Chương 14: Thiên Mệnh Thánh Thể
"Lân Trường ngươi tốt nhất là không nên kiêu ngạo làm gì. Nếu không, ta cho ngươi ra bã đấy!!".Cao Trọng Cảnh vẻ mặt nổi đầy gân xanh lạnh giọng nói.
Hiển nhiên hắn đang rất muốn dần cho Trần Dương một trận ngay tại đây.
Cơ Tâm Đạo thấy tình hình không ổn liền đứng vào giữa khuyên can:"Được rồi mà, Lân Trường Huynh chỉ uống say chút nên nói hơi khó nghe thôi. Trọng Cảnh huynh cũng không nên chấp nhất chứ!!".
Cao Trọng Cảnh nghe vậy liền túm lấy cổ áo Cơ Tâm Đạo quát:
"Ngươi thì biết cái chó gì! Tên phế vật như ngươi, nếu không nhờ Đại Công Chúa thì ngươi được đứng cùng bọn ta như ngày hôm nay à?".
"Đây là do Công Chúa lựa chọn. Ta cũng không muốn can thiệp vì ta tôn trọng cô ấy vả lại, tranh đoạt truyền thừa trong Bí Cảnh Đại Đế huynh nghĩ sẽ có cơ hội thành công sao!?".Cơ Tâm Đạo vẻ mặt không mấy dễ chịu nói.
Cho dù có là như thế nhưng Cao Trọng Cảnh tính cách dường như rất nóng nảy căn bản không quan tâm làm gì lời của Cơ Tâm Đạo.
Cao Trọng Cảnh lúc này buông cổ áo Cơ Tâm Đạo ra, bừng bừng nộ khí. Khí lực lan tỏa ra xung quanh khiến cho đại điện tràn đầy đấu khí, khí tức vô cùng cường đại chuẩn bị dạy cho Cơ Tâm Đạo một bài học.
Nhưng vào lúc này,
Ngân Nguyệt Công Chúa gõ nhẹ xuống bàn, lập tức pháp lực kinh người toả tới khiến Cao Trọng Cảnh ngay lập tức bị áp chế.
"Các ngươi coi đây là cái chợ à? Ý ta đã quyết, không kẻ nào được thay đổi!!".Ngân Nguyệt nhâm nhi ly rượu, nhẹ nhàng nói mang theo vài phần uy nghi.
Nàng thấy cái đám này nhiều khi thật phiền phức đồng dạng não tàn như nhau.Chắc là sợ gây không đủ chuyện mà.
Trần Dương lúc này thâm tâm hớn hở cười cười,giả vờ say quả nhiên có tác dụng. Thần thức của hắn vẫn đang quan sát nơi này.
Đầu tiên là có thể moi thông tin từ Cơ Tâm Đạo một cách từ từ bằng cách sử dụng giao tiếp nhỏ lẻ.
Hắn thậm chí còn giả vờ uống say để tăng tính hiệu quả giữa cuộc đối thoại của bản thân với Cơ Tâm Đạo đương nhiên hắn cũng tránh hỏi những cái không nên hỏi để tránh các quân thần nghi ngờ.
Nhưng Cơ Tâm Đạo người này y như cái tên,biết mình đang bị moi thông tin nên cũng chỉ trả lời sơ sài về một số chuyện.
Sau đó, Trần Dương lại nói ra thông tin rằng nếu hắn có thể giúp Ngân Ngọc có được truyền thừa trong Bí Cảnh Đại Đế thì sẽ cưới được Đại Công Chúa làm vợ, xem thử có ai trong năm người này có phản ứng gì.
Kết quả ngoài dự đoán, cả 5 tên đều ái mộ Ngân Nguyệt nữ tử này. Có lẽ 5 người bọn hắn không quá thân nhau, sau này sẽ là kình địch mà thôi.
Sau chuyện này, hắn cũng sơ bộ đoán được một số chuyện của kẻ giật dây trong bóng tối nhờ những thông tin bổ ích khi hỏi dò từ Cơ Tâm Đạo mà có.
Nghĩ xong, hắn vẫn diễn giả bộ nằm lăn ra đất, mặt đỏ bừng.
Nghe vậy, cả bốn người nam tử cũng không nói gì nữa, sau đó cáo lui, chỉ nhìn Trần Dương một cách vô cùng ác ý rồi mới rời đi. Riêng Quách Nguyên Cảnh liền hơi lạ liếc qua Cơ Tâm Đạo.
Cơ Tâm Đạo ở lại đỡ Trần Dương ngồi dậy nói:"Sợ chết đi được!".
Ngân Nguyệt Công Chúa mỉm cười nói nói:"Cứ để hắn ở đó, ta sẽ cho gia nhân mang hắn đến phủ của ta!".
Nghe vậy, Cơ Tâm Đạo cũng là bất đắc dĩ muốn cáo lui.
"Ngươi cũng tham gia bí cảnh sao?" .Ngân Nguyệt công chúa lên tiếng hỏi.
"Vâng!!". Cơ Tâm Đạo chỉ mỉm cười đáp, sau đó rời đi.
Trong đại điện lúc này chỉ còn ba người, Trần Dương, Ngân Nguyệt và Ngân Ngọc.
Ngân Ngọc vì uống say đã ngủ lăn ra từ bao giờ.
Còn Ngân Nguyệt vẫn nâng chén rượu lên uống lấy vài ngụm.
"Mọi người cũng đi cả rồi, Lân Trường công tử không cần giả vờ nữa!".Ngân Nguyệt nhìn bên trên nền người thiếu niên đang có vẻ say giấc nồng nói.
Trần Dương thấy thế liền nằm chống tay dậy nhìn Ngân Nguyệt hỏi:"Cô nhận ra khi nào thế?".
"Từ lúc công tử nói muốn cưới ta làm vợ!".
Trần Dương nghe xong cũng không khỏi bật cười:"Tại sao lại là lúc đó?".
Ngân Nguyệt khẽ lắc đầu vẻ thản nhiên trêu chọc nói:
"Một kẻ say rượu đến mức đi cũng không vững mà lại chẳng nhìn người công tử muốn cưới một cái thì chỉ có giả vờ thôi. Vả lại, công tử hẳn là sẽ không nghĩ là nên uống say ở thời điểm hiện tại chứ!!".
Nghe vậy, đang nằm chống tay dưới nền, Trần Dương không khỏi cảm thán.
"Công chúa trí tuệ hơn người quả thật là như vậy!!".Trần Dương thở dài nói.
"Thế!?".Ngân Nguyệt liếc nhìn qua hắn.
Nghe được lời này, Trần Dương hiểu ý cũng giải thích:
"Qua cách ta biết được khi moi thông tin từ Cơ Tâm Đạo, ta dám chắc Mã Uất Lâm Phủ Thừa Tướng có dính dáng đến kẻ giật dây"
"Mà 600 năm trước, Nam Quốc bị một ma giáo tấn công muốn cướp đoạt mệnh cách của một người trong hoàng tộc sở hữu Thiên Mệnh Thánh Thể nhỉ"
"Và cả truyền thừa trong Bí Cảnh Đại Đế kia nếu ta đoán không sai thì đó chính là ý chí Thiên Đạo của một giới này!!".
Hắn vừa dứt lời, một thanh trường mâu với uy lực khủng khiếp đã dí sát cổ họng của hắn.
"À! Ừ! Đây là tặng ta thanh kích này đúng không? Cảm ơn nhé!!".Trần Dương có chút bối rối tự thấy nói hơi nhiều rồi.
Hắn nói, nhưng nhìn ánh mắt sắc lẹm của Ngân Nguyệt thì lại rụt rè lại.
"Ta chỉ suy đoán thôi!!".Trần Dương cười khổ nói.
Ngân Nguyệt lúc này nghĩ một thoáng cũng biết không lý nào Cơ Tâm Đạo dám tiết lộ chuyện này vì hắn biết rõ hậu quả. Vả lại lúc đó cũng có các quần thần ở đây.
Sau đó nàng quay qua nhìn Ngân Ngọc đang lăn ra ngủ rồi quay qua nhìn Trần Dương với vẻ nghi hoặc .
Trần Dương thấy vậy cũng lại cười khổ nói tiếp:
"Trước khi đến Nam Quốc, ta đã hỏi cô ấy về lịch sử các tông môn và các sự kiện của Nam Quốc và cũng bất ngờ khi cô ấy biết nhiều như thế"
"Lúc nãy hỏi dò Cơ Tâm Đạo cũng chỉ là muốn xác nhận lại thông tin có chính xác hay không thôi!!".
Đây chính là lý do mà hắn đi đến nơi này,chứ bình thường với đầu óc của Trần Dương thì nào có chuyện hắn không rõ cái kịch bản truy sát rẻ tiền kia chứ.
Ngân Nguyệt nghe xong thở dài, thu kích lại:"Ngươi còn biết những gì?".
Trần Dương nghe xong cũng liền đáp:"Ta đương nhiên chỉ biết có vậy, chẳng lẽ còn chuyện gì khác?".
Ngân Nguyệt nghe vậy cũng không nói thêm gì nữa,truyền âm cho nha hoàn trong phủ công chúa của nàng và Ngân Ngọc đến đại điện đón hắn đến đó ở, sau đó liền rời đi.
Trần Dương thấy thế liền thắc mắc, không phải Ngân Ngọc bị phạt sao nhưng sao lại không mang nàng đi.
Nghĩ tới đây, hắn liền rõ, hẳn là hình phạt chỉ mang tính chất lời nói chứ không phải hành động.
Hắn rất mong chờ nằm trong cái đại điện rộng lớn nguy nga này với đầy hy vọng Trần Dương bỗng nhận ra bản thân thật giống mấy kẻ phản diện cứ cười một mình trong mấy cuốn tiểu thuyết.
Hắn nhìn qua Ngân Ngọc đang ngủ, tiểu công chúa này cũng vô cùng xinh đẹp chỉ là hơi ngốc một chút.
Có lẽ Ngân Nguyệt không đem nàng theo vì, một là không ai có thể cấm túc Ngân Ngọc, hai là muốn để cho mình nhanh chóng am hiểu Nam Quốc đây mà.
Việc đạt được truyền thừa trong Bí Cảnh Đại Đế kia và việc tiêu diệt kẻ giật dây quan trọng hơn, cũng vì người có thể dung hợp với ý chí của Thiên Đạo chỉ có người mang Thiên Mệnh Thánh Thể.
Những kẻ có ý nghĩ luyện hóa Thiên Đạo để chấp chưởng một vũ trụ kết cục chỉ có một con đường chết.
Chỉ có người mang Thiên Mệnh Thánh Thể,có mệnh cách Thiên Nữ hoặc Thiên Tử mới đủ tư cách dung hợp với nó.
Đây là do trước đây khi tu luyện trên núi Bạch Tiên, nương tử đã nói cho hắn biết. Hắn cười nhẹ, thảo nào nơi này lại tên là thành Thiên Tử.
Lúc này a hoàn trong phủ công chúa đã truyền tống tới đại điện, chỉ đường cho Trần Dương về phủ công chúa.
Trần Dương bế Ngân Ngọc trên tay cùng với a hoàn về phủ công chúa để nghỉ ngơi vì hôm nay đã quá mệt mỏi rồi.
Ở Dị Thú Nam Sơn lúc này,
Bạch Tiên đang dùng một cái gương chăm chú quan sát phu quân của nàng giải quyết các vấn đề khiến nàng mê mẩn không rời mắt nổi.
Cứ thế nàng chỉ ngồi rồi ngắm đương nhiên cũng rất mong chờ nhìn Trần Dương đi tắm a.
Lại bất chợt nàng tự nhiên nghĩ tới con hồ ly tinh Ngân Nguyệt kia, khuôn mặt nàng đang cười tươi trong khi tay đã bóp nát quả táo.
Một bên Lân Đế hơi tò mò hỏi:"Thiên Mệnh Thánh Thể là gì? Có phải như này như kia không?"
Nhưng Bạch Tiên lúc này phủ nhận, giải thích:
"Thiên Mệnh Thánh Thể của con bé Ngân Ngọc kia là do ta điều chỉnh lại một chút cho con bé đó nên nó khác hẳn Thiên Mệnh Thánh Thể rác rưởi khác"
"Con bé Ngân Ngọc kia nếu biết sử dụng thì sẽ nhanh chóng vô địch chư thiên ngay vì ta đã ban cho con bé khả năng luyện hóa bất cứ một ý chí thiên đạo nào, nên ngươi cứ nhìn đi sẽ rõ, sắp đến lúc rồi đó!!".
Lân Đế nghe xong cũng kinh hãi, thật sự chấn động tâm, nghĩ rằng nữ nhân này là tồn tại như nào.
Thiên đạo có ý nghĩa là tuyệt đối, đứng trước nó thì chúng sinh tựa không khác gì sâu kiến cả.
Nó nói ai là gì thì ai là thứ đó.
Nó bảo cái này là gì thì cái đó đích thị là thứ nó bảo.
Cho dù ngươi có nghịch thiên như nào, có mạnh đến đâu, Thiên Đạo cũng chỉ một câu liền xóa xổ.
Thiên đạo chân chính áp dụng cho từ Thiên Thần Cảnh trở đi thì mọi quy luật tồn tại trên đời đều có thể chém đi.
Nhưng sau đó, Thiên Đạo nó lại thấy khả năng này sẽ làm đảo lộn mọi thứ nên áp đặt lại khái niệm lên khả năng này của chúng rằng sẽ không thể chạm đến những khái niệm do nó tạo ra.
Thế là khả năng đặc biệt có thể tùy ý phá hủy mọi quy luật áp dụng từ Thiên Thần cảnh trở đi liền bị vứt xó, có dùng thì cũng chỉ để chém bọn yếu hơn, chứ ngang cấp ai ai cũng xài được nên chả có ý nghĩa gì, cũng chả còn gì đặc biệt.
Một tồn tại như thế mà lại nói luyện hóa là luyện hóa, cho dù có là thôn phệ Thiên Đạo các giới thì chân chính Thiên Đạo cũng sẽ cảm ứng được và hủy diệt kẻ đấy ngay lập tức.
Nên Lân Đế nàng không tin, tiếp tục quan sát.