1. Truyện
  2. Nioder: Hành Trình Của Một Quỷ Vương
  3. Chương 45
Nioder: Hành Trình Của Một Quỷ Vương

Chương 45: Công Dụng Của Tro Gỗ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 45: Công Dụng Của Tro Gỗ

Cả hai bước ra khỏi phòng họp, các hộ vệ nhanh chóng di chuyển để hỗ trợ. Hai hộ vệ đứng hai bên cửa, đồng loạt cúi chào khi Aurelia và Vương Cường tiến đến.

Một hộ vệ nhẹ nhàng mở cánh cửa lớn, để lộ ra hành lang rộng lớn bên ngoài, tràn ngập ánh sáng mặt trời ban sớm.

Aurelia bước ra trước, Vương Cường theo sau. Các hộ vệ giữ cửa mở cho đến khi cả hai hoàn toàn ra khỏi phòng họp, sau đó cẩn thận đóng cửa lại phía sau họ.

Hành lang bên ngoài yên tĩnh, chỉ có âm thanh nhẹ nhàng của bước chân và tiếng lách cách của áo giáp hộ vệ.

Ánh sáng ban mai chiếu vào hành lang, Aurelia nhận thấy điều gì đó khác lạ ở Vương Cường. Da hắn có vẻ sáng bóng và mịn màng hơn trước, và có một mùi hương dễ chịu thoang thoảng quanh hắn.

Aurelia không thể kìm nén sự tò mò, cô quay sang nhìn Vương Cường và hỏi.

"Vương Cường, ta thấy da ngươi hôm nay có vẻ sáng bóng và đẹp hơn, và ngươi còn có mùi rất thơm nữa. Ngươi đã làm gì thế?"

Vương Cường cười nhẹ, đôi mắt ánh lên vẻ tinh nghịch.

"Chỉ huy, đó là nhờ bánh xà phòng thứ mà chúng ta đã làm thử nghiệm hôm qua. Tôi đã sử dụng nó sáng nay khi tắm. Dường như nó có tác dụng tốt hơn tôi mong đợi."

Aurelia nhướn mày, tò mò.

"Xà phòng à? Cái thứ mà ngươi ghi trong bản kế hoạch ngươi cho ta xem trước kia đúng không?

“Đúng vậy, thưa Chỉ huy.”

“Ta không ngờ rằng nó có thể tạo ra sự khác biệt lớn như vậy. Ngươi đã làm thế nào để có được nó?"

"Chúng ta đã thử nghiệm với một công thức, kết hợp các thành phần tự nhiên như dầu Darkleaf và dung dịch làm từ tro gỗ. Sáng nay, tôi muốn thử xem liệu nó có thực sự tốt như lý thuyết hay không, và kết quả là như cô thấy," Vương Cường giải thích.

Aurelia cười, ánh mắt lấp lánh vẻ hài lòng. " Dung dịch tro gỗ, ngươi dùng cả thứ đó?”

“Tro gỗ có nhiều công dụng lắm.”

Vương Cường từ từ kể ra.

“Như làm phân bón, nó có thể được sử dụng làm phân bón tự nhiên giúp cải thiện đất, nhằm thúc đẩy sự phát triển của cây, hoặc làm sạch đồ dùng nhà bếp, tẩy vết bẩn trên quần áo, và làm sạch các bề mặt khác, và tro gỗ có thể được sử dụng như một lớp lọc trong hệ thống lọc nước, giúp loại bỏ một số tạp chất và vi khuẩn.”

“Ta phải thừa nhận, ta rất ấn tượng. Có lẽ ta cũng nên thử một lần xem sao."

Vương Cường gật đầu.

"Tôi nghĩ ngài sẽ thích nó. Nếu ngài muốn, tôi có thể sắp xếp để gửi một ít xà phòng đến cho ngài dùng thử."

"Ngươi thật chu đáo, Vương Cường. Ta rất mong chờ được thử nghiệm," Aurelia nói, giọng điệu chân thành. Cô không thể không cảm thấy ngưỡng mộ trước sự tận tâm và khả năng sáng tạo của hắn.

Các hộ vệ theo sau Vương Cường và Aurelia, luôn cảnh giác và quan sát xung quanh.

Họ không khỏi ngạc nhiên khi thấy chỉ huy gọi Vương Cường bằng một cái tên khác. Một trong số họ không kìm được sự tò mò, thì thầm với đồng đội.

"Có ai nghe thấy không? Chỉ huy gọi hắn là Vương Cường, không phải Brian."

Một hộ vệ khác gật đầu, ánh mắt đầy nghi ngờ.

"Có lẽ đó là biệt danh mà chỉ huy đặt cho hắn. Nhưng chúng ta cần phải chắc chắn về điều này."

Một hộ vệ trẻ hơn, có vẻ lo lắng, nói nhỏ.

"Dù nó là gì, chúng ta vẫn nên báo cáo lại với gia chủ. Việc này có thể quan trọng."

Họ tiếp tục đi theo Vương Cường và Aurelia, nhưng trong lòng không ngừng suy nghĩ về việc phải làm gì tiếp theo.

Mỗi người đều có cảm giác rằng việc chỉ huy gọi Vương Cường bằng tên khác có thể ẩn chứa một bí mật lớn hơn họ tưởng.

Khi họ bước ra khỏi hành lang và tiến vào khoảng sân lớn, ánh sáng ban mai chiếu rọi khắp nơi, làm sáng tỏ từng chi tiết. Các hộ vệ giữ khoảng cách vừa đủ, đảm bảo không để lỡ bất kỳ động tĩnh nào từ hai người dẫn đầu.

Aurelia dừng lại, nhìn Vương Cường với ánh mắt chứa đựng sự tôn trọng.

"Được rồi ta đi làm công tác chuẩn bị đây, chúc cho kế hoạch diễn ra thuận lợi."

Vương Cường mỉm cười, cúi đầu nhẹ, "Tôi cũng hy vọng vậy, chỉ huy. Buổi tối tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc nhỏ, hy vọng ngài sẽ đến."

“Ừ, ta sẽ tranh thủ thời gian tham gia.” Cô mỉm cười vui vẻ nói.

Rồi cả hai chia nhau ra làm việc, hộ vệ Lian vẫn đi theo sau Vương Cường.

Vương Cường tiến đến khu vực của đội trưởng Dozik, lòng đầy suy nghĩ về việc cần làm. Khi đến nơi, hắn thấy Dozik đang bận rộn kiểm tra các tài liệu và giao việc cho các thành viên trong đội.

"Chào đội trưởng Dozik," Vương Cường lên tiếng, nụ cười nhẹ trên môi.

Dozik ngẩng lên, nhận ra Vương Cường, hắn cười lớn, "Ồ, chào Brian, hay ta nên gọi ngươi là cố vấn Brian Bây giờ?"

Vương Cường cười đáp lại, "Đừng trêu tôi nữa, đội trưởng. Tôi vẫn là tôi thôi, chỉ có trách nhiệm tăng thêm một chút."

Dozik vỗ vai Vương Cường, nụ cười rộng hơn, "Ta biết chứ. Nhưng không thể không chúc mừng ngươi được. Ngươi xứng đáng với vị trí mới này."

"Thật ra, tôi đến đây để bàn công việc với đội trưởng. Tôi cần xin thêm nhân lực cho xưởng làm việc," Vương Cường bắt đầu vào thẳng vấn đề.

Dozik gật đầu, ánh mắt trở nên nghiêm túc hơn, "Ngươi cần bao nhiêu người và trong bao lâu?"

Vương Cường giải thích.

"Tôi cần thêm khoảng mười người, có thể là những người có kinh nghiệm trong việc xử lý vật liệu và có sức lực. Công việc này sẽ kéo dài ít nhất một tháng."

Dozik trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi nói, "Ta sẽ sắp xếp người cho ngươi. Nhưng ngươi phải hứa với ta một điều."

"Điều gì vậy?" Vương Cường hỏi, hơi bất ngờ.

"Nhớ khao ta một bữa, haha !" Dozik cười sảng khoái nói.

Vương Cường mỉm cười, cảm thấy ấm áp trước sự quan tâm của đội trưởng, "Tất nhiên rồi, không vấn đề gì.Tối nay ở khu xưởng tôi sẽ tổ chức một buổi tiệc nhỏ, hi vọng ngài đến góp vui."

Dozik gật đầu, rồi nhìn Vương Cường với ánh mắt trêu chọc, "Hahaha, ta sẽ đến. Ngươi biết không, giờ ngươi có chức vụ cao hơn ta, ta phải cẩn thận hơn khi nói chuyện với ngươi đấy."

Vương Cường cười, "Đừng nói vậy, đội trưởng. Chúng ta vẫn là đồng đội, và tôi luôn tôn trọng ngài."

Sau đó, họ tiếp tục bàn bạc về chi tiết công việc và phân bổ nhân lực.

Khi mọi thứ đã được sắp xếp xong, Vương Cường rời khỏi phòng của Dozik tiến về khu chợ để mua một vài nguyên liệu nấu ăn và một số vật dụng khác.

Sau khi rời khỏi phòng của Dozik, Vương Cường cảm thấy thư thái hơn.

Hắn quyết định dành thời gian buổi chiều để đi dạo khu chợ và mua một vài nguyên liệu nấu ăn cùng một số vật dụng cần thiết khác. Lian, hộ vệ trẻ, bước theo sau, luôn sẵn sàng hỗ trợ.

Khu chợ náo nhiệt với nhiều gian hàng bày bán đủ loại hàng hóa. Những tiếng rao bán, tiếng người mua kẻ bán tạo nên một không khí sôi động.

Vương Cường dừng lại ở một gian hàng bán nguyên liệu nấu ăn, chọn một vài loại rau tươi, thịt và gia vị. Lian nhanh nhẹn xách giúp hắn những túi đồ nặng.

“Để tôi xách giúp ngài, thưa cố vấn,” Lian nói với vẻ chân thành.

Vương Cường gật đầu cảm ơn, rồi tiếp tục đi qua các gian hàng khác. Hắn mua thêm một vài dụng cụ ăn uống, trái cây tươi ngon và một số vật dụng khác như giấy, bút, và sách về động vật.

Khi dừng lại tại một gian hàng bán bút và mực, hắn nhận ra rằng các loại bút viết ở nơi này khá lạc hậu. Hầu hết là bút lông, chỉ những người khá giả mới dùng đến bút ma cụ.

Suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Vương Cường. Hắn nhớ đến cách chế tạo bút ngòi kim và bút chì.

‘Nếu có thể làm ra bút ngòi kim và bút chì ở đây, việc viết lách và ghi chép chắc chắn sẽ cải thiện rất nhiều,’ hắn tự nhủ.

Khi đã mua sắm xong, Vương Cường và Lian bắt đầu trở về doanh trại. Dọc đường, họ trò chuyện về những thứ vừa mua.

“Ngài có vẻ rất quan tâm đến sách về động vật,” Lian nhận xét.

“Đúng vậy, tôi muốn hiểu rõ hơn về hệ sinh thái và động vật ở đây. Nó có thể giúp ích cho nhiều dự án tương lai,” Vương Cường giải thích.

Lian gật đầu, ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

"Ngài thật chăm chỉ, những kẻ tài giỏi mà tôi biết, họ thường kiêu ngạo và tỏ ra thượng đẳng hơn tất cả."

Nghe vậy, Vương Cường chỉ mỉm cười rồi nói, "Dù bản thân ta có tài giỏi đến đâu, nhưng nếu không có sự chăm chỉ, tất cả chỉ là mơ ước."

Hắn tiếp tục, " Và người có tài thực sự không phải là người khoe khoang về tài năng của mình, mà là người biết sử dụng tài năng đó để giúp đỡ và tôn trọng người khác."

Lian trầm ngâm suy nghĩ về lời nói của Vương Cường, cảm nhận được sự khiêm tốn và trí tuệ của hắn.

"Ngài thật sự là một người đáng kính phục," Lian nói với vẻ chân thành.

Hôm nay mình khá bận nên chỉ đăng được 1 hoặc 2 chương, mong mn lượng thứ. Mai mình sẽ quay lại ạ.

Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi.

Cầu theo đọc, cầu like, cầu góp ý!

╰ (* ´︶` *) ╯

Truyện CV