cường là đại ca, Dorig lại khó chịu lên giọng nói.
“Oi oi oi, ai là đại ca của ngươi, đây là đại ca của ta! Gọi kiểu khác đi. Gọi chủ nhân.”
“Tôi, tôi thấy anh cũng gọi anh ta là đại ca nên tôi mới gọi vậy...” Brutus lúng túng đáp.
Vương Cường cũng đến chịu với cái tính này của Dorig.
“Không sao đâu, ngươi gọi ta là Brian cũng được, không cần câu nệ. Gọi sao cho thuận tiện là được.”
“À dạ vâng.”
“Rồi ngươi nói tiếp đi, tại sao ngươi lại thành dạng này.”
Brutus từ từ kể ra toàn bộ câu chuyện. Từ nhỏ hắn đã là một tên quỷ có sức ăn rất lớn, lớn đến nỗi cả gia đình từ khá giả mà trở thành nghèo khó. Đến năm 16 tuổi, hắn bị gia đình bỏ rơi.
Để được ăn no, hắn nghe theo lời tuyển quân mà gia nhập q·uân đ·ội. Nào ngờ khi vào đây hắn không những không được ăn no mà còn phải làm việc nặng, có nhiều người chê hắn ăn quá nhiều nên đã đá hắn ta ra khỏi nhóm.
Brutus đã nhiều lần báo lên cấp trên, nhưng lần nào kết quả cũng là.
“Đã phân phát đủ, không phát thêm.”
Dorig thở dài, “Thật đáng thương.”
Chợt nhận ra điều gì, hắn hoài nghi hỏi tiếp, “Khoan, vậy ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”
Brutus cũng thành thật trả lời, “Không nhớ nữa nhưng đã được 2 năm từ khi tôi vào q·uân đ·ội.”
“Vậy là ngươi chỉ mới 18 tuổi! Ngươi phải gọi ta là anh. Anh Dorig đấy, nghe chưa.”
“Dạ vâng, anh Dorig.”
“Haha,” Dorig cười to, vỗ vai Brutus, “Giỏi lắm, nếu ngươi đã gọi ta là anh thì ta sẽ bảo kê ngươi.”
Nhìn hình ảnh một lớn khổng lồ một bé tí Vương Cường đưa ánh mắt khinh thường tự hỏi.
‘Không biết ở đây ai mới là người bảo kê và tên cần được bảo kê.”
Hắn trầm ngâm suy nghĩ một lúc, rồi lên tiếng.
“Thôi được rồi, từ giờ ngươi có thể cùng nhóm với chúng ta. Chỉ cần làm tốt nhiệm vụ, ta sẽ đảm bảo ngươi không phải chịu đói nữa.”
Brutus ngạc nhiên nhìn Vương Cường, mắt hắn sáng lên.
“Thật sao? Cảm ơn, ngài. Tôi sẽ làm việc thật chăm chỉ.”
Dorig cười cười nói.
“Ừ, đại ca đã nói vậy thì cứ làm tốt là được. Nhưng nhớ là đừng ăn hết phần của mọi người là được.”
“Tôi.. tôi sẽ cố gắng!”
“Hahaha, chọc ngươi thôi.”
Vương Cường cười mỉm,hắn nhìn Brutus và Dorig rồi lên tiếng,
“Được rồi, ăn xong rồi thì chuẩn bị dọn dẹp. Chúng ta còn nhiều việc phải làm.”
----
Mình cũng không nghĩ là để tả phân đoạn này tốn chữ vậy, hi vọng là chương sau chỉ huy sẽ được ra mặt.
(*  ̄ ▽  ̄) b (có lẽ vậy)
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi ạ.
Cầu theo đọc, cầu like, cầu góp ý!
╰ (* ´︶` *) ╯