1. Truyện
  2. Nioder: Hành Trình Của Một Quỷ Vương
  3. Chương 42
Nioder: Hành Trình Của Một Quỷ Vương

Chương 42: Từ Trận Agincourt đến Trận Guandu.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 42: Từ Trận Agincourt đến Trận Guandu.

Màn đêm buông xuống bên ngoài doanh trại, những ánh đèn lồng lấp lánh rải rác khắp nơi, tạo nên một khung cảnh yên bình và đầy sức sống.

Những cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, mang theo hương thơm của cỏ cây và mùi khói bếp từ các gian bếp nhỏ trong doanh trại.

Tiếng côn trùng râm ran hòa cùng tiếng nước chảy róc rách từ các rãnh nước mà Vương Cường đã thiết kế, giúp doanh trại luôn sạch sẽ, không bị ứ đọng.

Sau bữa ăn tối, Dorig và Brutus nhanh chóng dọn dẹp bàn ăn, nhường chỗ lại cho Vương Cường và Chỉ huy Aurelia.

Cả hai làm việc nhanh nhẹn và chuyên nghiệp, không để lại bất kỳ mẩu vụn thức ăn nào.

Vương Cường nhìn Aurelia, cẩn thận hỏi, "Chỉ huy đến tìm tôi có chuyện gì sao?"

Aurelia mỉm cười, đôi mắt lấp lánh chút tinh nghịch.

"Nếu ngươi đã xem ta như người thân rồi thì cũng nên gọi ta bằng tên chứ."

Vương Cường hơi đỏ mặt, định lên tiếng giải thích nhưng Aurelia đã nhanh chóng mỉm cười nói tiếp.

"Ta chỉ đùa ngươi thôi. Chúng ta giờ đây coi như là bạn, và ở đây chỉ có hai ta nên ngươi cũng đừng gò bó mà gọi ta là chỉ huy hoặc ngài."

Vương Cường gật đầu, đồng ý.

"Vậy, Aurelia, cô đến đây có việc gì?"

Aurelia thở dài một hơi, rồi nói rõ.

"Ta đã sa thải Malakar trước khi đến đây. Trước khi hắn đi, ta nhìn thấy linh hồn của hắn có sự ba động, hẳn là hắn sẽ tìm cách trả thù. Ta hy vọng ngươi sẽ cẩn thận trong thời gian sắp tới."

Nghe vậy, Vương Cường rất cảm kích trước sự quan tâm của Chỉ hủy.

"Cảm ơn cô, Aurelia. Tôi sẽ cẩn thận. Nhưng có vẻ cô không chỉ đến gặp tôi để nói về việc này thôi."

Aurelia mỉm cười, ánh mắt lấp lánh.

"Ngươi có con mắt rất tinh tường. Đúng vậy, ta đến đây không chỉ để nói những việc đó. Ta muốn hỏi hay đúng hơn là xin một vài ý kiến từ ngươi."

Vương Cường nghiêng đầu, tò mò.

"Xin ý kiến từ tôi? Về việc gì vậy?"

Aurelia nghiêm túc lại, kể lại việc họp với các cố vấn vào buổi sáng, cũng như xin ý kiến Vương Cường về các chiến thuật phòng ngự và t·ấn c·ông.

"Ngươi có ý kiến gì không?"

Vương Cường khoanh tay trước ngực hơi chút khó xử rồi thừa nhận.

"Xin lỗi đã để cô thất vọng, nhưng tôi không có nhiều sự hiểu biết về quân sự cũng như chiến lược quân sự."

Aurelia nhe vậy thì có hơi chút thấy có lỗi, hẳn là cô đã quá dựa dẫm vào Vương Cường.

“Không sao, ta …” Đang chuẩn bị nói, thì Vương Cường nói tiếp.

“Nhưng tôi có thể kể cho cô nghe một vài trận đánh có tình huống tương tự, dù gì thì c·hiến t·ranh cũng là một phần thế giới trước kia của tôi, hy vọng nó sẽ có ích.”

Aurelia gật đầu, mong chờ nghe người bạn mới này nói.

Vương Cường nhớ lại và bắt đầu kể cho Aurelia nghe về hai trận chiến lịch sử giống vậy mà hắn biết, hy vọng có thể đưa ra những gợi ý hữu ích cho tình hình hiện tại của họ.

"Có 2 trận chiến, đầu tiên là Trận Agincourt," Vương Cường nói.

"Đây là một trong những trận chiến nổi tiếng nhất trong lịch sử Anh-Pháp, diễn ra vào ngày 25 tháng 10 năm 1415, trong Chiến tranh Trăm Năm.

Một đội quân Anh nhỏ, dưới sự chỉ huy của Vua Henry V, đã đánh bại một lực lượng Pháp đông đảo hơn nhiều.”

“Giống tình thế của chúng ta bây giờ” hắn kể tiếp.

“Điều này xảy ra nhờ vào việc sử dụng chiến thuật và địa hình một cách xuất sắc. Quân Anh đã chọn một vị trí hẹp giữa hai khu rừng, buộc quân Pháp phải t·ấn c·ông qua một khu vực rất hẹp, làm giảm hiệu quả của lực lượng đông đảo của họ.”

“Ngoài ra, đất đai ẩm ướt và lầy lội sau những cơn mưa đã khiến kỵ binh Pháp gặp khó khăn lớn trong việc di chuyển, trong khi lính bắn cung Anh từ xa đã gây tổn thất nặng nề cho quân Pháp."

Aurelia lắng nghe chăm chú, gật đầu tỏ vẻ hiểu.

"Vậy ngươi nghĩ chúng ta có thể tận dụng địa hình thung lũng để tạo ra những chướng ngại vật tự nhiên, buộc quân địch phải t·ấn c·ông qua những khu vực hẹp và dễ bị tổn thất?"

"Đúng vậy," Vương Cường tiếp tục. "Chúng ta có thể sử dụng ma thuật hoặc xây dựng các chướng ngại vật để chặn đường vào thung lũng, buộc địch phải di chuyển qua những khu vực chúng ta đã chuẩn bị trước."

Nghe có vẻ khả thi, Aurelia nhanh chóng suy nghĩ rồi bổ sung.

“Nhưng ngươi biết mà, việc xây dựng công sự bằng ma thuật không được bền và sẽ bị rã khi hết ma thật.”

“Về việc đó thì tôi có cách.” Nói rồi Vương Cường chỉ ra hướng bức tường ngoài xưởng.

“Cô có thấy bức tường ở đó không.”

“Có, ta đang tự hỏi tại sao ngươi lại xây một bức tường ngoài chỗ đó, và nhìn nó có vẻ bền chắc hơn mấy bức tường thành mà ta từng thấy.”

Aurelia ngồi thẳng lưng, đôi mắt xanh lấp lánh dưới ánh đèn dầu, nhìn Vương Cường với ánh mắt có chút tò mò. Cô hỏi.

“Ngươi đã làm như thế nào vậy?”

“Bức tường đó được xây bằng xi măng, một loại vật liệu được tạo nên từ vôi như tôi đã kể trước đó.”

Hắn nói tiếp. “Nếu ta sử dụng xi măng, kết hợp với ma thuật để xây thì các chướng ngại không chỉ bền mà còn cứng và chắc hơn bao giờ hết.”

Aurelia lắng nghe từng lời nói của Vương Cường, trong lòng cô bắt đầu rung động và bị thuyết phục bởi những ý tưởng đầy táo bạo của hắn.

Đôi mắt cô dần sáng lên khi nghe hắn nói về việc sử dụng ma thuật và xây dựng các chướng ngại vật bằng xi măng.

Nhìn vào bức tường ngoài xưởng, đôi mắt Aurelia như tỏa sáng, cô không ngờ rằng thứ như vôi lại có tác dụng lớn đến như vậy.

Thứ này không chỉ có thể xoay chuyển cuộc chiến mà nó còn thay đổi việc xây dựng của vương quốc này. Rồi cô hỏi tiếp.

“Thứ này tạo ra có khó không?” Nếu khó để tạo ra thì mọi thứ đều vô nghĩa.

Vương Cường mỉm cười tự tin nói.

“Hoàn toàn không khó, chỉ cần có đủ nhân công và nguyên liệu, chúng ta có thể tạo ra hàng vạn tấn chỉ trong một thời gian ngắn.”

Hắn nói tiếp. “Với nguyên liệu thì thứ này được tìm thấy ở rất nhiều mỏ ma tinh quanh đây, mấy cái đá xanh, trắng và xám mà mọi người hay bỏ đi ấy.”

“Còn nhân lực thì nếu có sự hợp tác của các ma thuật sư thì việc này sẽ nhanh hơn gấp bội. Tôi sẽ viết một quy trình và cách làm ra cho cô.”

Aurelia nhìn Vương Cường đôi mắt trần đầy ngạc nhiên.

Hắn hoàn toàn chân thành, kể cả việc đưa quy trình và cách làm, hắn thật sự sẽ đưa một thứ vô giá như vậy cho mình mà không hề đắn đo hay do dự gì.

Cô không thể giữ nổi vẻ bình tĩnh mà nghiêm túc hỏi Vương Cường.

“Nói thật đi Vương Cường, làm như vậy thì ngươi được lợi gì. Ta tin rằng ở đời này không ai cho không ai cái gì.”

Ánh mắt cô chăm chú nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn.

Vương Cường nghe vậy thì cũng không lấy làm ngạc nhiên gì. Với một người ở vị trí cao như cô ấy, thì cảnh giác là điều dễ hiểu. Hắn điềm tĩnh nói.

“Một hạt giống giữ kín trong tay sẽ không bao giờ mọc thành cây, chỉ khi gieo trồng nó mới có thể đâm chồi nảy lộc. Nếu cứ giữ chặt một điều có thể thay đổi thế giới, nó sẽ chỉ là một bí mật vô dụng.”

Hắn nói tiếp. “Với khi chúng ta làm việc cùng nhau, chúng ta có thể đạt được những điều mà một mình không thể làm nổi”

Aurelia nhìn sâu vào mắt Vương Cường, cảm nhận được sự chân thành và quyết tâm trong lời nói của hắn. Những lời nói của hắn đã thực sự chạm đến trái tim Aurelia.

"Ngươi nói đúng," cô thừa nhận, giọng nói mềm mại hơn.

"Ta sẽ tin tưởng và hợp tác với ngươi. Chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng một tương lai tốt đẹp hơn cho vương quốc này. Nhưng ta sẽ không để ngươi phải chịu thiệt thòi."

Aurelia không thể giấu nổi sự cảm kích và ngưỡng mộ trong ánh mắt. Cô biết rằng Vương Cường không chỉ là một người lính bình thường, mà là một người có khả năng thay đổi cả thế giới. Và cô sẽ đứng bên cạnh hắn trong hành trình đó.

“Tiếp đi, trận chiến thứ 2 là gì.”

Vương Cường vui vẻ kể tiếp.

"Trận chiến thứ hai là Trận Guandu, diễn ra vào năm 200, trong thời kỳ Tam Quốc của lịch sử Trung Quốc."

"Cuộc chiến này xảy ra giữa hai lãnh chúa hùng mạnh, Tào Tháo và Viên Thiệu. Tào Tháo, với lực lượng ít hơn, đã sử dụng chiến thuật khéo léo để đánh bại Viên Thiệu.”

“Một trong những yếu tố quan trọng dẫn đến chiến thắng của Tào Tháo là khả năng t·ấn c·ông bất ngờ vào các kho lương thực của Viên Thiệu, khiến quân địch bị thiếu lương thực và tinh thần suy giảm.”

“Điều này đã giúp Tào Tháo củng cố quyền lực và mở đường cho sự thống nhất Bắc Trung Quốc."

"Ngươi muốn nói rằng chúng ta nên tiến hành các cuộc t·ấn c·ông bất ngờ vào hậu cần và tuyến sau của quân địch?" Aurelia hỏi.

"Đúng vậy," Vương Cường gật đầu. "Chúng ta có thể sử dụng các toán quân nhỏ và linh hoạt để tiến hành các cuộc t·ấn c·ông bất ngờ vào các điểm yếu của địch. Điều này không chỉ gây tổn thất về mặt vật chất mà còn làm suy giảm tinh thần chiến đấu của quân địch."

Nhớ lại những kế sách mà các cố vấn đã đưa kết hợp với những gì Vương Cường nói. Aurelia đã hoàn thành được kế hoạch cho cuộc chiến sắp tới.

o(TヘTo) Ngày 2,3 tháng 8 mình bận đi kiếm ăn, nên mình sẽ chỉ up 1 chương hoặc có thể là không, nhưng mình sẽ bù vào bữa sau. Mong mn thông cảm ạ.

Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì hoặc cải thiện gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi ạ.

Cầu theo đọc, cầu like, cầu góp ý!

╰ (* ´︶` *) ╯

Truyện CV