Chương 59: Một Câu Chuyện, Một Cuộc Đời
Khuôn mặt Malakar đỏ bừng vì tức giận, đôi mắt hắn lóe lên sự thù hận và căm phẫn đối với Vương Cường và Aurelia. Hắn nghiến răng, giọng nói đầy căm phẫn.
“Các ngươi... các ngươi đã đẩy ta vào bước đường cùng này! Tất cả là tại các ngươi! Brian, ngươi là một tên quỷ xảo trá, ngươi đã lợi dụng ta! Aurelia, tỉnh ngộ đi, cô chỉ là con rối trong tay hắn!”
Vương Cường, giữ vẻ bình tĩnh, đáp lại.
Hắn điềm tĩnh thừa nhận tất cả.
“Phải, ta đã lợi dụng ngươi. Ta cũng chính là người kêu Chỉ huy để thông tin về kế hoạch và bố trí q·uân đ·ội rò rỉ ra ngoài. Nhưng nếu ngươi không có tâm hại người thì ngươi tại sao lại rơi vào bước đường cùng này. Đây là hậu quả của chính hành động của ngươi.”
Malakar tiếp tục chửi rủa, lời lẽ ngày càng thô tục và đầy oán hận.
Hắn nguyền rủa cả Vương Cường và Aurelia, đổ lỗi cho họ về mọi bất hạnh mà hắn phải chịu.
“Các ngươi sẽ phải trả giá! Ta sẽ nguyền rủa các ngươi đến tận cùng! Ta sẽ...”
Maximilian, đứng bên cạnh, cũng không ngừng chửi rủa Malakar.
“Ngươi là đồ ngu! Bị lừa mà không biết! Một kẻ vô dụng! Nếu không phải tại ngươi thì ta đã không rơi vào tình cảnh này!”
Vương Cường và Aurelia lặng lẽ lắng nghe những lời chửi rủa, nhưng cả hai đều giữ vẻ mặt bình thản. Aurelia ra hiệu cho binh lính giữ yên Malakar và Maximilian, rồi quay sang các cố vấn.
“Các ngươi đã rõ mọi chuyện rồi chứ. Bây giờ hãy nhanh chóng thu thập chiến lợi phẩm rồi dọn dẹp lại chiến trường.”
Sau khi các cố vấn rời đi, trong phòng chỉ còn lại Vương Cường và Aurelia. Aurelia nhìn Vương Cường với ánh mắt đầy tò mò và nghiêm nghị.
“Ngươi có kế hoạch và dự định tiếp theo nào không?” cô hỏi, giọng đều đều nhưng chứa đựng sự kỳ vọng.
Vương Cường mỉm cười tự tin.
“Tôi đã nghĩ đến việc bành trướng phạm vi hoạt động cũng như tầm khống chế với Thung lũng Sao Rơi này. Chúng ta cần xây dựng nơi này thành một căn cứ chiến lược và tái khởi động lại thị trấn bị bỏ hoang gần khu vực thung lũng do chịu ảnh hưởng của cuộc chiến.”
Nói rồi, hắn lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một tấm bản đồ cùng bản kế hoạch chi tiết. Aurelia chăm chú nhìn vào bản kế hoạch, càng nhìn càng cau mày.
Công trình này quá lớn, cần rất nhiều nhân lực và vật lực, điều mà với ngân sách hiện giờ cô không thể đáp ứng được.
“Điều này... quá sức với ngân sách hiện tại của chúng ta,” Aurelia nói, sự lo lắng hiện rõ trong giọng nói.
Vương Cường gợi ý.
“Chúng ta có thể tận dụng tù nhân, bao gồm cả tên Maximilian. Họ có thể tham gia vào việc xây dựng. Đồng thời, chúng ta có thể yêu cầu tiền chuộc từ bên phía quân địch cho việc thả tù nhân.”
Nghe vậy, hai mắt của Aurelia như tỏa sáng. Cô giờ mới hiểu tại sao Vương Cường lại khuyên cô rằng không được g·iết tù nhân như trước.
“Ý kiến này rất hay,” cô thốt lên, giọng đầy phấn khởi.
“Điều này sẽ giúp chúng ta tiết kiệm được rất nhiều tài nguyên và nhân lực. Hơn nữa, tiền chuộc từ quân địch sẽ giúp chúng ta có đủ ngân sách để thực hiện kế hoạch này.”
Vương Cường gật đầu.
“Đúng, và chúng ta không chỉ cần xây dựng căn cứ mà còn phải tái khởi động lại thị trấn. Khi thị trấn hoạt động trở lại, nó sẽ trở thành một trung tâm kinh tế và quân sự quan trọng, hỗ trợ cho mọi hoạt động của chúng ta trong khu vực này.”
Bàn bạc xong, cả hai cùng rời khỏi phòng, họ ghé ngang qua nhìn lại chiến trường nơi cuộc chiến diễn ra.
Sau cuộc chiến, chiến trường Thung lũng Sao Rơi ngập tràn trong cảnh tượng hỗn loạn và thảm khốc.
Xác người, xác ngựa nằm la liệt trên mặt đất, máu nhuộm đỏ cỏ cây. Khói bốc lên từ những nơi bị tàn phá, mùi của c·hiến t·ranh và c·ái c·hết ám đậm trong không khí.
Vương Cường đứng giữa cảnh tượng đó, lòng ngổn ngang cảm xúc.
Dù đã chuẩn bị tinh thần cho cuộc chiến, nhưng thực tế trước mắt vẫn khiến hắn không khỏi chấn động.
Aurelia đứng kế bên, nhìn vào mắt hắn, hỏi bằng giọng trầm nhưng đầy sự quan tâm
"Cảm giác của ngươi thế nào khi lần đầu tiên chứng kiến một trận chiến như vậy?"
Vương Cường hít một hơi thật sâu, rồi thành thật trả lời.
"Thật tàn khốc và đau thương. Chiến tranh không chỉ là những con số, mà là những mạng sống. Mỗi người ngã xuống đều có một câu chuyện, một cuộc đời. Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng cảnh tượng này vẫn khiến tôi thấy khó chịu."
Aurelia gật đầu, ánh mắt cô trở nên mềm mại hơn.
"Đúng vậy. Chúng ta chiến đấu vì mục tiêu lớn hơn, nhưng không thể phủ nhận rằng mỗi trận chiến đều mang theo những mất mát không thể tránh khỏi."
Rồi cả hai bắt đầu tiến đến khu vực y tế, nơi các tiếng la hét đau đớn vang lên khắp nơi. Các y tá và thầy thuốc đang cố gắng hết sức để cứu chữa cho những người b·ị t·hương.
Vương Cường thấy cảnh tượng đó, lòng càng thêm nặng trĩu.
Khu vực y tế tràn ngập mùi thuốc sát trùng và máu. Những chiếc giường dã chiến được dựng lên khắp nơi, trên đó là các binh lính quỷ đang rên rỉ trong đau đớn.
Một số binh sĩ bị mất tay, chân, hoặc b·ị t·hương nặng ở ngực và bụng. Y tá và thầy thuốc chạy qua chạy lại, cố gắng hết sức để cứu chữa những người b·ị t·hương.
Một binh sĩ trẻ, với v·ết t·hương sâu trên vai, nhìn thấy Aurelia và Vương Cường tiến đến. Hắn cố gắng ngồi dậy, nhưng cơn đau khiến hắn phải nằm xuống.
"Chỉ huy Aurelia, ngài đã đến," hắn ta thở gấp, giọng nói yếu ớt nhưng ánh mắt vẫn đầy lòng ngưỡng mộ.
"Ngươi hãy nằm yên, để các thầy thuốc làm việc," Aurelia nhẹ nhàng đặt tay lên vai hắn, giọng nói đầy sự quan tâm.
"Ngươi đã chiến đấu dũng cảm. Chúng ta sẽ đảm bảo rằng ngươi được chăm sóc tốt nhất."
"Ta tin tưởng vào các ngươi," Aurelia đáp lại, rồi cô hướng ánh mắt tràn đầy sự kiên định vào một y tá. "Hãy thay ta cứu chữa và chăm sóc tốt cho hắn ta."
Gần đó, một binh sĩ khác với v·ết t·hương ở chân nhìn thấy Aurelia.
"Chỉ huy, chúng ta đã chiến thắng, phải không?" Hắn hỏi, giọng nói run rẩy vì đau đớn nhưng ánh mắt vẫn tràn đầy hy vọng.
"Đúng vậy, chúng ta đã chiến thắng," Aurelia trả lời, cúi xuống gần hắn nói.
"Ngươi đã làm rất tốt. Hãy nghỉ ngơi và phục hồi."
Cảnh tượng đầy căng thẳng và đau đớn này chỉ càng làm tăng thêm sự quyết tâm của Aurelia và Vương Cường. Họ biết rằng mỗi chiến binh b·ị t·hương ở đây đều đã hy sinh rất nhiều cho chiến thắng của ngày hôm nay.
Các y tá và thầy thuốc đang cố gắng hết sức để cứu chữa cho những người b·ị t·hương, tiếng la hét và đau diễn ra khắp nơi. Vương Cường thấy cảnh tượng đó, lòng càng thêm nặng trĩu.
Hắn quay lại nói với Lian, người hộ vệ luôn đi sau hắn.
"Lian, chạy đến xưởng chế dược của ta thông báo bọn họ đem hết tất cả thuốc loại 1 hiện có, đến đây ngay. Đồng thời, cũng mang một ít thuốc loại 2 đến nữa."
Lian nhanh chóng gật đầu rồi rời đi, thực hiện mệnh lệnh. Vương Cường và Aurelia tiếp tục đi qua các hàng binh lính b·ị t·hương, dừng lại động viên họ.
Một binh lính khác, với v·ết t·hương sâu ở chân, cố gắng ngồi dậy khi thấy Vương Cường và Aurelia.
"Chỉ huy, ta có thể trở lại chiến trường không? Ta không muốn nằm đây trong khi đồng đội vẫn đang chiến đấu."
Aurelia đặt tay lên vai anh ta, giọng trầm ấm.
"Ngươi đã làm đủ rồi, hãy để y tá chăm sóc ngươi. Sự kiên cường của ngươi rất đáng kính trọng, hãy để chúng ta lo phần còn lại. Ngươi cần phải hồi phục trước đã."
Bên cạnh đó, một y tá trẻ, mồ hôi đẫm trên trán, vội vã băng bó cho một binh lính bị mất cánh tay.
"Hãy cắn chặt vào cái này," cô nói, đưa cho anh ta một miếng vải. "Ta sẽ cố gắng làm nhanh nhất có thể."
"Chỉ huy, liệu ta có thể trở lại chiến đấu không?" binh lính này rên rỉ, giọng nói đau đớn nhưng kiên quyết.
"Ngươi đã làm hết sức mình," Vương Cường nói, cúi xuống bên cạnh anh ta. "Giờ là lúc ngươi nghỉ ngơi và hồi phục. Ngươi đã chiến đấu dũng cảm và chúng ta đều tự hào về ngươi."
Khi thuốc giảm đau được đưa tới, Vương Cường ra lệnh nhanh chóng phân phát thuốc, các tiếng la hét đau đớn dần giảm đi sau khi các binh lính đã được uống thuốc giảm đau.
Các ma thuật chữa lành đều mang hệ thánh nên đối với quỷ tộc, dùng ma thuật chữa lành không khác gì thiêu đốt bọn họ, tuy cũng có vài ma thuật chữa lành hệ huyết nhưng nó khá hiếm và yêu cầu sử dụng rất cao.
Vì vậy để khắc phục điểm đó, nhà Foras đã cho ra một loại ma dược cũng có công dụng trị liệu, nhưng quá trình làm ra quá khó khăn nên giá thành cũng theo đó mà tăng cao.
Chỉ có những v·ết t·hương chí mạng hoặc cực kì nặng mới được phép dùng ma dược trị thương.
Đi một vòng nhận thấy các bác sĩ ở đây chỉ đang băng bó và cầm máu cho binh lính b·ị t·hương bằng thuốc. Mặc dù với thể chất của quỷ, những v·ết t·hương này sẽ lành lại theo thời gian, nhưng quá trình này sẽ rất lâu và có thể để lại di chứng.
Vương Cường bước đến gần một thầy thuốc đang băng bó cho một binh sĩ với v·ết t·hương nghiêm trọng ở ngực.
"Tình hình của anh ta thế nào?" Vương Cường hỏi, giọng đầy lo lắng.
"Vết thương này rất nghiêm trọng, nhưng chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để cứu anh ta," thầy thuốc trả lời, trong khi tay vẫn không ngừng băng bó.
"Các ngươi chỉ băng bó và cầm máu thôi sao?" Vương Cường hỏi, giọng nghiêm túc nhưng không kém phần quan tâm.
Bác sĩ ngẩng đầu lên, gật đầu.
"Đúng vậy, thưa ngài. Với thể chất của quỷ, những v·ết t·hương này sẽ tự lành lại. Nhưng sẽ cần thời gian và không phải lúc nào cũng lành lặn hoàn toàn."
Vương Cường suy nghĩ một lát, rồi nói.
"Ta có một gợi ý. Hãy cho họ uống thuốc giảm đau rồi khâu v·ết t·hương lại. Với những chỗ nội tạng b·ị t·hương nặng, hãy dùng kim để khâu chúng lại rồi dùng một ít ma dược đổ lên. Điều này sẽ giúp v·ết t·hương lành nhanh hơn và giảm thiểu di chứng."
Hắn tiếp tục dặn dò cẩn thận từng chi tiết.
“Nhưng hãy nhớ làm sạch trước mọi thứ từ kim chỉ, đến tay của ngươi và cả chỗ v·ết t·hương cần khâu của bệnh nhân, tránh việc nhiễm trùng.”
Nghe vậy, các bác sĩ đều ngạc nhiên và hướng ánh mắt hoài nghi về phía Aurelia. Chỉ huy đứng gần đó, lắng nghe toàn bộ cuộc trò chuyện.
Cô gật đầu đồng ý, ánh mắt thể hiện sự tin tưởng vào Vương Cường.
"Các ngươi nghe rõ lời Cố vấn Brian rồi chứ?" Aurelia nói, giọng đầy quyền uy. "Hãy làm theo những gì hắn đề xuất."
Các bác sĩ sau đó nhanh chóng tuân theo chỉ dẫn của Vương Cường.
Họ bắt đầu phân phát thuốc giảm đau và tiến hành khâu v·ết t·hương cho các chiến binh b·ị t·hương.
Một bác sĩ già, sau khi thực hiện theo hướng dẫn của Vương Cường, nhìn thấy bệnh nhân có vẻ khá hơn, hắn hướng mắt cảm kích đến Vương Cường.
"Cảm ơn ngài, Cố vấn. Nếu những biện pháp này thật sự rất hữu ích. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để áp dụng chúng."
Vương Cường gật đầu, mỉm cười nhẹ.
"Cảm ơn các ngươi đã nỗ lực. Thứ thuốc loại hai mà ta mang đến có tác dụng duy trì tỉnh táo và giảm mệt mỏi trong ba giờ, nếu mệt quá các ngươi có thể sử dụng."
Hắn cũng không quên cảnh báo.
“Nhưng hãy nhớ, sau ba tiếng sử dụng, các ngươi sẽ rơi vào tình trạng cực kì mệt mỏi .”
Aurelia đứng bên cạnh, nhìn thấy tài năng và công dụng của những thứ do Vương Cường làm ra, cô không khỏi cảm thấy tự hào về hắn.
"Ngươi luôn có những ý tưởng xuất sắc," cô nói, giọng mềm mại hơn. "Ta thật may mắn khi có ngươi ở đây."
Vương Cường khiêm tốn đáp lại, "Chúng ta là một đội, Aurelia. Mỗi người đều có vai trò quan trọng trong chiến thắng và sự sống còn của toàn bộ q·uân đ·ội."
…
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi.
Cầu theo đọc, cầu like, cầu góp ý!
╰ (* ´︶` *) ╯