1. Truyện
  2. Nương Tử Nhà Ta Là Chư Thiên Đại Lão
  3. Chương 38
Nương Tử Nhà Ta Là Chư Thiên Đại Lão

Chương 38: Thảo Tuyết hồi ức (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 36: Để có thể sống

Ở phía của Thảo Tuyết lúc này,

Cả hai đang vô cùng bối rối vì vừa mới có thể cử động lại được .

"Chuyện gì vừa xảy ra vậy chứ!!?".Thảo Tuyết hốt hoảng nhìn xung quanh thốt lên.

Trần Minh giờ đây tâm thần kinh dị,cảm nhận bọn Đấu Vương thú kia đã tới sát na phía trước nên cực kỳ lo lắng.

Bọn chúng chưa hề từ bỏ hắn.

"Thảo Tuyết cô nương,cô mau chạy đi!!".Trần Minh nheo mắt lên tiếng.

Tại phía xa trên trời kia,hắn cảm nhận được rõ ràng cái thứ đáng sợ ngoài không gian kia muốn đổ bộ xuống thế giới này.

Rất nhiều Yêu Vương cũng đang lao đến đây khiến thâm tâm hắn không khỏi cảm thấy kinh sợ.

[ Cảnh báo: Túc chủ ngươi cần chạy ngay lập tức ]

"Hả!??".

Thanh âm vừa dứt liền là vô số con Yêu Vương đã tại ngay trước mắt hắn từ bao giờ.

Cũng may hắn đã sử dụng thẻ trải nghiệm Hạ hoàng cảnh giới từ lúc nãy nhưng pháp tắc ở đây đã áp chế sức mạnh của cảnh giới này tới mức chỉ còn là cái danh mà thôi.

Oanh!!!

Trần Minh một mình đánh bay toàn bộ những con Yêu Vương sau đó cật lực bay tới chém giết điên cuồng.

Sơn hà bao la ầm ầm tan vỡ,vô tận pháp tắc hiện hiện đạo tắc khủng bố diễn sinh vô hạn trên trời cao khiến thiên địa biến sắc.

Trần Minh tay cầm bảo kiếm liều mạng giết đến bọn này súc sinh yêu nghiệt.Đánh đến đỏ mắt.

Dòng sông năm tháng đứt lìa,tan vỡ thành mảnh thời gian bay lượn khắp nơi trong thiên địa không thể miêu tả đến cái gì cấp độ.

Thảo Tuyết lúc này sợ hãi ngây người vội vang chạy khỏi chốn hủy thiên diệt địa này.

Nàng cứ như vậy chạy đi trong cái thế giới không hề có lối thoát bao la không có điểm cuối.

Một nữ tử yếu đuối như nàng căn bản hôm nay thật sẽ chết ở đây .

Nhưng vì muốn sống,nàng muốn sống,muốn được mẫu thân mình ôm vào lòng,muốn được nhìn thấy bà ấy,muốn bản thân có một cuộc sống bình dị.

Những ước mong nhỏ nhoi điên cuồng thúc đẩy Thảo Tuyết phải chạy thật nhanh,phải chạy khỏi nơi nguy hiểm này.

Khu rừng trước mắt tử khí âm u,rõ ràng tồn tại quá nhiều yêu thú cường đại nhưng Thảo Tuyết lúc này không hề quan tâm một đường chạy tới.Hiện tại nàng đã không còn có thể suy nghĩ gì hơn nữa ngoài việc phải chạy đi để có thể sống sót.

Nhưng tại đây yêu thú thính giác cùng khứu giác viễn siêu tưởng tượng,Thảo Tuyết chỉ vừa chạy vào rừng thì liền đã bị chúng nó đánh hơi thấy.

Lúc này một con Trư quái điên cuồng há miệng đầy máu tươi cười lạnh nhanh chóng lao tới muốn ăn thịt con mồi kia.

Ầm!!!

Sức mạnh kinh thiên xung lực đột phá vô tận rừng cây xông tới kinh người.

Thảo Tuyết lúc này thở dốc,cả người run rẩy tột cùng tưởng như không còn sức sống nữa.Nàng như một con búp bê đang chạy đi chỉ với mong ước được sống.

Mà ngay tại đây trước mắt của nàng dần hiện ra một con yêu thú đầu heo dị dạng.

Tay nó cầm chiếc rìu mà đi về phía của nàng.

Thảo Tuyết nước mắt một lần nữa tuôn trào,cả thân hình nhỏ nhắn dừng lại run rẩy nhanh chóng quay đầu lại bỏ chạy.

"Hộc,hộc..."

Tiếng thở dốc của nàng càng ngày càng như bị thiếu.Đồng tử không còn lấy một chút sức sống nào chạy thật nhanh.

"Có ai không, cứu tôi với!!".Nàng khóc nức nở vừa chạy vừa hét lên kêu cứu giữa chốn rừng hoang không một bóng người này.

Nhưng rồi chỉ có những tiếng yêu thú cùng tiếng vọng của nàng là đáp lại lời cầu xin của nàng.

Đôi chân mềm nhũn đã có dấu hiệu lảo đảo.

Từ hai bên trong khu rừng u tối,

Một con yêu sư thân hình khổng lồ nhe ra hàm răng bén nhọn xồ ra từ đó muốn nhai sống lấy Thảo Tuyết.

"Có ai không.... cứu với.... cứu tôi!!!".

Thảo Tuyết bị con Yêu sư vồ lấy nằm vật trên đất.Đôi tay yếu đuối kia cố gắng giữ chặt lấy cái miệng đang há ra muốn ăn thịt lấy mình.

Nàng nước mắt lã chã trên mắt,tự hỏi tại sao bản thân lại phải trải qua những chuyện đáng sợ như này.

Bàn tay giữ chặt hàm răng khổng lồ kia giờ đây đã máu tươi chảy xuống đầm đìa nhuộm đỏ gương mặt của nàng.

Con Yêu sư gầm gừ tức giận dùng một chi trước cào xé cánh tay đang cố giữ miệng của nó kia một dạng.

Thảo Tuyết hét lên đau đớn,cánh tay kia bị cào ra những vết thương vô cùng kinh khủng,máu phun như mưa đau tới cùng cực.

"Làm ơn cứu với!!".Giọng nói tuyệt vọng chỉ biết kêu cứu lại vang lên.

Con Yêu sư điên cuồng dùng móng vuốt sắc nhọn cào xé lấy đôi tay kia của nàng một cách dữ tợn.

"Àh...a...a..".Sự mệt mỏi này khiến nàng không còn sức thốt lên nổi nữa.

Khó chịu tới cùng cực cảm giác khiến nàng hơi thở tựa chết lặng.

Đau,đau,đau,đau,đau,đau,đau,đau,đau,đau,đau,đau,đau,đau,đau,đau,đau,đau,đau,đau,đau,đau,đau,đau.....

Nó thật sự rất đau khiến nàng đôi mắt càng lúc càng đỏ

"Tôi không muốn bị đau như này vì tôi ghét bị đau...."

Thâm tâm Thảo Tuyết bây giờ vô cùng hỗn loạn,cái chết đáng sợ ăn sâu tới nỗi khiến nàng toàn thân như không tự chủ cố gắng chống cự.

Nàng thân thể nhuộm đỏ máu tươi, liên tục bị cào xé nơi tay đến cả pháp bảo phòng ngự cũng đang có dấu hiệu tan vỡ.

Mà bốn phương tám hướng xung quanh càng là vô số yêu thú hũng hãn từ từ bước tới.

Con Trư quái phía xa cũng vậy,nó nhe miệng cười quái dị làm cho người khác nhìn thấy phải rợn gáy.

Mà Thảo Tuyết nàng đang cố gắng chống cự lại con Yêu sư này một cách tuyệt vọng.Nó bám chắc vào nàng tới nỗi không thể nhúc nhích được.

Những cơn đau dữ dội cùng những tiếng xương gãy nát khiến Thảo Tuyết không thể nào chịu nổi thêm được nữa.

Rốt cuộc chỉ sau một chút buông lỏng,con Yêu sư ngay lập tức dùng miệng há rộng của nó gặm mất một cánh tay của nàng.

Thảo Tuyết kêu lên vô cùng đau đớn,giãy dụa kịch liệt, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt đã nhuôm đỏ máu tươi.

Cơn đau dữ dội ập tới làm nàng tâm thần không thể nào còn tỉnh táo nữa, giọng nói như bị nghẹn lại không thể thốt lên tiếng nào.

Con Yêu sư đang nhai cánh tay bị đứt lìa kia thật sự vô cùng vô tình.

Cảnh tượng nơi đây máu huyết nhuộm đỏ rất là kinh dị.Thảo Tuyết nằm trên vũng máu căn bản không thể thoát khỏi kết cục bị ăn sống tại nơi này.

Mà bọn yêu thú vô tình cứ thế,cứ thế dần dần bước đến với bộ dáng rất là đói.

Nếu không phải là con Yêu sư thì rõ ràng chúng nó đã xông tới xâu xé nàng thành ngàn mảnh từ lâu rồi.

Nàng máu tươi chảy ra từ cánh tay đứt lìa càng lúc càng nhiều,càng lúc càng đau muốn giãy thoát khỏi cái nanh vuốt này.

Nhưng một nữ tử yếu đuối thở không ra hơi lại làm sao có thể thoát chứ,làm sao mới được chứ.

Trong lúc còn đang hoảng sợ,nàng nhìn lấy nơi cánh tay kia vạt tay áo có một con dao rơi xuống.

Như tìm thấy một hy vọng sống,Thảo Tuyết sức tàn dụng hết sức bình sinh nắm lấy con dao rồi găm vào chân của con Yêu sư này.

Con Yêu sư bị bất ngờ liền gào lên chấn động ầm ầm dùng một chi đánh bay Thảo Tuyết xuyên qua rất nhiều cây cối.

Bọn yêu thú xung quanh tựa như hổ đói nhìn thấy con mồi liền nhanh chóng rầm rộ lao đến.

Phía bên kia,Thảo Tuyết nằm lê lệt trên nền đất bùn lạnh lẽo,máu tươi chảy không ngớt chút nào,cả người lấm lem rất là thảm trạng.

Những cơn đau dữ dội thấu đến tận tâm can khiến người ta chỉ nghĩ liền thấy rùng mình nhưng giờ nàng cố gắng,cố gắng chạy tiếp.

Chính bản thân nàng cũng không rõ bản thân tại sao lại có sức lực như vậy nhưng nhất định,nhất định,nhất định phải sống.

Phải sống để có thể nhìn thấy người mẫu thân vẫn đang trông chờ nàng về dù bộ dáng có thảm hại như thế nào.

Phía sau bọn yêu thú rượt nhanh đến mức chỉ toàn là dư ảnh.

Thảo Tuyết tu vi chỉ có Võ Giả không thể nào chạy thoát khỏi những cái kia truy đuổi một dạng.

"Phải làm sao ....phải làm sao chứ...."

Thảo Tuyết thở không nổi nữa trong khi vẫn cố gắng mà chạy.

Rốt cuộc nàng tại sức cùng lực kiệt ngã khụy xuống đất nằm lăn nơi đó và mất đà va vào một gốc cây cổ thụ.

Cả người lấm lem bùn đất và máu tanh không ngừng chảy ra từ những vết thương chí mạng trên cơ thể nàng.

Một bộ dáng bị cào xé da thịt đến không thể miêu tả được,một cánh tay đã mất máu chảy tằm tã,còn một tay còn lại coi như là đã phế nhân.

Đôi chân rã rời sưng tấy nhiều chỗ,cả người nát vụn tình trạng.Nếu còn không chữa trị thì với tu vi Võ Giả ắt phải chết.

Ánh mắt vô hồn của nàng cố gắng ngước nhìn lên tán cây khổng lồ đầy vẻ trầm mặc.

Bản thân biết rõ hôm nay không thể qua khỏi với cái tình trạng này nên Thảo Tuyết cắn môi dựa lưng vào gốc cây cổ thụ này.

Thảo Tuyết ánh mắt mơ hồ dần dần chìm xuống,không còn lấy một chút nào sự sống.

Đằng trước ánh mơ hồ hình dáng tại đôi mắt nhuốm máu của nàng lại là hình bóng quái dị của con Trư quái kia.

Vẫn cái nụ cười lạnh lẽo cùng quái gở đó.

.......

"Tuyết nhi...Tuyết nhi...Tuyết nhi...!!".

Đúng lúc này trong mơ hồ,một thanh âm dịu dàng vang lên.

Truyện CV