Chương 49: Đêm Tiệc và Nỗi Đau
Bên phía doanh trại của vương quốc Berimars.
Maximilian von Hohenzollern, một tên quý tộc trẻ tuổi. Hắn đang đắm mình trong cuộc sống xa hoa với rượu chè và tiệc tùng.
Trong căn phòng sang trọng của doanh trại, ánh đèn lấp lánh chiếu sáng các bức tường được trang trí tinh xảo. Những bình rượu đắt tiền được mở ra không ngừng, và tiếng cười nói ồn ào của những kẻ đồng hành vang vọng khắp nơi.
Maximilian ngồi trên chiếc ghế bọc nhung, cầm ly rượu vang đỏ trên tay, đôi mắt lấp lánh sự hưng phấn. Bên cạnh hắn là những gã bạn đồng hành cũng đang say sưa trong men say, không để ý đến những tiếng rên rỉ và ho khan từ bên ngoài doanh trại.
Một viên cố vấn, áo choàng dài, gương mặt lo lắng, bước vào phòng. Ông cúi chào và nói.
"Thưa ngài Maximilian, d·ịch b·ệnh đang lan tràn trong doanh trại. Binh lính của chúng ta đang kiệt sức và tinh thần suy sụp. Chúng ta cần phải hành động ngay lập tức để cải thiện điều kiện vệ sinh và chăm sóc họ."
Maximilian nhấp một ngụm rượu, rồi cười nhạt.
"Ông lo lắng quá nhiều rồi, lão Bernard. Binh lính phải quen với khó khăn. Đây chỉ là một thử thách nhỏ mà thôi."
Một vị tướng lĩnh, dáng vẻ nghiêm nghị, bước tới gần Maximilian. Ông không thể kìm nén sự lo lắng và bất bình.
"Thưa ngài, chúng tôi đã cố gắng hết sức để kiểm soát tình hình, nhưng chúng tôi cần sự hỗ trợ của ngài. Ngài cần ra lệnh cải thiện điều kiện sống cho binh lính và cung cấp thuốc men."
Maximilian, vẻ mặt bất cần, đứng dậy và tiến tới bàn tiệc.
"Tướng quân, ông lúc nào cũng nghiêm trọng hóa vấn đề. Hãy uống với ta một ly, rồi mọi thứ sẽ ổn thôi."
Vị tướng lĩnh không còn kiên nhẫn nữa, giọng nghiêm nghị nói.
"Thưa ngài, tôi e rằng không thể chờ đợi thêm. Nếu ngài không hành động, chúng ta sẽ mất nhiều binh lính hơn nữa."
Maximilian đặt ly rượu xuống bàn, ánh mắt lướt qua khuôn mặt của tướng lĩnh và cố vấn.
"Được rồi, ta sẽ xem xét. Nhưng bây giờ, hãy để ta tận hưởng buổi tối này."
Tiếng nhạc tiếp tục vang lên, và Maximilian trở lại cuộc vui, để lại những lo lắng và trách nhiệm bên ngoài cánh cửa.
Trong khi đó, d·ịch b·ệnh vẫn tiếp tục hoành hành, và những người lính vẫn chịu đựng trong sự vô vọng.
Bên ngoài căn phòng xa hoa của Maximilian, là một tình cảnh trong doanh trại hoàn toàn trái ngược.
Mưa phùn rả rích không ngớt khiến mặt đất trở nên lầy lội, đầy bùn đất và nước đọng. Những con đường trong doanh trại ngập nước, biến thành những vũng sình lầy khó di chuyển.
Các lều trại, vốn đã cũ kỹ và rách nát, giờ đây ẩm ướt và bốc mùi h·ôi t·hối.
Nhiều binh lính nằm co ro trên những tấm vải mỏng manh, thân hình gầy gò, khuôn mặt nhợt nhạt và đôi mắt đờ đẫn. Tiếng ho khan và rên rỉ vang lên khắp nơi, biểu hiện của những căn bệnh như sốt rét, cảm cúm và các bệnh về đường tiêu hóa.
Trong một góc doanh trại, một nhóm lính đang cố gắng dựng lại một cái lều bị sập.
Bùn đất bám đầy quần áo và gương mặt họ, mồ hôi hòa lẫn với nước mưa.
Johann, một người lính trẻ với v·ết t·hương trên tay, cố gắng đứng dậy nhưng lại ngã quỵ xuống, kiệt sức.
"Tôi không thể chịu đựng thêm nữa... Chúng ta cần giúp đỡ."
Friedrich, đang đỡ Johann, nói với giọng đầy lo lắng.
"Cố lên, chúng ta phải sống sót. Hy vọng ngài Maximilian sẽ sớm ra lệnh cải thiện tình hình."
Wolfgang, một người lính khác với bộ dạng mệt mỏi, bước tới gần trạm y tế tạm thời, nơi các y sĩ đang cố gắng chăm sóc những người bệnh.
Tuy nhiên, dù trước đó đã được cấp rất nhiều nhưng bây giờ, thuốc men và dụng cụ y tế đều trở nên thiếu thốn.
Heinrich, một y sĩ, mồ hôi nhễ nhại, cố gắng băng bó v·ết t·hương cho một binh lính bị sốt cao.
"Chúng ta cần thêm thuốc và vật dụng y tế ngay lập tức. Nếu tình trạng này tiếp tục, nhiều người sẽ không qua khỏi."
Karl, người lính bị sốt, nói với giọng yếu ớt.
"Chúng ta đã gửi yêu cầu nhiều lần, nhưng chẳng có gì thay đổi. Ngài Maximilian dường như không quan tâm đến chúng ta."
Xa xa, Hans và Dieter đang cố gắng nấu ăn bằng những nguyên liệu ít ỏi. Khói bốc lên từ những bếp lửa tạm bợ, nhưng mùi thức ăn không thể át đi mùi ẩm mốc và bùn đất.
"Cái quái gì thế này, mấy tên kia bị điên hay sao mà cho chúng ta ăn bằng thứ đồ hư hỏng này. Chúng ta không phải heo!"
Dieter thở dài.
"Chỉ có thể cắn răng mà nuốt thôi. Nếu không, chúng ta sẽ không thể trụ vững lâu hơn."
Khung cảnh trong doanh trại thật thảm hại, với những người lính đang chiến đấu không chỉ với kẻ thù mà còn với những điều kiện sống khắc nghiệt và bệnh tật.
Trong khi khung cảnh tồi tệ và đầy bệnh tật bao trùm doanh trại, một gã mặc áo choàng đen kín mít, đeo mặt nạ, lặng lẽ tiến đến khu vực cổng.
Bộ áo choàng đen của hắn nặng nề, tạo ra tiếng sột soạt nhẹ mỗi khi hắn di chuyển.
Đôi mắt sắc bén của hắn ánh lên sau chiếc mặt nạ, lướt nhìn quanh với sự cẩn trọng và cảnh giác.
Có hai người lính gác đứng trước cổng, khi thấy có kẻ khả nghi tới họ mở miệng lớn tiếng cảnh cáo.
“Ngươi là kẻ nào?”
Người áo đen đứng lại giọng trầm thấp nói.
"Ta có việc quan trọng muốn gặp chỉ huy ở đây. Hãy đưa phong thư này cho ông ta."
Hắn trao một phong thư được niêm phong kỹ lưỡng cho một tên lính. Tên lính nhìn vào phong thư rồi quay sang đồng đội gật đầu, rồi hướng gã áo đen nói.
"Ngươi chờ ở đây. Ta sẽ đi bẩm báo."
Hắn quay lưng bước vào doanh trại, để lại đồng đội đứng canh gác người lạ mặt. Một lúc sau, hắn quay lại, khuôn mặt đầy tôn trọng hơn.
"Ngài được phép vào. Tôi sẽ dẫn đường."
Người áo đen gật đầu nhẹ, rồi theo bước tiến vào doanh trại.
Trên đường đi, gã áo đen không khỏi ngạc nhiên trước cảnh tượng hoang tàn và khổ sở hiện ra trước mắt. Những lều trại cũ kỹ, ngập nước và bùn đất, những binh lính gầy gò và kiệt sức, tiếng ho khan và rên rỉ vang lên khắp nơi.
Gã áo đen liếc nhìn vào căn lều, nơi một người lính trẻ đang co ro dưới tấm vải mỏng manh.
Cảnh tượng các y sĩ mồ hôi nhễ nhại, đang cố gắng chăm sóc một binh lính sốt cao làm gã không khỏi cau mày.
Người áo đen cau mày rồi tự nhủ "Thật tồi tệ... Tình trạng này...."
Khi tiến gần tới khu vực trung tâm, tiếng cười nói và nhạc từ phòng tiệc của Maximilian vang lên rõ ràng.
Gã áo đen không thể tin vào mắt mình khi chứng kiến sự xa hoa và tiệc tùng bên trong căn phòng, trái ngược hoàn toàn với khung cảnh khốn khổ bên ngoài.
Cuối cùng, tên lính dẫn người áo đen đến trước cửa phòng chỉ huy.
Hắn gõ cửa và một giọng trầm vang lên từ bên trong.
"Vào đi.”
Tên lính mở cửa, và người áo đen bước vào, ánh mắt đầy quyết tâm. Maximilian, đang đứng giữa phòng với ly rượu trên tay, quay lại nhìn gã áo đen với vẻ tò mò và bất ngờ.
Hắn giơ phong thư lên, hỏi với giọng nghi hoặc.
"Ngươi có được thứ này từ đâu?"
Trái với sự mong đợi, tên thần bí này chỉ điềm tĩnh đáp lại.
"Từ đâu mà có không quan trọng, quan trọng là với sự giúp đỡ của tôi, ngài có thể nhanh chóng chiếm được doanh trại phía bên kia."
Maximilian ngừng lại, suy nghĩ một chút.
Hắn đến đây theo lệnh của cha để chiếm lại các mỏ ma tinh từ tay bọn quỷ bẩn thỉu kia, nhưng đó chỉ là cái mác bên ngoài.
Thực tế, hắn tới đây để tránh phải cùng anh trai tiến ra chiến trường chính, nơi các cuộc chiến lớn đang diễn ra.
Chỉ cần đợi ở đây vài tháng thôi là sẽ tự có kẻ khác đến thay hắn xử lý công việc.
Nhưng dù vậy, việc cứ bị đem ra so sánh với anh trai đã khiến hắn khó chịu, và kết quả là hắn trút giận lên các binh lính, rồi giải tỏa bằng cách ăn chơi chè chén.
Bây giờ, nghe được có cách khiến hắn nhanh chóng chiếm được doanh trại phía bên kia, Maximilian như bừng tỉnh. Hắn ngồi thẳng người dậy, hai mắt sáng lên đầy hứng thú.
"Ngươi có cách gì để chiếm lấy nơi đó?"
"Tôi có cách, nhưng ngài trước hết phải đáp ứng cho tôi một điều kiện."
Maximilian, nghe đối phương chỉ yêu cầu có một điều kiện, cười sảng khoái, giọng nói đầy tự tin và hào hứng.
"Không vấn đề, ngươi cứ tự nhiên ra điều kiện, ta sẽ đáp ứng."
Gã áo đen tiến thêm một bước, mắt nhìn thẳng vào Maximilian, đôi mắt lạnh lùng và bí ẩn.
"Điều kiện của tôi là sau khi chúng ta chiếm được doanh trại, ngài phải để toàn quyền quyết định tù nhân. Tôi cần cơ thể chúng cho một dự án quan trọng."
Maximilian hơi ngạc nhiên, nhưng không để lộ ra ngoài. Hắn cân nhắc trong giây lát, rồi nở nụ cười.
"Được thôi. Nếu ngươi có thể giúp ta chiếm được doanh trại, ta sẽ đáp ứng yêu cầu của ngươi. Nhưng hãy nhớ, ngươi phải chắc chắn kế hoạch này thành công, nếu thất bại thì đầu ngươi cũng nên dọn nhà đi."
Người áo đen nghe vậy thì cũng không có cảm xúc gì nói.
"Tôi đảm bảo. Ngài sẽ có doanh trại đó trong thời gian ngắn."
Maximilian, ánh mắt đầy hy vọng và tham vọng, nâng ly rượu lên.
"Vậy thì, hãy nói một ít kế hoạch của ngươi. Ngươi có muốn một ly rượu không?"
"Cảm ơn, nhưng tôi còn có việc. Nên chúng ta vào việc ngay đi."
...
Gã áo đen? Thế lực thứ 3 muốn tham gia vào cuộc chiến này?
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi.
Cầu theo đọc, cầu like, cầu góp ý!
╰ (* ´︶` *) ╯