1. Truyện
  2. Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới
  3. Chương 34
Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới

Chương 33: Nhiệm vụ theo yêu cầu.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau khi ăn sáng xong, Ma Tùng Quân cũng vứt cái chỉ số sinh lực kia ra sau đầu.

Căn bản Phiền Bỏ Mẹ nói với hắn, có điểm sinh lực thì xiên một dao vẫn chết thôi, nhiều hơn hay ít hơn nó cũng thế.

Đây là đời thực mà, có phải game chó đâu mà quan tâm đến cái sinh lực kia.

Thà nó ghi chỉ chỉ số phòng thủ, nghe còn được.

“Phiền Bỏ Mẹ, đến khi nào ta có thể đi được?”

[Phiền Bỏ Mẹ đã cử robot mini đi thám thính.

Robot mini ngoài có chức năng đi nghe lén, còn có chức năng dò đường.

Hiện tại đã có . robot được thả đi.

Còn cần thời gian thêm một ngày nữa để xác định con đường an toàn nhất và vùng an toàn buổi tối.

Xin túc chủ kiên nhẫn.]

“Ừm, vậy tao dành thời gian để luyện tập vậy.

À phải rồi, quanh làng Yên Việt có con quái vật nào dễ chơi một chút không? Tao muốn cọ xát thử một cái.”

Lập tức trên màn hình xuất hiện một con heo rừng với cặp răng nanh dài chừng cm mọc từ hàm dưới mọc lên.

[Cách làng m có một con heo rừng lớn.

Chiêu cao m, chiều dài m.

Chỉ số sức mạnh: Heo rừng.

Sinh lực: ./

Thể lực: /

Sức mạnh:

Ma lực:

Tốc độ:

Trí tuệ: ]

“Tại sao một con heo còn thông minh ở cả Lưu béo? Khoan … đó là chỗ con chim kia đi săn mồi đúng không?”

Ma Tùng Quân vội nói.

[Tổ của con chim ưng nằm cách vị trí heo rừng km.

Nó làm tổ ở ngọn núi phía Đông Bắc của Phúc Lộc trấn.

Từ tập tính cho thấy, con người không phải là món ăn của loài chim ưng đó.

Nên túc chủ không cần phải bận tâm.]

Nghe Phiền Bỏ Mẹ nói thế, Ma Tùng Quân gật đầu.

Xong hắn lại nhìn con xe điện của hắn, sau đó lại lắc đầu.

“Thôi bỏ đi, xui xui con heo đó nó húc một cái khỏi có xe đi luôn.

Mà giờ nếu xe hư cũng không biết sửa như thế nào.”

[Vấn đề thiết bị hỏng hóc xin túc chủ đừng lo.

Hệ thống luôn đưa ra giải pháp khi các thiết bị của túc chủ gặp vấn đề.]

“Ví dụ?”

[Khi một món đồ quan trọng đối với túc chủ bị hư thì hệ thống sẽ đưa ra nhiệm vụ, phần thưởng là phụ tùng hoặc đồ vật mới.

Túc chủ cần lưu ý, chỉ những thiết bị đến từ hệ thống mới được tính.

Điện thoại và xe của túc chủ được tính là vật phẩm của hệ thống.

Nếu xảy ra vấn đề hỏng hóc, hệ thống sẽ tìm cách giao nhiệm vụ cho túc chủ để sửa món đồ đó.]

“Còn có chuyện tiện lợi như vậy ư?”

Lập tức Ma Tùng Quân lấy điện thoại ra, mặt kính cường lực của điện thoại hắn đã tanh bành.

Bây giờ hắn cần một cái mặt kính mới, chẳng may rơi bể màn hình rất phiền phức.

“Thế tại sao tới giờ vẫn chưa có nhiệm vụ nào? Máy tao bị bể kính cường lực rồi này.” – Ma Tùng Quân chỉ chỉ vào điện thoại không có kính cường lực của mình.

[Vì thấy không quan trọng, nên hệ thống không đưa ra nhiệm vụ.

Nếu túc chủ yêu cầu, túc chủ có thể báo lên thông qua Phiền Bỏ Mẹ.]

“Ừ, giao đi.”

[Đinh!]

[Nhận được yêu cầu hỗ trợ phụ kiện cho thiết bị.

Túc chủ nhận được một nhiệm vụ linh kiện.]

[Tên nhiệm vụ: Tìm cây tre trăm đốt.

Thông tin nhiệm vụ: Tìm một cây tre có trăm đốt hoặc . cây tre có trên đốt.

Độ hoàn thành: Tre trăm đốt / – Tre đốt /.

Phần thưởng nhiệm vụ: mặt kính cường lực cho điện thoại.

Có thể điều chỉnh kích thước kính cường lực theo yêu cầu.

Độ khó: Trắng.]

“Trắng cái con bà mày … tre trăm đốt kiếm bằng niềm tin à? Tre đốt thì còn nghe được.

Nhưng là chặt một ngàn cây? Tao chặt đến bao giờ?”

Ma Tùng Quân suýt nữa phát điên.

Chặt một ngàn cây tre đốt, thế hắn phải chặt mấy ngày mới hết được?

[Hủy nhiệm vụ sẽ bị phạt.

Khung phạt dành cho nhiệm vụ hủy bỏ: Gấp đôi độ khó]

Âm thanh hệ thống vang lên khiến cho trán Ma Tùng Quân nổi gân xanh.

Khi không hắn lại đi kiếm thêm chuyện làm cái gì không biết? Mà hắn đâu cần tới một trăm cái kính cường lực làm cái con khỉ gì? Xài bao giờ mới hết? Có khi điện thoại hắn hư trước cả cái kính cường lực thứ bị vỡ cũng nên.

Nhiệm vụ hiện ra, thì hắn phải làm.

Bởi có thể kiếm được chút gì đó từ hệ thống cũng không dễ dàng đi.

Bất quá nhiệm vụ cũng không yêu cầu là chính tay hắn phải làm.

Thế thì Lưu béo có tác dụng trong công cuộc lần này rồi.

Nghĩ thế Ma Tùng Quân nhìn sang mấy cây tre bên rừng, hắn bắt đầu đếm từng đốt tre.

Nhưng đếm đi đếm lại nửa ngày trời không có cây tre nào được đốt cả.

Thường toàn mấy cây tre đốt.

Con bà nó làm khó nhau vậy ư?

Bỗng Ma Tùng Quân nhảy ra một sáng kiến, hắn vội nói với Phiền Bỏ Mẹ:

“Đúng rồi, Phiền Bỏ Mẹ.

Mày có thể cho robot tìm xem có cây tre trăm đốt nào không? Không thì tìm toàn bộ cây tre có trên đốt cho tao cũng được.”

[Đinh!]

[Vì đây là nhiệm vụ theo yêu cầu, không thể sử dụng bất cứ sự trợ giúp nào từ hệ thống và AI.]

[Túc chủ nghe rồi đó, Phiền Bỏ Mẹ không thể giúp được.]

“Lưu béo!! Lưu béo đâu ra đây, có việc để làm này!!”

Ma Tùng Quân hét lớn, khiến cho Lưu béo đang rửa chén giật mình một cái, suýt nữa đánh rơi cái chén trên tay.

May mà hắn chụp lại kịp, Lưu béo ôm cái chén thở phào một tiếng.

Nghe Ma Tùng Quân gọi, hắn vội rửa tay rồi chạy ra ngoài.

“Ma huynh cho gọi có chuyện gì không?”

“Đi chặt tre.

Tìm những cây tre đốt trở lên, chặt xuống toàn bộ.

Ta cần một ngàn cây, bây giờ ta và đệ chia ra mỗi người một nửa.

Khi nào xong thì lại xem người kia hoàn thành chưa.” – Ma Tùng Quân nói.

“Chặt tre? Phải cần đốt ư? Để làm gì thế Ma huynh …” – Lưu béo thắc mắc.

“Để đổi lấy kính cường lực của điện thoại.” – Ma Tùng Quân nói.

“Tấm kính mà huynh vứt đi lúc trước ư? Có thật là đổi được không? Huynh đổi bằng cách nào … đừng nói là . cây.

Có . cây đệ cũng chặt cho huynh … hề hề … chỉ cần chia cho đệ vài cái để nghiên cứu là được.”

Hôm qua Lưu béo mới xem cách làm kính cường lực, cảm thấy nó rất là công phu.

Bây giờ hắn không có đồ mẫu để thử nghiệm, đồ mẫu duy nhất bị hắn đem nướng cho khét lẹt rồi.

“Được, ta chia cho đệ cái.” – Ma Tùng Quân cười hà hà nói.

“Ma huynh là hào phóng nhất.

Cứ để cho đệ, huynh không cần phải đi kiếm làm gì.

Trong một ngày đệ gom hết lại cho huynh.

Chậm nhất là sáng mai.”

Dứt lời Lưu béo chạy lại chỗ kho đồ của mình, hắn vác ra một cây rìu lớn cười ha ha đi vào trong rừng.

“Khoan đã, rửa chén xong chưa?”

Thấy Lưu béo đi mất, Ma Tùng Quân mới nhìn vào bên trong đống chén chỉ rửa được một nửa.

Dường như Lưu béo cố tình không nghe thấy, càng chạy càng nhanh.

“…”

Cạn lời với Lưu béo, nên Ma Tùng Quân đành đi rửa chén.

“Này Phiền Bỏ Mẹ, Lưu béo chặt cây cho ta vẫn được tính đúng không?”

[Nhiệm vụ không nói là ai hoàn thành.

Chỉ cần khi giao nhiệm vụ túc chủ giao đủ theo yêu cầu là hoàn thành.]

“Vậy được.”

Rửa chén xong, Ma Tùng Quân cũng tìm trong đống đồ lặt vặt của Lưu béo nhặt ra được một cây dao chặt củi.

Bỗng hắn thấy con Gâu đang nhìn hắn vẫy đuôi khí thế.

“Mày muốn cái gì?”

“Gâu gâu.”

“Làm sao? Không nói được tiếng người thì làm sao tao hiểu? Ăn cũng ăn rồi, uống cũng uống rồi? Hay muốn tao dắt đi ỉa?”

Vừa nói Ma Tùng Quân vừa liếc sang mấy bãi mìn nó gài ở gần đây.

Thối um cả lên.

Riêng con Meo, chưa bao giờ Ma Tùng Quân thấy con này ị hay tè chỗ nào.

Nó có khả năng nhịn được hay là đi lén ở đâu rồi cũng nên.

“Gâu gâu gâu!”

Con Gâu nhìn vào cây dao chặt củi sủa lên mấy tiếng, sau đó quay ba vòng rồi lại sủa tiếp.

Nhìn thế Ma Tùng Quân cũng hiểu được phần nào, hắn cười ha hả nói:

“Mày muốn giúp tao tìm mấy cây tre đúng không? Vậy tìm đi, mũi mày thính chứ mắt mày có tinh đâu mà tìm được?”

“Gâu gâu …”

Thấy con Gâu vẫn tự tin, Ma Tùng Quân đành cho nó theo.

Con Meo chẳng biết đi đâu, sau khi ăn xong thấy mất tích luôn rồi.

Thế là Ma Tùng Quân khóa xe lại cẩn thận rồi đi vào trong rừng tre tìm kiếm.

Những cây tre ở trong làng có vẻ hơi non thật, không có một cái cây nào đủ đốt cả.

Đi khoảng vài trăm mét sâu trong rừng, Ma Tùng Quân thấy được vài cây tre đốt.

Thế là hắn liền chặt xuống.

Sau đó con Gâu lại ngửi cây tre đốt, rồi ngửi sang những cây tre khác.

Nó chạy đi một lúc, thì Ma Tùng Quân đã chặt xong mấy cây ở quanh đây, chặt nửa tiếng được khoảng cây do thời gian đếm đốt chiếm đa phần rồi.

“Gâu gâu gâu gâu …”

Lúc này tiếng con Gâu phát ra ở gần đó, Ma Tùng Quân thấy thế liền đi tới.

Thấy nó nhìn sang cây tre bên cạnh sủa liên tục rồi nhìn Ma Tùng Quân vẫy đuôi.

“ … .

Ơ hơn đốt thật này.”

Lập tức Ma Tùng Quân chặt xuống, chặt xong hắn làm dấu đường đi bằng các cành tre nhỏ.

Tiếp đo con Gâu cứ lập đi lập lại hành động như thế, cứ phát hiện được cây tre đốt là nó sủa inh ỏi lên.

Gần như là không gián đoạn một giây nào, luôn có những cây tre đốt cho Ma Tùng Quân chặt.

Lần này Ma Tùng Quân thực sự nghi ngờ mắt của con Gâu có khi nào còn xịn hơn cả mũi nó không? Chắc không đâu … chẳng lẽ mũi nó biến thái đến mức phân biệt được mùi của tre hơn đốt và các cây tre dưới đốt ư?

Cứ thế đến tận trưa, Ma Tùng Quân chặt được hơn cây.

Tốc độ này thật sự quá nhanh.

Sau đó hắn kéo mấy cây tre về làng.

Mỗi lần Ma Tùng Quân chỉ có thể kéo được mười mấy cây, lần về đầu tiên hắn trợn mắt khi thấy cả mấy trăm cây tre chất thành đống ở gần xe.

Tác phẩm này nhất định là của Lưu béo, Lưu béo lại không có ở đây? Nó chịu bỏ ăn để đi chặt cây hay sao?.

Truyện CV