1. Truyện
  2. Nương Tử Nhà Ta Là Chư Thiên Đại Lão
  3. Chương 34
Nương Tử Nhà Ta Là Chư Thiên Đại Lão

Chương 34: Trước thềm giao tranh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 33: Một màn kịch nữa

Ở bên trong bí cảnh trên đại tinh cầu, ở phía tế đàn rộng lớn bên dưới, có cả nhóm người đang chật vật đánh với một con Linh Hầu.

Bí cảnh thì đang dần dần nứt vỡ, truyền tống trận thì chỉ có 3 người có thể chạy thoát, cơ hội chỉ có một.Không ai ở đây là muốn nhường hết.

Nữ tử áo đen của Tông Đồ Giáo tên là Lệ Sương đang phối hợp với Mị Hồ tấn công con Linh Hầu kia. Hai người này xui xẻo bị con Linh Hầu tấn công ngay đầu tiên nên đang cố gắng chiến đấu.

Tất cả các tông giờ chỉ còn lại một hai người. Chỉ có Đan Tháp là còn đầy đủ số lượng nhưng họ vốn không phải là người luyện võ nên chiến lực rất yếu, lúc này họ cật lực chạy về phía truyền tống trận bên ngoài đại điện.

Mị Vũ ôm theo Thảo Tuyết nhanh chóng chạy đến nơi dịch chuyển phía trước, nhưng xung quanh cũng có những người của các tông khác đang nhanh chóng lao về đó.

Phía trên trời, Trần Minh vẫn đang chiến đấu cực kỳ khủng khiếp, dũng mãnh vô cùng. Hắn đã giết hơn 80 con Yêu Vương, nhưng nhanh chóng bọn yêu thú khắp nơi bổ nhào đến tấn công khiến hắn cũng có chút đau đầu.

Tinh cầu rung chuyển dữ dội, đại địa đang dần nứt toác, không gian vỡ nát rơi lả tả khắp nơi.

Cảnh tượng giáng trần vô cùng khủng bố hủy thiên diệt địa tận thế khung cảnh.

Nguyệt Lam của Minh Nguyệt Tông lúc này cõng Tuyết Nhi chạy thẳng về phía truyền tống trận, Long Tuấn thì cũng đang chạy một mạch phía sau.

Cơ Tâm Đạo cùng Quách Nguyên Cảnh tốc độ chậm hơn, đã nhanh chóng bị bỏ lại phía sau.

Nhưng Cơ Tâm Đạo đột nhiên dừng lại, hắn rút ra một lá phù rồi đặt xuống đất, từ mặt đất hiện ra một trận pháp bao trùm lấy Cơ Tâm Đạo và Quách Nguyên Cảnh rồi dịch chuyển hai bọn hắn đến gần truyền tống trận.

Hắn sớm đã chuẩn bị từ trước rồi.

Thấy thế, các tông còn lại vô cùng kinh ngạc. Sau đó, nam tử dẫn đầu Thanh Phong Thần Giáo thi triển ra hai đạo cuồng phong bắn thẳng về hướng Cơ Tâm Đạo.

Quách Nguyên Cảnh ở bên lúc này cầm kiếm trên tay liều mạng vung một đạo kiếm khí về phía hai đạo cuồng phong kia nhưng vô dụng.

Cái trình độ của Quách Nguyên Cảnh còn là chưa thấm vào đâu cho dù tất cả các thiên kiêu kia đã suy yếu rất nhiều.

Hắn cùng Cơ Tâm Đạo ngay lập tức bị hai đạo gió lốc bắn trúng quét thẳng một đường tàn phá cực kỳ khủng bố.

Nhưng lúc này, tên nam tử của Thanh Phong Thần Giáo kia nhíu mày, hai đạo cuồng phong hắn thi triển ra đã bị một trận pháp cản lại.

Đó chính là Cơ Tâm Đạo bày ra pháp trận.

Cơ Tâm Đạo cùng Quách Nguyên Cảnh liều mạng chạy đến chỗ dịch chuyển ngay trước mặt kia, nhưng bỗng dưng một cây côn lao thẳng xuống trước pháp trận truyền tống trên nền tế đàn.

Sức mạnh đấu lực màu đỏ lan tỏa khủng bố đánh bật Cơ Tâm Đạo cùng Quách Nguyên Cảnh ra rất xa.

Các tông môn phía sau đã chạy đến rất gần trận pháp dịch chuyển, lúc này mới đều sửng sốt dừng lại.

Xung kích từ cú gậy lao xuống kia thật sự rất kinh khủng, linh lực màu đỏ thẫm nhuộm cả tế đàn thành một màu máu, và một con khỉ đang đứng hiên ngang trên đỉnh của cây côn nhìn xuống đám người.

Đan Trường lúc này cắn răng:"Vào lúc này sao!!?".Diệp Lan ôm chặt lấy Tâm Tâm còn Ô Hạo thì ôm chặt lấy Đan Đan, vô cùng kinh sợ nhìn cảnh tượng trước mắt.

Thảo Tuyết được Mị Vũ ôm theo chạy, lúc này cũng không còn gì sức sống nữa, cả người run lẩy bẩy.

Ai có thể đánh bại nó bây giờ.

"Chậc".Mị Vũ chậc một tiếng.

Đại Nguyệt Tông giờ chỉ còn một nam tử tên là Đại Minh, lúc này cũng cùng cực nghiến răng ken két.

Long Tuấn khuôn mặt đã xanh tái, lên tiếng:"Phải làm sao đây, giờ không còn ai đủ sức để điều khiển pháp bảo nữa!!".

Phía ba người Thanh Phong Thần Giáo cũng chỉ có thể đứng nhìn con Linh Hầu, uy áp của nó vượt quá tưởng tượng.

Phía sau, hai người Mị Hồ và Lệ Sương đã đuổi tới. Tông Đồ Giáo cũng chỉ còn mỗi Lệ Sương còn sống.

"Con Yêu Hầu này bỏ qua chúng ta để chạy tới đây chặn chốt!!".Lệ Sương lên tiếng tức giận.

Nếu mà nó cứ án ngữ tại đây thì căn bản là không ai có thể thoát khỏi nơi này cả mà thay vào đó sẽ mồ yên mả đẹp tại nơi này chôn thây.

Mị Hồ đáp xuống trước Mị Vũ sau đó lên tiếng:

"Bí cảnh đang sụp đổ mà pháp trận truyền tống có vẻ chỉ duy trì thêm một lúc nữa. Lúc này, tất cả các ngươi nên hợp lực đẩy lùi con yêu thú này. Lệ Sương, ngươi tập trung sử dụng pháp bảo phong ấn"

"Ai không thể chiến đấu thì giúp ả một tay, còn ai chiến được thì giúp ta ngăn cản. Cuối cùng ai thoát được thì nhờ mệnh, còn không cả lũ sẽ mồ chôn ở đây!!".

Nghe vậy, tất cả ở đây nhanh chóng hiểu ý. Vì thời gian không cho phép do dự nữa, con Linh Hầu kia đã đáp xuống và chuẩn bị tấn công.

Long Tuấn, Đại Minh, nam tử dẫn đầu Thanh Phong Thần Giáo, và Diệp Hạ từ Đan Tháp lúc này đứng ra trước cùng Mị Hồ.

Sau đó, cả 5 cùng nhanh chóng liều mạng lao đến con Linh Hầu muốn chiến với nó một trận.

Con Linh Hầu căn bản vẻ mặt nhởn nhơ như không,chẳng hề có lấy một cái tia lo lắng nào nhìn về bọn họ không khác gì ông nội nhìn mấy thằng nhỏ lao đến.

Phía sau, những người còn lại hợp lực giúp Lệ Sương tế ra pháp bảo, giao tranh cực kỳ khốc liệt.

Con Linh Hầu đã dùng côn vẽ một vòng tròn trấn áp xung quanh trận pháp dịch chuyển, không ai có thể bước qua, nên giờ chỉ còn cách phong ấn nó lại.

Giao tranh lúc này vô cùng kinh khủng. Thảo Tuyết bên cạnh Mị Vũ, mặc dù vô cùng sợ hãi, nhưng nàng biết Mị Hồng sẽ chăm sóc cho mẫu thân nàng, nên nàng đã không còn vướng bận nữa.

Lúc này nàng cũng ra sức giúp Lệ Sương.

Tuyết Nhi ở phía Minh Nguyệt Tông bị thương rất nặng, nhưng vẫn cố truyền linh lực cho Lệ Sương. Tất cả mọi người ở đây đều đồng lòng.

Phía xa năm người kia thì đang cật lực chặn con Linh Hầu lại và rõ ràng thất thế thấy rõ,bị nó bán cho cả một rổ hành.

Ở phía trong đại điện, Trần Dương thở dài, muốn nhanh chóng kết thúc chuyện ở trong này rồi ra cứu bọn họ.

Lúc này, hắn quay qua nhìn Cao Trọng Cảnh đang nằm kia nói:"Dậy đi cha nội!!".

Nghe được Trần Dương gọi thì Cao Trọng Cảnh mới mở mắt từ từ ngồi dậy, gãi đầu nói:"Đa tạ Lân Trường công tử, không có ngươi e là ta gặp nguy rồi!!".

Trần Dương lúc nãy đã sử dụng bảo thuật hư không lên Cao Trọng Cảnh khiến cho thanh kiếm của Quách Nguyên Cảnh đi xuyên qua tim của Cao Trọng Cảnh chứ không phải đâm trực tiếp.

Máu chui ra cũng là vì không gian biến dạng mà Trần Dương tạo ra lên Cao Trọng Cảnh.

Hắn đã khéo léo tạo ra một vùng chính giữa thanh kiếm của Quách Nguyên Cảnh đâm vào một xác chết quanh đây sao cho đầu mũi kiếm vẫn ở phía trước Cao Trọng Cảnh khi đâm.

Trước lúc đó giọng nói bí ẩn vang lên trong đầu của Cao Trọng Cảnh chính là của Trần Dương.

Cao Trọng Cảnh đứng dậy bước đi đến chỗ con rồng trên chỗ truyền thừa, định dùng giọt long huyết ở kia phá giải phong ấn xung quanh lớp đá của con rồng nhưng bị Trần Dương ngăn lại khiến Cao Trọng Cảnh bất ngờ.

"Lân Trường huynh có chuyện gì sao?".Cao Trọng Cảnh thắc mắc hỏi.

Trần Dương nhìn về phía xác của Độc Tử nói:."Độc Tử, ngươi cũng nên đứng dậy rồi chứ!!".

Cao Trọng Cảnh đứng bên giật mình nhìn qua chỗ máu thịt nát kia, đó chính là chỗ con Linh Hầu kia đập nát Độc Tử.

Chỗ xác thịt kia lúc này hội tụ lại rồi nhanh chóng đắp nặn nên một cơ thể, Độc Tử mở mắt nói:"Sao ngươi có thể nhận ra!!?".

Trần Dương cười cười đáp:

"Là vì ta không nghĩ ngươi ngu đến mức đi ngăn kẻ được chọn do con Linh Hầu tuyên bố rõ ràng nó sẽ bảo vệ kẻ được chọn mà ngươi lại tự chạy vào tầm vụt của con Linh Hầu kia"

" Khi bị vụt, ngươi cũng lén sử dụng loại bí pháp gì đó. Ma Giáo thủ đoạn tầng tầng, chắc là Nhân Dục Tông là chi nhánh của Ma Giáo Vực Ngoại nhỉ. Tên Ám Nhất bên kia cũng nên tỉnh lại rồi đúng không!?".

Vừa dứt lời, tên Ám Nhất bị bay đầu kia cũng nhanh chóng ngưng tụ lại đầu, ngồi dậy bật cười nói: "Vẫn may là kịp sử dụng bí pháp không là toi rồi!".

Nhìn một màn này, Cao Trọng Cảnh không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng tự hỏi: "Đây là sao?".

Trần Dương đáp lại:

"Là do chúng đã thi triển một loại bí pháp giúp ngưng tụ ra pháp thể trong một thời gian và có thể bảo vệ nguyên thần. Nhờ việc này cũng tức là bọn này có thủ đoạn sơ sài của tu sĩ Hóa Linh Cảnh"

"Bọn chúng có lẽ khi tiến vào bí cảnh đã được hấp thụ linh hồn của một tu sĩ Hóa Linh nên mới có thể có thêm một mạng như vậy. Không cần lo, bí pháp này chỉ có thể hấp thụ một linh hồn duy nhất cho một lần dùng thôi".

Cao Trọng Cảnh nghe xong cũng kinh hãi. Cả đời hắn chưa bao giờ nghe thấy có loại bí pháp nào quái dị như vậy.

Phía Ám Nhất và Độc Tử vô cùng kinh ngạc vẻ mặt khi biết kẻ lạ mặt này biết rõ bí pháp giữ mạng của các tu sĩ trẻ trong Ma Giáo như vậy.

Độc Tử thản nhiên nói: "Chắc không phải vì mắt ngươi tinh đâu nhỉ?".

"Chính xác là vậy đó thằng đần ạ!" .Trần Dương thản nhiên đáp lời.

Cao Trọng Cảnh lúc này quát lên: "Mục đích của bọn mày cũng là Ý Chí Thiên Đạo!?".

Ám Nhất cũng cười nói: "Đúng thế."

Ám Nhất cười, cầm vào giọt long huyết nhưng giọt long huyết nhanh chóng bay về tay Cao Trọng Cảnh.

"Cái gì!?" .Ám Nhất giật mình quay qua nhìn Cao Trọng Cảnh quát.

Độc Tử một bên thở dài lên tiếng: "Xem ra chỉ còn cách giết các ngươi thôi nhỉ!!".

Vừa nói, khí độc lấn khí thế của hắn hết sức kinh khủng. Ám Nhất một bên cũng lan tỏa hắc vụ, cầm con dao trên tay, độc khí toát ra vô cùng đáng sợ.

"Các ngươi chắc là muốn đối đầu với ta chứ? Hiện giờ chả còn cái bí pháp nào giúp các ngươi nữa đâu!?" .Trần Dương cười cười lên tiếng.

"Oắt con mới Linh Sư trung kỳ mà dám khoác lác tự cho mình tài giỏi. Ta sớm đã giết cả tá thằng ranh như ngươi rồi!?" .Ám Nhất bật cười tự tin nói.

Độc Tử lúc này chuẩn bị ra tay. Hắn nâng tay về phía trước, một chùm hắc vụ chứa đầy độc tố kinh khủng ngưng tụ nhưng hắn lúc này sửng sốt kinh hoàng trợn mắt.

Nhìn về phía trước, hắn đã thấy chính bản thân mình đang chuẩn bị tấn công nhưng tại sao lại không có đầu.

Hắn hộc máu, con mắt trắng dã chảy xuôi huyết dịch.

Trần Dương đã vặt đầu của Độc Tử từ bao giờ. Thân thể mất đầu của Độc Tử ngã xuống, máu chảy lênh láng.

Một màn này đã khiến cho Ám Nhất và Cao Trọng Cảnh kinh hãi tột độ.Cả hai còn chưa kịp tiêu hoá cái thông tin này.

Trần Dương ném đầu Độc Tử lăn lông lốc trước mặt, sau đó hắn đi đến chỗ Ám Nhất. Lúc đi, hắn đã giẫm nát đầu Độc Tử.

Độc Tử đã triệt để chết đi.

Ám Nhất kinh hoàng, vội vàng vận chuyển linh lực trong cơ thể, liều mạng hướng về phía Trần Dương.

Nhưng hắn còn chưa kịp lao vào Trần Dương đã bị một đạo lôi hỏa hình con dao chém cho tan xác.

Lôi hỏa thiêu đốt cả nguyên thần lẫn thể xác hắn và chỉ trong nháy mắt, Ám Nhất đã tan thành tro bụi, hình thần đều diệt.

"Được rồi, lên phá giải cấm chế xung quanh con rồng đi!!".Trần Dương quay lại nhìn Cao Trọng Cảnh nói.

"Được... được, ta làm ngay đây!" Cao Trọng Cảnh kiêu ngạo là thế giờ sợ hãi run rẩy như cầy sấy đáp.

Ai lại không rõ cái này đáng sợ người dễ như thế liền đem hai đại thiên kiêu trảm sát như vậy chứ.

Cao Trọng Cảnh tiến tới con rồng đá chỗ truyền thừa.

Truyện CV