Chương 39: Kế Sách và Trừng Phạt: Nội Bộ và Âm Mưu
Buổi chiều tại doanh trại, những cơn mưa phùn bắt đầu đổ bộ, mang theo sự mát mẻ và làm dịu đi cái nóng oi ả của mùa hè.
Những giọt mưa nhỏ li ti rơi xuống, tạo thành màn sương mờ nhẹ nhàng bao phủ khắp khu vực.
Nhờ vào biện pháp của Vương Cường, những đường rãnh nước được đào xung quanh doanh trại đã giúp thoát nước hiệu quả, ngăn chặn tình trạng ngập úng.
Nước mưa nhanh chóng chảy xuống các rãnh, mang theo bụi bẩn và rác rưởi, giúp doanh trại có phần sạch sẽ hơn.
Tiếng mưa rơi tí tách trên mái lều tạo thành một bản nhạc nhẹ nhàng, xen lẫn với âm thanh của những chiến binh đang tập luyện và các công việc hàng ngày.
Mặc dù mưa phùn, không khí trong doanh trại vẫn rất nhộn nhịp và đầy sinh khí.
Trong phòng chỉ huy, Chỉ huy Aurelia đang tổ chức một cuộc họp quan trọng với các cố vấn của mình.
Ánh sáng từ những ngọn đèn dầu tạo ra những bóng hình nhấp nhô trên các bức tường, tạo nên không khí căng thẳng và nghiêm túc. Aurelia đứng ở giữa phòng, gương mặt lộ rõ vẻ quyết đoán và tập trung.
"Thưa Chỉ huy, tình hình bên phía nhân loại đang trở nên nguy cấp," một trong các cố vấn lên tiếng. "Họ đã nhận được tiếp viện với số lượng quân áp đảo. Chúng ta cần phải có biện pháp đối phó ngay lập tức."
Aurelia gật đầu, đôi mắt sáng lên dưới ánh đèn.
"Ta đã biết về điều này. Bọn chúng không chỉ có số lượng lớn mà còn được trang bị v·ũ k·hí hiện đại hơn. Chúng ta cần phải nhanh chóng lên kế hoạch phòng thủ và tìm cách phản công hiệu quả."
Luther, cố vấn quân sự - một con quỷ trung niên với mái tóc muối tiêu và đôi mắt sắc bén, đứng lên phát biểu.
"Chúng ta có thể sử dụng các địa hình tự nhiên xung quanh doanh trại để tạo lợi thế. Đồi núi và rừng cây có thể là lá chắn tốt để giảm thiểu sự t·ấn c·ông trực diện của họ."
Cassandra, cố vấn về chiến thuật, một tên quỷ với dáng vẻ thông minh và cặp mắt xanh biếc sắc sảo, phản biện.
"Cách này cũng được nhưng chúng ta cần xem xét khả năng địch sử dụng phép thuật hoặc các công cụ để phá hủy các chướng ngại vật. Nếu họ có cách vượt qua, kế hoạch này sẽ bị đổ bể."
Aurelia gật đầu đồng ý với cả hai,
"Tuy chúng ta thể sử dụng ma thuật hoặc xây dựng chướng ngại vật để chặn các đường vào thung lũng, buộc địch phải t·ấn c·ông qua những khu vực hẹp. Nhưng những chướng ngại xây từ ma thuật rất dễ bị công phá."
Edwin, cố vấn về ma thuật - một lão quỷ cao gầy với mái tóc bạc trắng và đôi mắt sâu thẳm, đưa ra ý kiến.
"Chúng ta có thể tận dụng phép thuật thời tiết. Mưa phùn hiện tại có thể làm giảm hiệu quả của v·ũ k·hí và di chuyển của địch. Nếu cần, chúng ta có thể tạo ra sương mù, sình lầy hoặc mưa lớn để làm giảm tầm nhìn và tốc độ di chuyển của chúng."
Thorin, cố vấn chiến lược - một chiến binh mạnh mẽ với râu quai nón và vóc dáng vạm vỡ, không đồng ý.
"Nhưng điều đó cũng có thể ảnh hưởng đến chúng ta. Đội ngũ của chúng ta cũng sẽ gặp khó khăn trong việc di chuyển và chiến đấu trong điều kiện đó."
Hắn nói tiếp. "Phép thuật địa hình cũng rất hữu ích. Chúng ta có thể tạo ra bẫy địa hình như bẫy sụt đất hoặc chướng ngại vật thiên nhiên, khiến quân địch bị chặn lại hoặc phải đi vòng. Các ma thuật sư của chúng ta cũng có thể t·ấn c·ông từ xa, gây thiệt hại lớn trước khi địch đến gần."
Aurelia suy nghĩ rồi nói ra.
"Điều này có thể hiệu quả, nhưng chúng ta cần đảm bảo rằng các bẫy và chướng ngại vật được đặt một cách chiến lược để không cản trở lối thoát của chúng ta nếu tình huống xấu nhất xảy ra."
Luther cố vấn quân sự đề xuất.
"Phòng ngự phân tán là một chiến thuật tốt. Chia quân thành các nhóm nhỏ và phân tán để tránh bị t·ấn c·ông đồng loạt. Các nhóm này có thể tập trung t·ấn c·ông bất ngờ vào các điểm yếu của địch."
Thorin, cố vấn chiến lược không đồng ý.
"Điều này có thể làm giảm hiệu quả phòng ngự tập trung của chúng ta. Nếu chúng ta phân tán quá mỏng, sẽ khó có thể đối phó với các đợt t·ấn c·ông mạnh mẽ từ địch."
Nghe tên Thorin này cứ phản đối ý kiến của mọi người, Malarka khó chịu nói.
“Vậy ngươi có kế sách gì, đừng có đứng ở đó mà bàn ra.”
Riêng tên Malakar này thì Thorin khinh thường ra mặt, chỉ là một tên có cái tốt cha mà cũng dám ở đây lên mặt.
Hắn dõng dạc đưa ra ý kiến.
"Tấn công vào ban đêm hoặc trong điều kiện thời tiết xấu. Tận dụng mưa phùn và địa hình để thực hiện các cuộc t·ấn c·ông bất ngờ khi quân địch mất cảnh giác. Chúng ta cũng có thể sử dụng phép thuật hoặc chiến thuật để gây nhiễu và tạo ra sự hỗn loạn trong hàng ngũ quân địch."
“Phòng thủ chỉ làm quân ta càng thêm bị động.”
Edwin lấy tay xoa cằm, có điều suy nghĩ rồi lo ngại nói.
"Nhưng điều này cũng có thể làm tăng nguy cơ cho chúng ta. Các cuộc t·ấn c·ông trong điều kiện khắc nghiệt đòi hỏi sự phối hợp hoàn hảo và có thể dẫn đến thất bại nếu không thực hiện đúng."
“Ha, cái gì mà phòng thủ chỉ làm quân ta càng thêm bị động, ý ngươi là cho quân ta đi c·hết thì hết bị động chứ gì.” Malakar cười khinh bỉ nói.
Với tính tình nóng nảy của mình, Thorin không nhịn được nữa, hắn bực bội nói to.
“Một cái có tốt cha như ngươi thì nghĩ được kế sách gì ở đây, có giỏi thì cho ra một kế sách xem.”
“Ta là cố vấn doanh trại không phải cố vấn chiến lược như ngươi.”
“Vậy thì ngươi đứng ở đó nói cái gì..”
Nhận ra cuộc cãi vã đang có phần đi quá xa.
Aurelia đứng lên, ánh mắt sắc lẹm nhìn các cố vấn.
"Được rồi dừng lại ở đây thôi, tất cả ý kiến đều rất tốt. Ta sẽ thử kết hợp tất cả lại rồi triển khai ngay từng thứ một. Hãy cùng nhau làm việc để bảo vệ doanh trại và đánh bại kẻ thù. Ta tin rằng, với sự quyết tâm và tinh thần đoàn kết, chúng ta sẽ vượt qua được thử thách này."
“Tất cả giải tán đi.”
“Riêng Malakar ở lại.” Aurelia hướng thẳng ánh nhìn vào tên cố vấn hống hách đang tỏ vẻ khoái chí.
Khi tất cả đã rời khỏi, Aurelia không còn giữ vẻ ngoài điềm tĩnh mà trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Cô nhìn thẳng vào Malakar, giọng nói lạnh lùng, "Malakar, ta khuyên ngươi nên thôi việc và trở về nhà trước khi ta buộc phải đuổi ngươi đi."
Malakar nhướng mày và bất ngờ trước sự đột ngột này của chỉ huy.
Hắn hỏi, "Tại sao, thưa Chỉ huy? Có chuyện gì nghiêm trọng đến mức như vậy?"
Aurelia không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề.
"Cấp dưới của ngươi và những kẻ liên quan đến ngươi đã biển thủ vô số tài sản của q·uân đ·ội. Gần như ba phần tư số tiền biển thủ ấy đều đổ vào thương hội của gia tộc ngươi, không cách này thì theo cách khác."
Rồi cô ném ra một xấp tài liệu, những bằng chứng mà cô nhờ các mối quan hệ của gia tộc để lùng ra được, lên bàn trước mặt hắn.
Malakar nhìn vào xấp tài liệu, cứng họng và đơ người. Hắn tự hỏi tại sao lại bị lộ, bị lộ ở chỗ nào.
Bỗng hắn nhớ lại việc Brian đã gấp rút tìm gặp Chỉ huy vào sáng nay.
Cái tên làm việc ở chỗ hậu cần kẻ mà hắn đã lấy báo cáo để nộp cho chỉ huy, và những bằng chứng này cũng đa phần liên quan đến chỗ hậu cần đó.
Malakar chắc chắn rằng việc này có liên quan đến cái tên hèn mọn đó.
Hắn thầm chửi rủa trong lòng và thề rằng sẽ tìm cách g·iết Vương Cường nếu có thể.
Aurelia hằng giọng, lạnh lùng chất vấn, "Ngươi còn gì muốn nói nữa không?"
Malakar biết không có đường thoát nào nữa, hắn đành nhận tội nhưng cố gắng tỏ ra đáng thương nói.
"Tôi chỉ là nhất thời bị lòng tham chi phối. Nhưng Chỉ huy, tôi cũng có không ít công lao cùng khổ lao cần mẫn làm việc, nhất là trong những việc làm gần đây. Nhờ có tôi mà doanh trại đã trở nên vệ sinh hơn, binh lính cũng ít đổ bệnh và tinh thần phấn chấn hơn."
Nghe đến đây, Aurelia không nhịn được nữa mà chất vấn.
"Những việc ngươi làm gần đây và cả những báo cáo ngươi đưa lên, đều là lấy từ Brian. Ngươi không đóng góp một chút công sức gì mà chỉ đi lấy và ă·n c·ắp từ cấp dưới. Ta đã cho người đi tìm hiểu, không chỉ riêng Brian, mà còn nhiều trường hợp khác bị ngươi bóc lột và bịt miệng."
Malakar không còn gì để nói, hắn cúi đầu, biết rằng mọi chuyện đã kết thúc.
Aurelia đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng, "Hãy rời khỏi đây trước khi ta không còn kiên nhẫn nữa."
Nhìn chỉ huy, hắn biết không thể cứu vãn được mọi chuyện nữa rồi. Tốt nhất bản thân nên rời đi, rồi sau đó hẳn tìm cách quay lại sau. Ít nhất là không thể để cha biết về truyện này.
“Được rồi tôi sẽ chủ động từ chức rồi về nhà, hy vọng chỉ huy sẽ thương hại lấy tôi mà đừng báo việc này cho ngài Feroz.”
“Báo cáo hay không báo cáo là việc của ta, không phiền ngươi quan tâm.” Aurelia bây giờ thật sự khó chịu khi nhìn bản mặt của tên này.
“Cút đi.”
Malakar không nói gì thêm, hắn bước ra khỏi phòng ngầm chửi trong lòng.
“Con đàn bà khốn kh·iếp. Nếu ngươi đã như vậy, thì cũng đừng trách ta độc ác.”
….
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi ạ.
Cầu theo đọc, cầu like, cầu góp ý!
╰ (* ´︶` *) ╯