Nhìn sau lưng dai dẳng theo đuổi không ngừng đống thịt, Akari ba phần hơi sợ hãi bảy phần bất đắc dĩ, nàng đi tìm kiếm "hạnh phúc" nhưng "hạnh phúc" đâu chưa thấy, quái vật thì ngược lại thấy hai con rồi cũng may nàng sớm đã cắt đuôi được đầu kia quái vật trường học, chỉ là đời không như mơ, chạy thục mạng Akari chợt thấy mặt đất rung động mà tần xuất lại ngày càng mạnh, Akari nhìn thấy ở phương xa một đầu quái vật dị hợm làm từ gỗ và bê tông đang hướng về nàng chạy tới.
- Mả mẹ đám các ngươi.
Hiếm khi nói tục Akari cũng phải chửi bậy một câu liền vội vàng xoay người hướng về phương hướng tránh đi hai đầu quái vật chạy vội, chạy một lúc lâu nhìn thấy khoảng cách tam phương ngày càng gần, Akari liền lập tức cảm thấy không ổn, nàng nhìn về phía trước vừa lúc trông thấy một con hẻm nhỏ, không do dự Akari lập tức chạy vào, tại đất bằng đường phẳng chạy là chạy không thoát hai đầu quái vật kia nhưng nhà cửa san sát, tòa nhà chen chúc thì là một chuyện khác, quả nhiên hai đầu quái vật kia một đường bám sát theo sau nhưng gặp phải từng tòa nhà lớn cản trở khiến tốc độ của chúng cũng bị chậm lại không ít, nhưng dù thế từng tòa nhà kiên cố tại chúng nó trước mắt cứ như làm bằng xốp dễ dàng liền đổ vỡ.
Nhìn mình kế sách mặc dù không thể chặn lại hoàn toàn nhưng cũng có không nhỏ hiệu quả, Akari thở dài giảm dần tốc độ xuống, chạy thục mạng đó giờ cũng đủ khiến Akari lồng ngực phập phồng liên hồi, nhớ lại quảng đường mình chạy được đã siêu việt đối với bản thân nhận biết khiến Akari không khỏi cảm khái, "Đôi lúc mình cần tìm động lực, đôi lúc động lực tìm mình a", tự đùa chính mình một câu Akari bắt đầu quan sát nơi đây, một đường hẻm tối chen chúc giữa vô số tòa nhà cao lớn, không gian âm u ẩm ướt mà lại đi vài bước liền sẽ chia ra mấy lối ngã rẽ khác nhau liền như mê cung đồng dạng khiến Akari trong chốc lác cũng tìm không thấy lối ra.
Đi một lúc lâu Akari đột nhiên dừng lại, chân nàng dường như giẫm phải thứ gì đó khiến Akari cúi xuống nhìn thử, thì ra là một chiếc cặp hồng, chẳng biết vì sao chiếc cặp trước mắt lại quen thuộc vô cùng khiến Akari kiềm không được lòng hiếu kì mà khom người nhặt lên quan sát, chiếc cặp nhỏ nhắn khá nhẹ, trước cặp đính trên đó một đóa hoa vạn tiên màu đỏ, ngó nghiêng một hồi vẫn không thấy gì đặc biệt, Akari mở cặp ra xem thử, bên trong chỉ có vài cuốn sách vở cùng! một con dao làm bếp, vật bên trong khiến Akari nghi hoặc không thôi:
- Học sinh tiểu học sao lại có dao thái trong cặp thế này.
Tùy tiện lấy ra một cuốn vở xem thử chủ nhân chiếc cặp là ai, cuốn vở khá đơn sơ trên bìa chỉ có lẽ loi một cái bảng tên ghi lấy:
- Satame! Akari- Lớp: D.
Nhìn lấy tên trên cuốn vỡ khiến Akari hoảng hốt vô cùng vội vứt lại xuống đất, một luồng hơi lạnh sọc qua sóng lưng Akari, nàng dường như gặp tình huống không tốt như nàng nghĩ, Akari rất nhanh quyết định không thể tiếp tục tại đây câu giờ nữa phải mau trốn đi, nhưng nàng vừa muốn tiếp tục chạy trốn lúc, một âm thanh quỷ dị vang lên trong không gian chật hẹp này:
- Tìm! thấy rồi nhé A.
.
ka! ri! -chan!
Akari khó khăn quay đầu, một bóng ma chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện sau lưng nàng, cùng lúc trước đồng dạng thân hình hẳn cả người xẫm màu tràn đầy nét mực như từ một đứa trẻ vẽ bậy mà ra nhưng lần này khuôn mặt hắn lại không như lúc trước nghuệch ngoạc không nhìn thấy gì mà giờ đây như sinh sinh phủ thêm lớp da của cha nàng, hai mắt tràn đầy tơ máu, khuôn mặt gầy gò, miệng hơi hé mở để lộ đằng sau lớp môi hai hàm răng vàng khè không đầy đủ kia, nhưng chân chính khiến Akari tê cả da đầu là trên tay hắn cầm lấy một cái mỏ lết cỡ đại, bên trên dường như còn lây dính máu tươi đã khô cạn.
Không còn do dự chút nào Akari quay đầu sách theo chiếc cặp nhỏ chạy thục mạng, mà bóng mờ kia cũng điên cuồng bám theo sau, miệng liên tục lải nhải gầm thét:
- Akari! Akari! về với PAPA NÀO!
- CÚT.
Akari trong lòng la hét lại không có tí nào có quay đầu ý định, Akari tức giận tới nghiến răng, khó lắm mới cắt đuôi được hai đầu quái vật kia thì lại lòi ra tên bóng mờ chết tiệt này, chuyện tốt duy nhất có lẽ là sau chuyện này Akari ngược lại đối với mình mị lực có cái nhìn mới đi.
Chạy một hồi lâu Akari mãi vẫn không cắt đuôi nổi tên quái quỷ phía sau, so với hai tên to xác phải khó chơi hơn nhiều, mà nàng thể lực đang càng ngày càng hạ thấp, hai đôi chân đẹp cũng dần nóng rang, Akari biết nếu cứ tiếp tục như vậy nữa chính mình kiểu gì cũng phải có chuyện.
Quả nhiên chạy thêm không được bao lâu Akari hai chân chợt lảo đảo vấp lên nhau khiến nàng chợt ngã mạnh xuống đất, đồng thời Akari còn nghe được tiếng gió vút qua, không kịp nghĩ nhiều Akari đánh một cái lách nhẹ nhích qua bên cạnh mà cùng lúc đầu mỏ lết cũng đập mạnh vào vị trí Akari vừa rồi để lại vết lõm trên mặt đất, không cần nghĩ cũng biết dính phải đòn vừa rồi Akari không chết cũng phải thương nặng.
Akari muốn đứng dậy chạy tiếp, nhưng hai Akari nhìn lại hai chân đã sớm xây xước nặng nề, trên làn da noãn nà kia giờ đây đã chằng chịt vết thương, mà bóng mờ kia đã một lần nữa nâng lên mỏ lết hướng về nàng cười toe toét, Akari khuôn mặt chợt tràn ngập sợ hãi, nàng chưa bao giờ chân chính cảm nhận mùi vị tử vong chậm rãi và gần gũi đến thế, dù là lần kia trên xe bus cũng chỉ trong khoảng khắc liền xong nào có như bây giờ từ từ từng chút một bị sợ hãi bao phủ.
Nhìn lấy chiếc mỏ lết dần dần bị giơ lên cao lúc Akari thậm chí đã nghĩ mình xong đời rồi, nhưng lúc này dị biến chợt phát sinh, bóng mờ kia chưa kịp ra tay thì một quang ảnh chợt hiện lên, con dao trong cặp nhỏ phóng ra đâm vào eo bóng mờ trước mắt khiến hắn bị lùi lại, mà Akari nhìn lấy trước mắt kỳ diệu một màn cũng không kịp nghĩ nhiều, con dao kia mặc dù đâm trúng nhưng lực lượng dường như khá yếu chỉ đâm được vào một phần ba khiến bóng mờ đau đớn gầm thét nhưng đồng thời cũng nắm lấy con dao từ từ rút ra, biết không thể chần chờ nữa Akari nhân cơ hội miễn cưởng đứng dậy khập khểnh chạy đi.
Từng cơn đau nhói âm ỹ, nhưng không chỉ ở chân mà đột nhiên liền xuất hiện toàn thân Akari khiến nàng chợt sôi máu vô cùng.
- ĐÂY RỐT CUỘC LÀ CÁI QUỶ GÌ THIẾT LẬP GIẤC MƠ A.
Trong lòng vô lực gầm thét, Akari vẫn cố chạy về phía trước, không lâu sau Akari liền nhìn thấy một ngã rẽ sang hai hướng khác nhau, Akari do dự một giây liền chọn đường bên phải, không vì gì cả chỉ là nàng cảm thấy mình hôm nay đã đủ "may mắn" rồi chắc sẽ không "may mắn" gặp thêm thứ "cô hồn" nào đó nữa đâu! nhỉ? Chạy chưa được bao xa Akari chợt đứng người, trước mắt là đường cụt, nhưng đó vẫn chưa là gì, càng tồi tệ hơn là trong tầm mắt Akari la liệt từng bộ thi thể, máu đỏ lênh láng trên mặt đất tạo thành từng vũng huyết dịch khiến người thường nhìn vào không khỏi sợ hãi.
Akari vừa thầm mắng chính mình "vận may" vừa muốn quay đầu chạy ngược lại lúc, tiếng bước chân từng nhịp từng nhịp vang lên, tại trong cái ngõ tối tăm chật hẹp này lại trở nên phá lệ rõ ràng, Akari chợt có dự cảm không lành, quả nhiên tại không xa một tên mặc áo choàng đen từng bước từng bước đi ra, khuôn mặt không rõ ràng nhưng hắn toàn thân lại nhuốm đầy máu đỏ ướt đẫm cả người, từng bước đi qua để lại từng cái đẫm huyết dấu chân.
- Xin chào ngươi khỏe không, xin lỗi vì làm phiền là tôi vô ý đi tới đây, tôi lập tức sẽ rời khỏi đây liền! được không!
Akari rụt rè hỏi thăm nhưng đối phương dường như không hề để ý, Akari mặt đầy chân thành từng bước từng bước lui lại, chỉ là một tiếng gọi quen thuộc phá vỡ Akari chút hy vọng nhỏ nhoi:
- AKARI! AKARI! BẮT ĐƯỢC CON RỒI NHÉ! haha! hah! HAHAHA.
.