1. Truyện
  2. Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới
  3. Chương 15
Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới

Chương 14: Nhiệm vụ đầu tiên hoàn thành.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vài ngày sau, Ma Tùng Quân đang cặm cụi làm cái gì đó với mấy ông thợ rèn.

Trong đó có gã cục súc lực lưỡng có phần hơi béo giống hệt Ma Tùng Quân trừ phần béo đi, hắn ta chính là kẻ in mấy dấu bàn tay lên xe của Ma Tùng Quân trong ngày đầu vào trấn.

“Cái thứ gọi là lò xo này thực sự quá tốt, chống xóc nảy thật sự là tuyệt vời.

Nhưng mà dầu nhớt này ta không biết kiếm ở đâu, dùng dầu gà, dầu heo lại phải châm liên tục.

Không tốt bằng thứ dầu đen đen của Ma huynh.”

Gã thợ rèn nhìn hệ thống bánh xe vừa được làm xong, hắn không ngừng vỗ tay tán thưởng rồi than thở.

“Cái vấn đề này ta chịu.

Nếu may mắn các ngươi đào xuống lòng đất đào được mỏ dầu đen thì đó chính là thứ trên tay ta.”

Nghĩ đến đây Ma Tùng Quân mới để ý rằng cái trấn này hình như không dùng dầu hỏa.

Ban đêm họ dùng nến để thắp sáng thay vì dầu hỏa.

Có thể là do chưa tìm được mỏ dầu nào chăng? Nếu tìm được thì tốt, có thể quốc gia này không có nhưng có quốc gia khác lại dùng thì sao?

Ma Tùng Quân chia cho tên thợ rèn một nửa chai dầu.

Mấy ngày qua thợ rèn này giúp Ma Tùng Quân cũng nhiều, chủ yếu là đóng ra một số thứ cần thiết trong chuyên đi của hắn.

Đầu tiên là hai cái nhà cho con Gâu và con Meo.

Ban đầu xem thiết kết trên mạng, Ma Tùng Quân định làm hai cái nhà mini một lớn một nhỏ.

Tất nhiên cái lớn cho con Gâu, cái nhỏ cho con Meo.

Khi thi công hắn quyết định làm hai cái nhà cho bọn nó lớn bằng nhau.

Chả là quá nhiều lần hắn chia phần cơm một lớn một nhỏ, con Gâu luôn tự động ăn phần nhỏ, con Meo thì ăn phần lớn.

Cứ mỗi lần ăn xong con Gâu lại chạy đi kiếm ăn bên ngoài, kiếm ăn không được lại về kêu éc éc đòi cơm.

Thế là hắn cho nó ăn thêm vài lần vì thấy tội quá, không may bị con Meo phát hiện nó vả cho con Gâu vài đường rồi giành luôn phần ăn của nó.

Kết quả con Meo ngày càng mập, con Gâu ngày càng mang phong thái của một con chó từng trải sự đời với hàng đống vết sẹo trên mặt, đa phần là mũi.

Chỉ mới ba bốn ngày, từ một con mèo thong gọn giờ nó không còn là con mèo.

Nó là con lợn, con mèo lợn đúng nghĩa, phải đặt tên nó là lợn mới đúng, theo một dạng gọi khác người ta sẽ không gọi nó là con mèo lợn mà người ta sẽ hỏi là con mèo này dính ngải heo à? Thế thì ê mặt ra mất, quê lắm mèo ơi.

Làm thế quái nào mày có thể mập lên được trong mấy ngày ngắn ngủi như thế hả?

“Meo?”

Con Meo hoàn toàn không biết suy nghĩ trong đầu của Ma Tùng Quân, nó nằm trong cái chuồng mới của mình, cái bụng của nó gần như bít luôn cái cửa ra vào.

Cằm thì nọng, bụng thì to, chân thì bé, đuôi thì dài.

Đuôi nó mà xoăn lại chắc bị người ta hiểu nhầm là con lợn mất.

Ma Tùng Quân nối hai cái chuồng của con Meo và con Gâu lại với nhau, cửa hai con nằm độc lập hai bên, một con cửa ra vào bên trái, con thì bên phải.

Tránh cho con Gâu bị đòn oan khi ở quá gần nhân vật nguy hiểm.

Tiếp đến là một cái chuồng nhỏ, chỉ dài khoảng ba mét, rộng hai mét.

Nuôi bốn con heo con, hai đực hai cái.

Tám con gà mái và một con gà trống.

Chuồng heo gà được chia làm hai tầng, dưới cho mấy con heo, ở trên cho mấy con gà.

Mái che chính là mấy tấm năng lượng mặt trời Ma Tùng Quân tháo ra từ xe tải của hắn.

Để tiện cho việc hấp thu năng lượng mặt trời, còn làm được mái che.

Còn xe của hắn, phía trước và hai bên hông xe làm mấy chậu cây lớn, trồn vài loại hạt giống cơ bản như ớt, cà chua, củ sắn, thêm vài hạt dưa hấu để ăn hoặc làm nước ép.

Chả biết bao giờ nó lên cây ra trái, hắn mua cả ba bốn năm bao hạt giống các loại, chất đầy trong thùng xe.

Xe của hắn bên trên có thiết kế một cái gác nhỏ, đủ cho hắn có chỗ ngả lưng.

“Ma huynh, khi nào thì huynh đi? Sắp tới huynh đến chỗ nào? Dẫn ta theo được không …”

Tên thợ rèn thẹn thùng nói.

‘Ê! Thẹn thùng là sao? Ông mày cũng không phải bê đê.’

Ma Tùng Quân gào thét trong lòng, bên ngoài hắn nghiêm túc nói: “Không!”

“Ma huynh … thật sự không thể sao? Ta có thể làm công miễn phí cho Ma huynh, ta không cần ăn cũng được.

Chỉ cần dạy ta những thứ đặc biệt này, cho ta theo huynh đi.

Ta rất muốn nghiên cứu chúng …”

Tên thợ rèn ôm chân Ma Tùng Quân khóc òa lên.

Tay hắn dính than đen, chét chi chít lên quần của Ma Tùng Quân.

“Không có chỗ ngủ cho ngươi đâu.

Ta nuôi thân ta còn không xong, ngươi có việc làm ở xưởng rèn theo ta làm cái gì?” – Ma Tùng Quân quát lên.

“Không, cho ta theo huynh đi nếu không ta chết mất huhu.

Ước mơ của ta là muốn trở thành thợ rèn số một của Dạ Lang.

Phụ thân ta nói ta cần phải theo huynh để nâng cao tay nghề.

Ông ấy đuổi ta rồi, cho ta theo huynh đi, ta nguyện làm trâu làm ngựa.”

Tên thợ rèn nói.

Khóe mắt Ma Tùng Quân co giật, hắn nhìn vào xưởng rèn liền thấy một lão khọm khẽ đưa ngón cái về phía tên thợ rèn trước mặt hắn.

Này, bố con nhà ông đang diễn kịch đúng không? Giỡn mặt với tôi đúng không? Khốn nạn.

Tên thợ rèn khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm nhem, hắn còn xì mũi nữa, may là xì mũi không trúng hắn.

Sau hắn lại bốc một cái thứ đen đen dưới mặt đất trông hơi giống cái khăn của hắn lên, dùng thứ đó lau mũi, lau nước mắt.

“Méo!!!!!! Gào gào gào …”

Cái cục đen đen đó chuyển động, vùng ra mười móng vuốt sắc nhọn cào rách mặt tay thợ rèn khiến hắn ôm mặt hét lên.

“Khăn yêu quái, bới người ta.

Ma huynh cứu ta, gỡ nó ra dùm ta …”

Tên thợ rèn không ngừng lăn qua lăn lại dưới mặt đất, đang cố gỡ cái thứ đen đen trên mặt ra.

Cái thứ đen đen mà có thể kêu meo meo chắc chắc chỉ có con Meo.

Vì nó quá béo, lại đen như cái khăn của tên thợ rèn rồi nằm đâu không nằm, nằm một cục dưới mặt đất ngay trên cái khăn thật của gã ta khiến cho hắn hiểu lầm.

Bất quá trách cái này là trách tên thợ rèn ở dơ, cái khăn bẩn như thế, bạ đâu ném đó mà dám đem lên để lau mặt thì Ma Tùng Quân đến ạ với hắn mất.

Để thằng này đi chung với mình, có đánh chết hắn cũng không chịu.

Nhưng cuộc đời mà, không cần đến đánh chết đâu.

“Meo tha cho hắn đi, chúng ta chuẩn bị khởi hành rồi.” – Ma Tùng Quân bốc con Meo ra khỏi người gã thợ rèn.

“Ma huynh Ma huynh đừng bỏ ta.

Để ta theo huynh đi, làm trâu làm ngựa làm gì ta cũng làm.

Chỉ cần có thể nâng cao tay nghề rèn của mình ta sẵn sàng làm tất cả.

Chẳng lẽ Ma huynh không muốn có thợ rèn đi bên cạnh hay sao? Hư dao ta có thể sửa, không có dao ta có thể làm, ta còn có thể làm vũ khí đem bán kiếm tiền đưa huynh.

Chỉ cần dẫn ta theo, ta chỉ muốn tiếp xúc với mấy thứ thú vị đó … Ma huynh, Ma huynh à…”

Tên thợ rèn gào thét thảm khốc còn hơn cả cha chết mẹ chết.

Hắn mang cái mặt đầy máu lết lại phía Ma Tùng Quân, khóc trông rất thương tâm.

Nhiều người đi ngang qua không hiểu gì cứ tưởng ông chủ quán hủ tiếu đang ăn hiếp tên thợ rèn đáng thương.

Bỗng lúc này vạt áo của Ma Tùng Quân bị kéo, hắn nhìn sang thì bắt gặp một bé gái dùng đôi mắt long lanh cùng giọng điệu nài nỉ cực kì mủi lòng người:

“Thúc thúc đẹp trai, thúc cho ca ca cháu theo hầu thúc được không? Ca ca cháu rất nghe lời, tuy đầu óc có hơi ngờ nghệch, cha chúng cháu muốn ca ca thành người nhưng ca ca muốn ở cái trấn này không thể nào phát triển hơn được.

Thúc thúc dẫn ca ca cháu theo đi …”

“Ma huynh, muội muội ta nói đúng.

Huynh muốn ta làm gì ta cũng làm, chỉ cần không giết người phóng hỏa, không ăn cướp ăn trộm, không đẩy bà già xuống biển, không hấp thịt heo, cái gì ta cũng làm …”

“Cái gì mà không hấp thịt heo?”

“Đi mà thúc thúc đẹp trai …”

“Ma huynh!!!”

“Thôi được rồi, im lặng hết cho ta.

Phiền bỏ mẹ ra được.”

[Phiền Bỏ Mẹ xin chào buổi sáng.

Chủ thiết bị có điều gì cần giải đáp?]

“Tao không có gọi mày!! Mặt trời mọc tới đít rồi, sáng cái con khỉ.”

Ma Tùng Quân hét vào cái điện thoại bị nứt màn hình.

“Thúc thúc ….

Oa oa oa oa, thúc thúc nỡ lòng nào nhẫn tâm như vậy sao? Thúc thúc không cần phải mắng người ta như vậy chứ? Hôm qua thúc thúc còn khen người ta đáng yêu, hôm nay thúc thúc lại nạt người ta, mắng người ta, chửi bới vùi dập người ta.

Như thế là thúc thúc đâu có thấy người ta đáng yêu … thế là thúc ghét người ta, thúc dùng lời giả dối hu hu hu …”

Con bé càng khóc càng lớn.

Ma Tùng Quân sắc mặt càng lúc càng đen, nó khóc lớn đến mức xung quanh đây kéo tới hàng trăm người chỉ chỉ trỏ trỏ hắn.

“NÍN!!!!!!”

Ma Tùng Quân chỉ vào mặt con bé hét lên.

“Ưm …”

Con bé ngậm miệng, đôi mắt rưng rưng rơi ra vài giọt nước mắt.

“Được rồi, ta dẫn đi là được chứ gì? Nhưng phải đáp ứng điều kiện của ta.

Một ngày hắn phải tắm hai lần, tay dơ không được chạm vào xe, trước khi ăn phải rửa tay tắm rửa.

Tối ngủ không được ngáy, sáng phải dậy sớm hơn ta để chuẩn bị hàng, chiều phải đi chợ, tối phải rửa chén … Đặc biệt là vứt mẹ nó cái khăn của nợ kia đi, nghèo đến mức không mua được cái khăn mới à? Cuối cùng khăn đó là khăn lau mặt, lau tay, lau chân hay là để lau đít mà nó bẩn như thế?”

Ma Tùng Quân liệt kê ra một đống việc cần làm.

Gã thợ rèn mặt mũi ngơ ngác không biết làm gì, chỉ biết cố gắng lắng nghe sợ bỏ sót câu nào.

Bất quá cô em gái của hắn lanh lợi, lấy sẵn đâu ra một tờ giấy mỏng, cầm một cục than lên không ngừng viết viết lên đó những lời Ma Tùng Quân nói.

Sau cùng Ma Tùng Quân dứt lời thì con bé cũng viết kín cả tờ giấy nhét vào tay gã thợ rèn.

Mặt con bé tèm nhem nở nụ cười tươi rói nói:

“Ca, muội viết trong đây hết rồi.

Ca giữ cho kỹ, đọc đi đọc lại đến khi nào nhớ thì thôi.

Bây giờ ca đi tắm ngay đi, người ngợm hôi rình thế kia Ma thúc thúc chê huynh là phải.”

“Ờ ờ … ta đi tắm, ta đi tắm ngay.” – Gã thợ rèn không thể nào diễn tả được cảm xúc của mình lúc này.

Hắn còn nghĩ không thể thành công, nhưng lại không ngờ em gái hắn đã giúp hắn.

Hắn cứ thế chạy tung tăng đi tắm, người xung quanh thấy không còn chuyện gì để hóng liền tản ra hết.

Lúc này cô em gái của gã thợ rèn mới lè lưỡi ra tinh nghịch nói: “Thúc nhớ đối xử tốt với ca ca của cháu.

Ca ca của cháu khờ lắm, nhưng tay nghề rèn rất giỏi.

Sau này huynh ấy không để thúc thất vọng đâu.”

“Ta thấy con bé nhà ngươi mới là có tương lai đấy, thời đại này mà có phim ảnh có khi ngươi còn trở thành diễn viên nhí nổi tiếng cũng nên.” – Ma Tùng Quân thở dài nói.

Bề ngoài thì hắn nói thế, nhưng bên trong thâm tâm cũng cười khổ.

Bởi vì điện thoại bị nứt màn hình của hắn hiện lên dòng chữ:

[Nhiệm vụ: Thu nhận thợ rèn.

Trạng thái nhiệm vụ: / đã hoàn thành.

Phần thưởng nhiệm vụ: Đang tính toán …]

[Đinh!]

[Phần thưởng nhiệm vụ lần này: Hộp quà bí ẩn.

Vì đây là nhiệm vụ tân thủ đầu tiền nên chủ thiết bị sẽ được phần thưởng đặc biệt từ hộp quà bí ẩn cấp Lam.

Hãy chọn loại hộp quà.]

[Hộp quà bí ẩn loại chiến đấu.

Hộp quà bí ẩn loại gia dụng.

Hộp quà bí ẩn loại sinh tồn.

Hộp quà bí ẩn loại sức mạnh.

Hộp quà bí ẩn loại thú cưng.

Hộp quà bí ẩn loại …]

Có đến mười mấy cái danh mục khác nhau, Ma Tùng Quân nhìn mà chóng hết cả mặt.

Cuối cùng hắn chọn loại sinh tồn.

[Mở hộp quà bí ẩn ngay bây giờ?

Mở ngay – Để sau]

Ma Tùng Quân ấn vào nút mở.

[Chúc mừng chủ thiết bị nhận được vật phẩm: Túp lều dã chiến.]

[Túp lều dã chiến.

Loại: Sinh tồn

Phẩm chất: Lam

Công dụng: Để ngủ khi cắm trại ngoài trời, phòng được thú dữ, chống mưa, chống muỗi, chống các loại côn trùng khác để bạn có một giấc ngủ ngon hơn.

Công dụng đặc biệt: Có thể thu nhỏ bằng ngón tay, thích hợp làm móc khóa.

Khi cần chỉ việc ấn nút có ngay túp lều lý tưởng cho bạn.]

Nhận xong vật phẩm, khóe mắt Ma Tùng Quân co giật.

Hắn cần cái mẹ gì cái túp lều chó cắn này hả? Hắn có xe, có thể ngủ trên xe, còn ấm chán.

Nhận được cái túp lều có tác dụng con mẹ gì ở đây? Bây giờ hắn có thêm một miệng ăn nữa, là tên thợ rèn kia, cái phần thưởng này dành cho hắn thì có.

Còn Ma Tùng Quân hắn được cái lợi mẹ gì?.

Truyện CV