Suy đến cùng quyết định nhận quà đền bù loại nào vẫn là do Ma Tùng Quân quyết định.
Xuống xe, Ma Tùng Quân thấy Lưu béo đang ở bên ngoài rửa chén, vô tình Ma Tùng Quân trông thấy mấy cây tre dường như nhiều hơn hồi trưa.
“Lưu béo!!”
“A!!”
Bị Ma Tùng Quân gọi, Lưu béo giật thót lên môt cái làm rơi cái chén xuống đất.
“Bịch …”
Cũng may chưa bể, Lưu béo ôm ngực thở phào một tiếng.
May là hắn đổ nước xuống dưới làm mềm đất, phòng làm rơi rớt bể như mấy lần trước.
Trông có vẻ như Lưu béo không thiết tha cái mạng mình cho lắm, cái thằng này dường như chẳng thèm để ý đến nó vừa bị con rắn tấn công chiều nay xong.
Thế mà còn dám vào rừng gom tre nữa ư? Ma Tùng Quân cũng chẳng cho rằng Lưu béo vào rừng gom tre là muốn giúp hắn hoàn toàn đâu, căn bản là thằng mập này chịu không nổi muốn gom đủ để đổi lấy kính cường lực là cái chắc.
“Này, đệ có phải không cần mạng nữa đúng không?” – Ma Tùng Quân nhăn mày lại nói.
“Đệ … không có … đệ chỉ muốn hoàn thành công việc huynh giao, lấy những cái cây ở gần làng … Đệ không cần lấy tấm kính nào đâu, Ma huynh đừng giận.
Đệ xin lỗi, lần sau đệ sẽ nghe lời …”
Giọng nói Lưu béo run lên, hắn cúi gầm mặt xuống mà nói.
Nghe giọng điệu đáng thương của Lưu béo như thế, Ma Tùng Quân cũng xìu xuống, nhưng bên ngoài hắn vẫn tỏ vẻ nghiêm khắc:
“Không phải là nghe lời hay không.
Đệ không thấy khu rừng đó nguy hiểm cỡ nào ư? Đệ vừa suýt chết đó có biết không?”
“…”
Lưu béo càng cúi gầm mặt sâu hơn nữa, hắn không biết nói chuyện.
Những lúc bị quát mắng thế này chỉ biết im lặng hứng chịu.
“Đệ nói gì đi chứ? Đệ thấy việc làm của mình là đúng hay sai?”
“Là … sai.” – Lưu béo khó khăn nói.
“Biết sai sao còn làm?” – Ma Tùng Quân trợn mắt lên.
“Lần sau …”
“Không có lần sau.
Làm gì thì làm, đặt tính mạng lên hàng đầu.
Thế giới bên ngoài rất nguy hiểm, không có an toàn như ở trấn của đệ đâu.
Hiểu rồi thì tiếp tục đi theo ta, còn không chấp nhận được thì đệ về nhà đi.
Mai ta đưa đệ về.” – Ma Tùng Quân nói.
“Không không không … đừng đuổi đệ.
Đệ sai rồi, nhất định không có lần sau.
Ma huynh cho đệ một cơ hội đi.”
Đột nhiên Lưu béo nói chuyện lưu loát hẳn.
Có thể Lưu béo đam mê với nghề rèn, nhưng hắn còn sợ em gái hắn hơn ai hết.
Bây giờ mà đuổi về tối ngày phải nghe con bé càm ràm, Lưu béo thề không chịu nổi.
“Được, chỉ lần này thôi.
Chú ý vào, rửa chén cho cẩn thận đi.
Bể hết chén ta đưa cái tô con Gâu cho đệ khỏi làm bể.” (Tô của Gâu Meo làm bằng nhựa.)
Nói rồi Ma Tùng Quân leo lên xe tìm trong tủ lạnh coi có món gì nấu ăn ngon được.
Không một ai hay biết rằng con Gâu âm thầm tha cái tô của nó vào chuồng, đây là bảo bối của nó, tuyệt đối không thể để cho Lưu béo giành lấy được.
Nhìn đống tre trước mặt, Ma Tùng Quân thở dài một tiếng.
Hắn mở thanh nhiệm vụ, sắc mặt hắn thay đổi đột ngột thành khó hiểu.
[Độ hoàn thành: Tre trăm đốt / – Tre đốt /.]
“Phiền Bỏ Mẹ, cái gì đây? Sao tiến độ vẫn là ?”
[Túc chủ phải đưa vật phẩm vào trong túi đồ mới được tính vật phẩm thu thập.]
“…”
Nghe tới đây Ma Tùng Quân thấy có gì đó sai sai.
Tại sao hắn lại phải mất cả ngày trời để kéo những cây tre chặt được về tận đây? Thay vào đó, hắn có thể thu vào trong túi đồ của hệ thống mà?
“Tao cảm thấy tao đang bị ngu đi …”
Ma Tùng Quân thở dài một hơi.
Không phải nói điêu chứ Ma Tùng Quân tự nhận hắn ngu thật.
Không sao, không phải do mình ngu, là do mình chưa quen thôi.
Tự an ủi bản thân mình là thế.
Than thở một tiếng, Ma Tùng Quân thu hết mấy trăm cây tre trước mặt vào trong túi đồ hệ thống.
[Số lượng
Trọng lượng:
Loại vật phẩm: Nhiệm vụ.]
Lưu béo đang rửa chén, bỗng thấy một đống tre biến mất ngay trước mặt khiến ngơ ngác làm rơi cái chén trên tay.
“Cộp!”
Cái chén rơi thẳng vào đầu con Gâu đang ngồi dưới.
Gâu ta cam chịu, không rên, không la và không ăn vạ.
Căn bản chén mà bể thì nó sẽ mất tô cơm yêu dấu của mình.
Tuyệt đối không thể để bể chén.
Tuy Lưu béo không có tiếp xúc nhiều với thế giới bên ngoài, nhưng cô em gái nhiều chuyện của hắn thì có.
Thông qua lời của em gái mình, Lưu béo biết được ma thuật không gian cực kì hiếm thấy, thường thì các pháp sư có ma thuật không gian cũng không lớn, cùng lắm không gian chứa đồ của bọn họ chỉ bằng một cái nhà kho nhỏ.
Nhưng Ma Tùng Quân thì không, Lưu béo thấy Ma Tùng Quân tống cả một núi cây tre vào không gian của huynh ấy.
Chuyện này … Ma huynh rốt cuộc là thần thánh phương nào? Hoặc cũng có thể là giới quan của em hắn chưa đủ lớn, nên không biết ngoài kia có những Ma Pháp Sư hệ không gian nào mạnh hơn hay không.
Lưu béo thì chẳng nghĩ nhiều được vậy đâu, chỉ biết Ma Tùng Quân quá lợi hại thôi.
….
“Có vẻ hai đứa mày chẳng chê cái gì tao đưa nhỉ? Con Gâu dạo này mày cũng được ăn nhiều, sao chẳng thấy mày mập chút nào vậy?”
Nhìn hai con Meo Gâu đang nhiệt tình ăn mì gói do hắn nấu, Ma Tùng Quân chợt phì cười.
Thế giới cũ của hắn, đừng nói là mì, trộn đồ ăn chung với cơm thì lũ chó mèo ở đó chỉ ăn đồ ăn và chừa cơm ra.
Chó mèo hoang gần như không thấy xuất hiện trên phố, Ma Tùng Quân nhặt được con chó hắn nuôi lần trước chắc không phải là chó hoang, có lẽ nó chỉ đi lạc đâu đó và bị Ma Tùng Quân bế đi.
Ít ra con chó đó của Ma Tùng Quân cũng không kén ăn, nhưng nó tuyệt đối không ăn mì gói.
Còn hai con này trước kia sống thảm đến thế nào, mì gói cũng không chê.
Ban đêm tĩnh mịch, nhìn đồng hồ chỉ mới hơn h tối.
Lưu béo đã đi ngủ từ sớm, thằng này luôn ngủ rất sớm, nhưng có vẻ hôm nay sớm hơn mọi ngày.
Có lẽ làm việc cả ngày khiến Lưu béo mất sức, trông cái bụng của nó mới mấy ngày đã gầy đi một vòng.
Không biết em gái nó thấy được có trách mắng gì mình không nữa.
Về phía Ma Tùng Quân, hắn nhớ lại quang cảnh chiến đấu buổi sáng, thì lúc này trước mặt hắn hiện lên một thanh thông báo hình dấu thang.
Thấy thế Ma Tùng Quân điểm tay vào nó.
[Túc chủ, Phiền Bỏ Mẹ có thể nói chuyện không?]
“Nói đi! Giờ bật lại tất cả chức năng cần thiết.
Đừng nói chuyện khiến tao cảm thấy phiền nữa là được.” – Ma Tùng Quân nói.
[Đã rõ, Phiền Bỏ Mẹ đang khởi động lại hầu hết chức năng.
Một số chức năng theo đánh giá của Phiền Bỏ Mẹ là phiền phức với túc chủ nên sẽ không khởi động.
Trừ phi túc chủ hỏi.]
“Được rồi, muốn nói gì thì nói đi.” - Ma Tùng Quân gật đầu nói.
[Hệ thống có lưu lại trận chiến đấu đầu tiên của túc chủ bằng nhiều góc quay.
Túc chủ đang suy nghĩ về nó, không biết túc chủ có muốn xem lại không? Phiền Bỏ Mẹ sẽ đưa ra một vài ý kiến để hỗ trợ và cải thiện điểm yếu cho túc chủ.]
“Có nữa hả? Vậy bật lên tao xem.”
Sau đó Ma Tùng Quân mất cả đêm chỉ để xem đi xem lại cảnh hắn chiến đấu.
Mặc dù thời gian chiến đấu không dài, chỉ trên dưới một phút, nhưng nó lại giúp cho Ma Tùng Quân học được rất nhiều điều.
Hắn không hề hỏi Phiền Bỏ Mẹ về điểm yếu của hắn ở đâu.
Hắn tự nhận xét mọi thứ, giả tưởng mọi thứ trong đầu.
Thời điểm đó Phiền Bỏ Mẹ lại đưa ra thêm một tính năng mới.
Chính là tính năng chiến đấu giá tưởng, những gì hắn tưởng tượng trong đầu đều được thực hiện bằng hình ảnh và chỉnh sửa sao cho hợp lý.
Sau cả đêm, Ma Tùng Quân cuối cùng cũng tìm được cách chiến đấu tối ưu nhất mà không để bản thân bị thiệt.
Tuy nhiên nhờ tính năng đó, Ma Tùng Quân có thể thấy được vài trường hợp hắn và Lưu béo có thể chết nếu mọi chuyện diễn ra khác đi.
Có khá nhiều trường hợp như thế, một trong số đó cũng chính là trường hợp hắn bị con rắn nuốt vào rồi bị ngạt chết, sau đó con rắn còn quay lại dùng thân siết chết Lưu béo.
Một cái kết cục thảm hại.
Nhìn đồng hồ đã thấy hơn một giờ sáng, Ma Tùng Quân đóng cửa thùng xe lại rồi đi ngủ.
Hắn mở tủ đông ra nhìn đống nguyên liệu, chúng bị đóng băng quá lâu, nấu ra sẽ mất đi vị ngon mất.
[Túc chủ có thể lưu trữ thực phẩm trong túi đồ.
Thời gian trong túi đồ nằm biệt lập với thế giới bên ngoài.
Thời gian bên trong khi lưu trữ thực phẩm sẽ là vĩnh cửu.
Không lo bị hôi thiu hay mất ngon.]
“Sao bây giờ mày mới nói?”
[Do túc chủ tắt tất cả chức năng …]
“Thôi bỏ đi, lỡ rồi.
Mai tính, tao đi ngủ.
À có gì mày đánh dấu vị trí mấy mỏ tài nguyên ma tinh thạch của làng Yên Việt.
Xem có còn khả năng khai thác không, tao nghĩ chắc đế quốc đã vét sạch mấy cái mỏ đó rồi.”
[Đã tìm thấy.
Mỏ tài …]
“Ngày mai, là ngày mai.
Bây giờ tao cần đi ngủ!” – Ma Tùng Quân gằn giọng xuống.
[Chúc túc chủ ngủ ngon.]
“Tắt tính năng chúc ngủ ngon.”
[Túc chủ quên chưa chọn hộp quà đền bù!]
“Câm mẹ mồm mày lại, phiền bỏ mẹ ra!!!”
…..