Trên đường về Tống Khuyết âm thầm tính qua thu hoạch của mình gần đây, trong lòng cũng là có nắm chắc. Nếu thêm nữa đám này da sói, hẳn cũng đã gom được một nửa rồi chứ.
Nghĩ đến da sói, hắn còn chưa biết đám này giá trị thế nào đâu. Vội vàng đối với một bên lão Lý hỏi thăm:
“Lý thúc, ngươi xem đám này da sói có thể bán được bao nhiêu?”.
Lý Thiết trầm ngâm:
“Thúc lâu rồi không lên trấn, không hiểu rõ giá cả. Nhưng tấm da, trong đó có một tấm của Lang vương, kiểu gì cũng phải được lượng chứ”.
Nghe vậy Tống Khuyết cười híp mắt, mục tiêu không còn quá xa sao.
Lý Thiết trông hắn như thế biết tiểu tử này nghĩ gì, thầm nghĩ hôm nay cũng là phúc tinh cao chiếu, chú cháu mới có thu nhập như thế này. Nhưng cũng không đả kích giấc mơ của hắn, chỉ im lặng mỉm cười.
Một đường an toàn về đến thôn, may mắn không có bị dã thú để mắt tới.
Vứt đồ đạc vào trong sân nhà Lý gia, Tống Khuyết không kịp chờ đợi lôi kéo Lý Thiết đến nhà Chung Khôi để hỏi thăm. Đối với cung tên hắn đã sớm thèm muốn.
Không cưỡng lại được hắn, lão Lý cũng là cố lết tấm xương già mệt mỏi dẫn hắn đi tới Chung gia.
Một gian nhà u tĩnh trong thôn, so với Triệu gia bề thế thì thua xa. Nhìn qua rất đỗi bình thường, nếu không có lão Lý dẫn đường, Tống Khuyết cũng khó tin tưởng đây là nơi ở của người có quyền thế thứ tại Cự Liễu thôn.
Sau khi gõ cửa một lát thì có người ra mở cửa. Đúng là Chung Khôi.
“Chung đại ca”.... “Chung bá”
Nhìn trước mắt một già một trẻ, Chung Khôi mỉm cười gật đầu nhường đường cho người. Đối với Tống Khuyết hắn vẫn còn ấn tượng khắc sâu.
“Các ngươi tìm ta có việc gì?”.
Không cần chờ Lý Thiết, Tống Khuyết chạy nhanh vào việc:
“Chung bá, là ta có việc muốn nhờ. Ta muốn hỏi ngài có cách nào vào tay một thanh cung?”.
Nghe thế Chung Khôi hơi nhíu mày:
“Tống Khuyết ngươi muốn tập đi săn? Ngược lại tiểu tử ngươi khỏe mạnh, nhanh nhẹn. Là cái mầm thợ săn tốt, có muốn hay không để ta giới thiệu, giúp ngươi gia nhập đội săn của thôn”.
Tống Khuyết nghe vậy chạy nhanh lắc đầu, nhiều người mắt tạp, hắn còn thấy phiền toái đây.
Chung Khôi thấy hắn không muốn cũng không ép. Người có chí riêng sao, hắn cũng không để ở trong lòng.
“Tiểu tử nhà ta tại trấn trên là có con đường có thể mua quân cung. Nếu là ngươi Tống Khuyết muốn mua, lượng ta giúp ngươi thu phục”.
Nghe vậy Tống Khuyết tâm động, cái giá này hẳn là đã rất hữu nghị. Nhiều năm trước Lý Thiết muốn mua còn hơn lượng đây. Hắn cũng dứt khoát:
“Chung bá, lượng ta muốn. Ngài xem hôm nào có thể?”.
Tiểu tử này vậy mà có thể như thế có tiền. Chung Khôi cũng là kinh ngạc.
Nhìn trên người hắn ăn mặc thô sơ, rách rưới. Cũng không như kẻ có lượng bạc cự khoản trong người sao.
Nhưng dù là như thế, hắn cũng không đem lời nói ra. Quá đả thương tình cảm, chỉ cười bảo:
“Việc này không vội. Mấy hôm nữa đội săn chuẩn bị vào núi, đợi đến lần sau vào trấn đổi vật tư nhanh cũng phải tháng. Ngươi cứ chuẩn bị sẵn sàng, đến lúc đó ta sẽ thông tri ngươi”.
Như thế quá vừa ý Tống Khuyết. Hắn cũng cần thời gian để chuẩn bị tiền bạc đây. Lặng lẽ cho Chung Khôi vài like, Tống đại gia cười tươi đối với hắn nói:
“Quyết định như vậy đi, quá cảm tạ ngài, Chung bá bá”.
“Chung đại ca, cảm tạ ngài, chúng ta không làm phiền ngươi nữa”.
“Ơn huệ gì, chỉ nhấc tay mà thôi. Hai người các ngươi đã ăn chưa, thuận tiện ngồi đây cùng lão đầu ta cùng ăn cho vui vẻ”.
“Không cần Chung ca, quá phiền toái. Nhà ta cũng đang nấu rồi”
Chung Khôi nghe vậy mỉm cười gật đầu, khách sáo giữ lại người một phen rồi ra cửa tiễn chú cháu họ ly khai.
Trên đường về Lý Thiết mới lo lắng hỏi:
“A Ngưu, ngươi không nên đem việc nói quá chết, chả may tháng này chúng ta không kiếm đủ bạc thì làm sao”.
“Thúc, không có nếu như. Yên tâm đi, chỉ lượng bạc mà thôi. Hơn nữa bây giờ không phải cũng đã gom được hơn nửa rồi sao”.
Mà thôi, Lý Thiết trong lòng thầm phúc phỉ. Cả Lý gia và Tống gia bây giờ tiền mặt hẳn còn không đủ lượng đi.
Đâu phải lần nào cũng may mắn như lần này, trước đây hắn đi săn, thường xuyên cũng chỉ cầu đủ gia đình ăn no. Nói về thu hoạch đồng ra đồng vào đó là quá xa vời.
Nhưng đã đến nước này hắn cũng có thể làm sao, chỉ có thể đi theo Tống đại quan nhân liều mà thôi.
Nghĩ đến tiểu tử này hôm nay thể hiện, hẳn là cũng có thể thực hiện đi.
Lý Thiết trong lòng không chắc, lại ẩn ẩn có chút chờ mong. Nghĩ nghĩ rồi thở dài nói:
“Vậy cố một chút xem, trước kia lúc ta cùng cha ngươi còn khỏe mạnh. Ngược lại có phát hiện gốc nhân sâm. Nhưng khi đó nhìn niên linh còn thấp dấu đi, bây giờ đã chục năm qua rồi, hi vọng nó vẫn còn đó”.
“Nếu vẫn còn, đến giờ cũng là năm nhân sâm. Trong trấn cũng bán được - lạng”.
Tống Khuyết nghe hắn nói cũng cảm động – “Thúc, cám ơn ngươi”.
“Hai nhà chúng ta còn nói chữ tạ làm gì, nếu cha ngươi còn sống nhìn ngươi bây giờ hắn cũng vui lòng. Ngày xưa lúc Nhị Nha ra đời, chúng ta còn cùng nhau hứa hẹn kết làm thông gia đây, bây giờ cảnh người còn người mất, haizzz”.
Đến, lại cưới xin.
Tống Khuyết mặt đen lại, không thèm nói với hắn nữa.
Hắn Tống Khuyết kiên quyết chấp hành pháp luật, chống đối nạn tảo hôn, kiên định theo đường lối của Đảng vĩ đại.
Tất nhiên chối cưới Nhị Nha không phải vì nha đầu này không đủ xinh đẹp.
Hắn Tống Khuyết mới không dung tục như thế đây.
Không đẹp chỉ là một lý do nhỏ chút xíu như vậy thôi, còn có là nha đầu này chân không đủ dài, đường cong không có, khuôn mặt chưa đủ gợi cảm.
Được rồi, Tống Khuyết thừa nhận hắn từ chối lão Lý vì Nhị Nha tiểu nha đầu kia không phù hợp thẩm mỹ của hắn.
Hắn đối với bạn gái tiêu chuẩn thấp vô cùng, chỉ cần dáng người nóng bỏng, cùng với đẹp mắt là được. Quan trọng là đẹp mắt, phải đẹp mắt, nhất thiết phải đẹp. Chuyện quan trọng nhắc lại.
- --------
Hai tháng thời gian nháy mắt mà qua, ngày mai lại là ngày vào Trấn trao đổi vật tư của thôn.
Tống Khuyết cùng Lý Thiết đang ngồi trong nhà, phân loại các thứ ngày mai đem lên trên trấn bán.
Được ích với Tống Khuyết có flycam hiệu Sơn tước. Hai chú cháu trong thời gian này thu hoạch phong phú vô cùng.
Một tuần vào núi lần, lần nào cũng đầy sọt mà về, chưa từng thất thủ. Điều này cũng khiến cho Lý Thiết hoài nghi nhân sinh.
Lý gia cùng Tống gia thời gian trôi qua càng ngày càng tốt, có ăn no mặc ấm. Bây giờ mọi người đều là sắc mặt hồng hào. Cẩu Đản cùng Tống Khuyết cũng là dài lên không ít.
Bên chân Tống Khuyết nằm đúng là Tống gia hắn mới thêm khẩu. Husky, cũng chính là tên con sói con hắn nhặt được.
Con sói này thời gian này được Tống đại tuần thú sư chăm sóc dạy bảo đã trở nên cường tráng cùng linh tính vô cùng. Thời gian dài cộng sinh khiến nó có thể nghe hiểu phần lớn những gì Tống Khuyết nói.
Có Husky giúp đỡ, cộng thêm cái mũi linh mẫn của nó. Gần đây mỗi lần vào Đại Lĩnh sơn của hai người đều nhẹ nhàng không ít. Lý Thiết đối với con sói này là mắt thèm không thôi.
Chỉ tiếc Husky đại gia chính là có tính tình, không thèm liếc hắn. Ngoài Tống Khuyết cũng không cho ai thân cận.
Cẩu Đản cùng Nhị Nha đối với thần tuấn Husky đại gia cũng là hướng tới đã lâu nhưng tiểu tử kia chính là không nể mặt. Mấy lần liếm mặt thân cận đều bị nó dạy dỗ cho dễ bảo, thế nên bây giờ thấy có Husky đại gia là hai nhỏ như thấy tà, lập tức tránh xa.
Ngồi trên giường Tống Khuyết nhìn trước mặt hai sọt lớn, trầm ngâm tính toán.
“Da sói hoàn chỉnh tấm, nhân sâm năm gốc, trưởng thành Hắc bối hùng da cùng mật gấu mỗi loại cái, Ám tinh thảo cây, Hắc Trư nấm cây, lộc nhung cái, còn lại gần cân nấm cùng với thảo dược khô các loại”.
“Thúc, chỗ này hẳn thừa sức mua cây cung chứ?”.
Nhìn thành quả của chú cháu trong tháng vừa qua, Lý Thiết cũng là hoảng hốt:
“Hẳn là còn thừa không ít, ta tính toán chỗ này thế nào cũng phải gần lượng bạc chứ”.
Đối với này Tống Khuyết cũng rất thỏa mãn:
“Thúc, ngươi xem nhà ngươi còn cần gì sắm sửa?”
“Cẩu Đản, Nhị Nha, đến đây, Husky sẽ không cắn các ngươi. các ngươi thích cái gì ngày mai đại ca sẽ mua cho?”
nhỏ nghe vậy lập tức thần thái tung bay, liệt kê ra không ít đồ vật. Còn về Lý Thiết, hắn thật đúng là đối với cuộc sống bây giờ đã rất hài lòng.
Thời gian này vào xuân, con mồi săn được dư dả, thịt ăn không hết. Hắn cùng Tống Khuyết không thiếu cùng trong thôn người đổi chút ít đồ vật cùng tiền đồng. Trong nhà hiện cũng không có gì thiếu thốn.
Cuộc sống này ngày càng tốt rồi.
Lý Thiết đối với Tống Khuyết càng ngày càng vừa lòng. Thành thục, ổn trọng lại có năng lực.
Thật tốt biết bao con rể nha, ở thôn này đốt đèn lồng cũng không tìm được người thứ hai.
Vì sao lại từ chối đây, không phải để hai nhà thân càng thêm thân sao.
Lý Thiết đối với việc này chấp nhất không thôi. Nhưng làm sao Tống Khuyết tiểu tử kia thái độ kiên quyết, chỉ xem Nhị Nha như em gái, việc này đành không giải quyết được gì.
Gửi lại Husky trong nhà, hai người cõng hai chiếc sọt to đầy hàng hóa, trong tối hướng về phía nhà Chung Khôi đi tới.