Giờ nghỉ trưa…
Nhiệt độ của vụ thực tập vẫn chưa hề giảm mà chỉ có xu thế tăng lên, bên cạnh tụi nó, lớp -B cũng bàn tán rầm trời.
Ashido vốn dĩ cũng được đề cử, nhưng mà toàn mấy chỗ bèo bọt, nhìn phát nản. Cô nàng chán chường nằm dài trên bàn hướng mấy đứa khác hỏi, “Nè, mấy cậu đã quyết định đến văn phòng của dân chuyên nào chưa (-.-)?”
“Tui đến chỗ của Mount Lady nhé…٩(͡๏̮͡๏)۶~~~ ‿!” –Mineta tí tởn nói.
“Hừ, nhìn khuôn mặt cậu là biết đang nghĩ đến thứ gì đồi bại rồi đúng không, Mineta –chan…”
“Hả…Méo có nha… מּ_מּ!” –Mineta có chút chột dạ đáp lại.
“Ashido này, cậu cũng có thứ hạng khá cao mà đúng không…( .)?” –Ojiro bước tới hỏi.
“Ừ…!”
“Vậy sao toàn mấy chỗ gì đâu không nè, chọn mà cứ như chả chọn được…!”
“Chuẩn luôn đó… (╥﹏╥)!”- Ashido vẻ mặt khóc tang đứng nhổm dậy khi có người động vô vấn đề đau lòng của mình.
“Deku –kun…Cậu chọn được chỗ nào chưa…Deku-kun (,)?”
Uraraka xoay người, sững sờ khi thấy Midoriya cầm tờ đơn tiến cử, cả người tiến vào trạng thái “chuyên chú cao độ”, miễn dịch với tiếng ồn cùng ảnh hưởng từ bên ngoài.
Nghe Uraraka gọi, nó ngớ ra một lúc mới giật mình đáp lại, “Ơ, xin lỗi, tớ hơi nhập tâm rồi…”
“Cậu suy tính cẩn trọng thiệt đó nhỉ…Midoriya –chan!”
“Ừm…Không như Todoroki –kun, Kizari-kun và Kacchan, lượng đơn đề cử của tớ, chẳng có vị anh hùng nào thuộc top mười hết. Chủ yếu là top hai mươi trở xuống, cho nên tớ còn đang phân vân lắm.
“Uraraka –san thì sao?”- Momo đứng bên cạnh hướng cô bạn tóc nâu hỏi.
“Thiệt ra, mình đã đưa quyết định cuối cùng rồi…(^-^)!”-Uraraka giơ lên phấn trắng bàn tay nhỏ chắc nịch.
Ashido tò mò, “Thật ư, là chỗ nào thế (.)?”
“Là cơ quan Anh hùng chiến đấu của Gunhead đó (^o^)!”
“Hể…Gunhead? Chú ấy chuyên về đánh đấm mà, với lại, mình tưởng Juusan Gou sen-sei mới là hình mẫu lý tưởng của cậu chứ!?”
“Ừ…Đúng là thế thật, nhưng sau kì hội thao, sau khi đấu với Bakugo –kun, mình đã nghĩ rằng muốn thực hiện ước mơ thì cần sức mạnh. Và bản thân thì còn thiếu sót rất nhiều ở phương diện này…”
“Họ cũng đã đưa đơn đề cử mình, cho nên là, mình sẽ tới đó…”
“Tốt quá…À mà Yayozoru –san thì sao?” (Ashido)
“Mình sẽ đến chỗ cô Ryukyu!” –Momo trả lời, vẻ tự hào và mong đợi hiện rõ trên mặt.
Mấy đứa kia nghe xong đều kinh ngạc thốt lên, “Ryukyu…Là nữ Anh Hùng Rồng đứng hạng chín sao…⊙▃⊙?”
“ỪM…Mình cũng bất ngờ hết sức khi cô ấy đưa ra lời đề nghị đó!”
“Thế còn Kizari thì sao…?” –Jiro hỏi.
“Chưa…Cậu ấy vẫn chưa làm ra quyết định, chắc để về nhà xem xét mới được, dù gì thì còn thứ Sáu và Thứu Bảy để nộp đơn mà…”
“Phải ha…Cứ về suy tính cho kỹ càng đã!”
Ngồi ở góc phòng một bên, Lida yên tĩnh chăm chú xem từng cơ quan một, rồi cúi đầu do dự, rốt cuộc dứt khoát hạ bút viết liên hồi…
Tan trường…
Hitomi và Momo chia tay mấy đứa bạn, nhanh chóng đi về nhà. Tối hôm đó, tụi nó thông báo cho ông bà Shigeo về việc đi thực tập và khoảng thời gian cần thiết.
Hai ông bà tất nhiên là ủng hộ hết mình, một đống quần áo, phục trang anh hùng, giày dép, bít tất, vân vân, đều được chuẩn bị kĩ càng ngay trong đêm đó.
Tối thứ sáu, Hitomi đã làm lựa chọn của mình, cậu ứng tuyển vào anh hùng hạng năm Edge Shot, sau khi tham khảo và bàn luận rất lâu cùng Momo.
Thứ Bảy, hai đứa nó lên trường nộp đơn nguyện vọng cùng với rất nhiều học viên khác.
Mọi chuyện coi như đã xong xuôi, chỉ còn chờ thứ Hai đến mà thôi.
Sáng Chủ nhật, hai ông bà Yayozoru thông báo lũ trẻ rằng trong khoảng thời gian tụi nó vắng nhà, hai ông bà cũng quyết định đi xả stress một chút, nên bữa hôm ấy hai đứa có thể đi chơi tùy thích, đồng thời tự lo phần ăn uống của mình.
“Hitomi…Chúng ta đi chơi công viên một bữa được không…?
Ban đầu Hitomi dự tính là sẽ ở nhà ôn tập một chút kiến thức và lịch sử địa phương nơi bọn họ sắp đến, nhưng bắt gặp cái nhìn của Momo kèm theo đôi mắt cún con tròn to đen láy làm cậu không tài nào kháng cự được, thế là đáp ứng cô nàng ra ngoài chơi.
Địa điểm tụi nó chọn là Vincom Park, một khu công viên trò chơi của một công ty lớn trên thế giới, mặc dù chỉ mới mở cách đấy không lâu nhưng nó cũng khá nổi tiếng bởi vì công trình đồ sộ và quy mô giải trí rộng lớn.
“Từ đây đến đó mất tầm một tiếng đồng hồ…!”
Hitomi xem bản đồ điện tử trên Iphone của mình, hướng Momo nói, thỉnh thoảng lại sờ sờ cái ví nhỏ, cầu khấn là tích trữ bao lâu của bản thân đủ để xài.
Hai đứa như thường lệ bắt xe điện để đi, tầm mười phút sau là đến quãng trường Grimmard nằm giữa trung tâm thành phố.
Hitomi gọi một chuyến taxi, bác tài xế, tóc đã hoa râm, nhìn khá hiền từ, chỉ ôn tồn hỏi địa chỉ tụi nó cần tới rồi lẳng lặng chạy đi.
Ngồi vi vu trên xe để cửa kính mở gió thổi qua, bên đường cảnh vật cứ chạy qua vùn vụt, ngắm nhìn thật thích mắt. Hitomi và Momo mải mê ngắn nhìn, mãi đến khi được bác tài gọi thông báo đã đến nơi mới giật mình vội cảm ơn và lấy tiền ra trả.
Nhìn ba chữ màu vàng to tướng “Vincom Park” viết trên một cái bảng khổng lồ đặt ở đỉnh đầu cổng lớn được trang trí cực kì hoa mỹ trước mắt, lại thêm chính giữa một quầy bán vé, có cả bảo vệ đứng giữ xe hai bên lề. Lướt sơ qua thôi cũng đủ thấy quy cách không tầm thường.
“Hitomi, tụi mình mua vé vào thôi…(^.^)” –Momo hưng phấn kéo tay Hitomi tiến về phía trước xếp hàng. Mặc dù tiết trời se lạnh, cộng thêm buổi sáng sớm nên du khách tham quan cũng không đông mấy, nhưng theo thứ tự mua vé vẫn là phép lịch sử tối thiểu.
Đến lượt bản thân, Hitomi lập tức chọn mua loại bao toàn bộ trò chơi, mặc dù giá hơi đắt, nhưng nếu xét tổng thể thì vẫn mạnh hơn mua riêng lẻ từng cái.
Mua xong, hai đứa kéo nhau vào Vincom Park.
“Hitomi…Nơi này, đẹp quá…(^ -^)!”-Momo nhìn đến có chút thất thần.
“Ừ…Xem ra chuyến này bỏ tiền không uổng rồi…!”
Hitomi cũng sững người không kém gì Momo. Cho dù bên ngoài trông có vẻ tráng lệ thế nào, nhưng đi vô trong rồi mới cảm nhận được cái sự hoành tráng của nó. Đường giữa rộng lớn thêm thang, đủ cho mấy chục người cùng lúc tiến vào mà không chật.
Hai bên trang trí đủ các loại hoa cỏ đẹp mắt, có vòng xuyên kim tuyến lấp lánh trên các ngọn và khóm cây lớn và được công nhận vệ sinh đang chăm chút tưới nước kỹ lưỡng vô cùng.
Ngay khu vực trung tâm, nơi bắt mắt nhất ở lối đi, là một đài phun nước tỏa xung quanh bức tượng nữ thần Hạnh Phúc của Nhật Bản, hồ nhỏ bên dưới chân tượng bơi lội nhiều chủng loài cá thỉnh thoáng lại ngoi đầu lên ngớp vài ngụm bọt khí, nhìn rất vui mắt.
Hitomi lấy tấm vé ra và nhìn kỹ lộ trình trong đấy.
Vé chia làm ba phân khu, khu trò chơi giải trí nhẹ nhàng, bao gồm các trò như gắp thú nhồi bông, bắn súng nhận thưởng, nhà ma, vân vân, cùng với bảo tàng hàng nhái của các anh hùng.
Khu thứ hai chính là khu vực ăn uống, dùng để phục vụ khách nghỉ trưa hoặc chiều tối.
Khu thứ ba, cũng chính là khu cuối cùng, chuyên dành cho các khách tham quan đam mê mạo hiểm, trải nghiệm cảm giác mạnh, Hitomi xem xét thấy mấy loại khá hấp dẫn như cầu trượt, xe điện đụng, tàu lượn siêu tốc hay vòng quay cảm giác mạnh.
Trò chơi thì có chia độ khó từ thấp đến cao, thậm chí còn có rất nhiều hạng mục chia nhỏ ra, giành riêng cho các Pro Hero hay từng bạn trẻ muốn thử nghiệm Quirk của mình, tất nhiên là phải nộp thêm phí rồi, nhưng phần thưởng đồng thời hấp dẫn hơn hẳn.
“Yosh…Momo, cậu nghĩ chúng ta nên đi khu nào trước đây (o,o)?”
“Ơmmm…Không biết nữa…Hitomi quyết định đi!” – Momo thấy khó lòng chọn lựa vì đây là lần đầu đi công viên chơi của hai đứa, thấy thứ gì nó cũng hấp dẫn hết.
“Ều…Thế tụi mình cứ đi tuần tự hết nha…Khu trò chơi giải trí nhẹ nhàng thẳng tiến thôi nào…!”
Dựa theo chỉ dẫn, nắm tay nhau vòng vèo qua mấy con đường nhỏ, hai đứa rốt cuộc cũng tới khu vực đầu tiên. Lần nữa tụi nó lại cảm nhận được tài đại khí thô của tập đoàn VinMart. Một tấm hoành đề không khác gì lối ra vào bắt nối trên đỉnh của hai ngọn cây cách mặt đất ước chừng năm mét, trang hoàng lộng lẫy, có cả hình ảnh D phụ trợ kèm theo hai vị nhân viên túc trực / chào đón khách tới. Thái độ phục vụ hết sức nhiệt tình.
“Người ở đây so với bên ngoài còn muốn hơn nhiều lắm, sao cứ thấy kì kì vậy Hitomi ( ,)?”
“Ngốc ạ…Chuyện đó bình thường thôi mà, nãy giờ chúng mình chỉ thấy bề nổi của Vincom Park thôi. Hôm nay chủ nhật, tính ra thì người phải đông ghê gớm lắm. Chắc tại trời lạnh nên mới lèo tèo thế này đây.”
“Dám chê tui ngốc hả…(- -)!”
“Đâu có…Ai chê Momo, nói ra tớ đập cho một trận…(∪ ◡ ∪)!”
“Xì…~~~~Thôi đi ông tướng~~~≧◠◡◠≦!”
Momo có chút tức cười, nhỏ nắm tay đập đập vào Hitomi biểu thị sự giận dỗi của mình, nhưng chẳng có chút xíu lực nào cả.
“Chúng ta trước hết dạo một vòng xem toàn cảnh rồi hãy chơi được không…?” –Momo thích thú đề nghị.
Hitomi đương nhiên là gật đầu cái rụp rồi, Momo chỉ có khí đi với cậu mới thể hiện ra một mặt khác nhí nhảnh của bản thân, còn bình thường thì vẫn bộ dáng nghiêm túc con ngoan trò giỏi mà thôi. Nói chung là con gái…ÀI…~~~!!!
Nhưng mấy thứ tầm phào ấy, mặc kệ đi…Cả ngày hôm nay, chính là ngày hẹn hò của cậu và Momo theo đúng một nghĩa nào đó.
Đời người ai biết trước chuyện gì sẽ xảy ra, cứ tận hưởng những niềm vui khi chúng ta còn có thể…
~~~~To be continued~~~~