Đúng lúc Lương Tĩnh tiến thối lưỡng nan, sau lưng cầu thang có mấy người dắt tay nhau mà xuống. Chính là Tống Khuyết cùng Lục Tích, Ngô Diệc đám người.
“Ồ, Phong Bang chủ, không biết dẫn người bao vây nơi này có ý gì?”
Phong Hàn nhìn bỗng xuất hiện người ánh mắt cũng là co rụt lại.
Một mình Lương Tĩnh hắn không để trong lòng, dù bây giờ còn thương hắn cũng tự tin đánh bại thậm chí giết chết đối phương. Nhưng có Lục Tích chỗ này, hắn biết việc không thể làm nữa.
Dù sao Lục Tích cũng là mệnh quan triều đình, tại ngoài sáng hắn cũng không dám chống lệnh đối phương. Nếu không đó là muốn chết. Hơn nữa bên cạnh còn có kia người trẻ tuổi.
Âm thầm cắn răng, trên mặt nặn ra nụ cười khó coi, Phong Hàn chắp tay chào:
“Hóa ra Lục đại nhân, là tiểu nhân sơ suất, không biết đại nhân nơi này, có chỗ mạo phạm xin đại nhân thứ tội”.
“Ân, không biết Phong Hàn ngươi có việc gì, làm sao bày ra như thế lớn trận thế, không sợ khiến trong thành hoang mang sao. Nếu Trấn trưởng đại nhân trách tội xuống, đừng trách ta không nể tình”
Lục Tích đối với Hắc Hổ bang dạo này cũng rất bất mãn. Vốn dĩ trước đây rất tốt, trong thành thế lực cân bằng, các bên tuy xích mích nhỏ không thiếu nhưng cũng không có gì đại động can qua, Hoàng Diệp trấn một bộ thái bình.
Hắc Hổ bang cùng Thiết Đao hội cho nhau kiềm chế, hơn nữa Đầu Búa bang không thể bỏ qua. Cả cho nhau chế ước, hắn nhẹ nhàng vô cùng, hàng tháng nhận tiền cống, vui vẻ tu luyện hưởng lạc, tiêu dao cực kỳ.
Làm sao Phong Hàn dạo này tu vi có tiến bộ, bọn hắn Hắc Hổ bang càng ngày càng bành trướng. Động một chút là gây sự đánh nhau, khiến hắn không thiếu bị Trấn trưởng quở mắng.
Nhưng ngại vơi đối phương võ công hắn còn chưa muốn làm quá. Bây giờ bỗng dưng xuất hiện Tống Khuyết lực lượng mới có thể chế ước lại đối phương. Lục Tích mới như thế vui vẻ.
Hiện tại, Hắc Hổ bang ngoan ngoãn được ngày giờ lại ra cắn người, bảo sao lão Lục không khó chịu.
Phong Hàn bị đối phương trách mắng nhưng cũng rất thức thời, vội vàng tạ lỗi:
“Là tiểu nhân lỗi, ngày mai nhất định sẽ đích thân đến chịu tội cùng Trấn trưởng cùng Lục đại nhân”.
“Hôm nay thật sự có việc hệ trọng, có tặc nhân lẻn vào Hắc Hổ bang ám sát tại hạ nên chúng ta đang toàn thành truy lùng, mong chư vị thông cảm”.
Lục, Lương người nghe vậy giật mình. Xem ra hắn Phong Hàn bộ dáng muốn giết người cũng là có nguyên nhân.
Tống Khuyết thì trong lòng cười trộm, lão Phong đây cũng không dám vạch áo cho người xem lưng nha. Không biết ngày mai hắn đến cùng Trấn trưởng vị tạ lỗi có xuất ra đủ bạc hay không. Không khéo lại trách mình để lại vốn hơi ít.
“Hừ, nể tình sự có nguyên nhân, lần này bỏ qua cho ngươi. Nhưng cũng không thể vịn lẽ này nhiễu loạn dân, để toàn thành hỗn loạn”
“Đa tạ đại nhân, tiểu nhân sẽ dặn dò bên dưới làm việc cẩn thận”
Nhìn người kia diễn xuất, Tống Khuyết âm thầm bĩu môi. Xem bộ dáng cũng không có loại lương thiện nha, cũng là cho nhau cấu kết thông đông làm bậy.
Nhưng tất nhiên hắn cũng không ngu mà thể hiện ra mặt, thói đời ngày nay như thế, hắn cũng có thể thay đổi được gì. Hoàng Diệp trấn như thế, các nơi khác cũng vẫn là như vậy, hắn cũng không quản được.
Lúc này Phong Hàn bỗng nhiên hỏi:
“Đại nhân, xin hỏi ngài cùng ở đây mấy vị là vẫn luôn cùng nhau?”
Lục Tích nghe hắn hỏi cũng đoán được muốn gì, nể mặt hắn nhiều năm đóng góp cho sự phát triển của trấn cũng là thật sự trả lời:
“Ân, bản quan cùng ở đây mấy vị từ chiều tối đến giờ luôn cùng nhau, Cũng chưa từng có người rời đi, ngươi có thể yên tâm”.
Nhìn Phong Hàn bộ dạng nghi thần nghi quỷ, Tống Khuyết trộm vui. Không phí công hắn cố gắng chế tạo hỗn loạn, hiện nay bằng chứng ngoại phạm xác thực như núi. Mọi người nghĩ phá da đầu cũng sẽ không ai đem hoài nghi đối tượng đặt lên đầu hắn.
Lúc này một bên thám tử canh giữ cũng đến bên hắn thì thầm, nghe xong Phong Hàn đối với mấy người chắp tay tạ lỗi rồi nhanh chóng rời đi. Cũng không tiếp tục nói chuyện lục soát.
người nhìn hắn rời đi, cũng đánh mất hứng thú uống rượu. Khách sáo vài câu rồi từng người ai về nhà đấy.
Về đến cửa nhà, cáo từ Ngô Diệc, Tống Khuyết, Hùng Bá cùng mấy chỉ sủng vật đóng cửa về phòng nghỉ ngơi.
Bước vào trong phòng, nhìn thấy bên trong đang ngồi khỉ con, Tống Khuyết cảm thán vạn phần.
Tiểu gia hỏa hôm nay công lao không nhỏ.
Kia khỉ con thấy Tống Khuyết trở về, thân thiết góp lên ôm lấy chân hắn. Mảy may không biết trước mắt đại ma vương định bán nó trọn vẹn, để nó tự sinh tự diệt nếu bị người Hắc Hổ bang phát hiện.
Nhìn ống quần mình bị khỉ nhỏ cọ đi cọ lại mà dây ra một thân mực đen, Tống Khuyết cũng không tức giận, cười cười xoa đầu nó:
“Đã ngươi tiểu gia hỏa này cùng ta có duyên, vậy từ giờ theo ta chứ sao. Sau này gọi ngươi là Ngộ Không, nhớ chưa?”
Tiểu gia hỏa long lanh hai mắt nhìn hắn, cổ rụt rụt lại hưởng thụ như đang gật gù khiến Tống Khuyết bật cười. Gọi Hùng Bá cẩn thận đem nó đi tắm rồi đuổi cả đi, đóng chặt cửa phòng bắt đầu quan sát hôm nay thu hoạch.
Bạch ngân, hoàng kim, ngân phiếu lẫn lộn, cũng có tầm một vạn lạng bạc. Hơn nữa châu báu, riêng tiền mặt đã là một bút rất khả quan. Tiếp đó là cây nhân sâm lâu năm, trong đó cây lâu nhất có gần năm, làm Tống Khuyết mừng tít mắt.
Cuối cùng chính là Hắc Hổ Quyền.
Mở ra bí tịch, chậm rãi đọc lên. Tuy còn nhiều từ chưa rõ nghĩa nhưng nội dung đại khái hắn có thể hiểu hết.
Toàn bộ quyền pháp gồm chiêu, mô phỏng các động tác của mãnh hổ. Trong đó có đại sát chiêu cùng một chiêu bí kỹ, có thể thiêu đốt tinh huyết khiến bản thân trong thời gian ngắn sức chiến đấu tăng vượt bậc.
Tất nhiên sau đó sẽ có di chứng, thân thể bị suy nhược tùy vào mức độ tiêu hao tinh huyết. Nhưng không thể phủ nhận đây là một tuyệt chiêu vừa để bảo mệnh vừa có thể làm sát chiêu, tác dụng vô cùng.
Đọc qua chỗ này, Tống Khuyết âm thầm may mắn ngày hôm đó lão Phong không cho hắn đến một phát. Nếu không hậu quả khó nói.
Thu liễm tâm thần, Tống Khuyết bắt đầu dựa theo Hắc Hổ Quyền pháp bắt đầu thử tu luyện. Khống chế thể nội hô hấp, dựa theo hình vẽ minh họa từng chiêu từng chiêu thi triển ra. Hơn nữa quá khứ nhiều lần học trộm Phong Hàn, chỉ qua một lúc, Hắc Hổ quyền của hắn tu luyện đã có điểm thần vận.
Một đêm không ngủ, tu luyện đến lúc mệt mỏi lại ngồi xuống đả tọa, sử dụng năng lượng Tesseract khôi phục cơ thể.
.....
Sáng sớm,
Một bóng người thiếu niên trong sân đang luyện võ, chỉ thấy thiếu niên này một thân khí thế nội liễm, ẩn dật như mãnh thú dấu trong bóng đêm. Tay hắn co lại như trảo, theo từng chiêu thức đánh ra, thể nội phát ra những tiếng gầm gừ như mãnh hổ rít gào.
Người này chính là Tống Khuyết, sau một đêm hắn đã thuần thục thi triển chiêu Hắc Hổ Quyền, trong đó ý cảnh cũng là nắm được , phần. Chỉ có thức cuối cùng bĩ kỹ Bức Hổ Nhảy Tường, trong đó còn liên quan đến khí huyết, huyệt vị trong cơ thể chưa hiểu thấu đáo hắn còn chưa dám luyện tập.
Nhưng cứ như vậy, một bộ quyền pháp sử xuất ra uy lực cũng mạnh mẽ khó lường. Chỉ là sợ gây tiếng ồn ào quá lớn, hắn còn chưa dám dùng Minh Kính luyện da. Nhưng chuyện bước vào Nhất giai võ giả đã là chắc chắn, bất cứ khi nào hắn muốn đều có thể đột phá.
“Xem ra cần mau chóng trở về Cự Liễu thôn để có thể chuyên tâm tu luyện”.
Cả đêm này Hắc Hổ bang đang điên cuồng tìm người, nếu trong sân viên hắn gây động tĩnh quá lớn bị người phát hiện vậy thì phiền toái. Phong Hàn nếu điên cuồng lên trả thù lấy Tống Khuyết võ công bây giờ cũng ăn không tiêu, điệu thấp vẫn là thỏa đáng.
Trở về phòng tắm rửa lau người, nột thân thần thanh khí sảng Tống đại gia mới bắt đầu ung dung hưởng dụng bữa sáng.
Đúng lúc này cửa viện bị người thô lỗ mở ra, Lĩnh vực nhìn đến người là ai sau Tống Khuyết nở nụ cười cười.
“A Khuyết, tiểu tử ngươi thật được nha, không ngờ Hồng ca ta cũng có ngày quen biết với Hoàng Diệp trấn đệ nhất cao thủ”.
Chung Hồng dẫn theo đám tiểu đệ hưng phấn lao tới.
“Tống gia”.... “Tống gia”.
Một đám hồ bằng cẩu hữu gặp lại Tống Khuyết cũng không dám tùy ý, sùng kính nhìn hắn cung kính hô.
“Ha ha, Hồng ca ngài tin tức cũng quá chậm nha”
“Tiểu tử ngươi, còn không phải vì ngươi. Ở cái chỗ sơn thôn cùng cốc đó gần như đoạn tuyệt với thế giới bên ngoài, thật phiền chết người. Thạch Đầu hắn đến báo tin ta còn không tin tưởng đây, sáng nay về gấp nghe đại ca ta nói mới dám tin là ngươi. Hắc hắc, Hồng ca ta quả nhiên tuệ nhãn thức châu, sớm phát hiện ra ngươi cái này thiếu niên hào kiệt nha”.
Chung Hồng hí hửng không ngớt, tâm trạng đắc ý vô cùng. Đám tiểu đệ nhìn hắn bộ dáng cùng Tống Khuyết thân mật như vậy cũng hâm mộ không dứt.
“Ha ha, đúng, đúng, vẫn là ngài Hồng ca ánh mắt tinh tường. Mọi người ăn sáng chưa, cùng ngồi xuống ăn chứ”.
“Chạy vội từ rạng sáng, còn chưa có hạt cơm vào bụng đây. Mau mau dọn thức ăn lên để Hồng ca ta ăn mừng một lát”.
Chung Hồng sảng khoái đại mã kim đao ngồi xuống. Đằng sau đám tiểu đệ được hắn ra dấu mới cẩn thận từng li từng tí ngồi, tâm trạng khẩn trương và hưng phấn.
Gọi Hùng Bá mang ra mấy phần bữa sáng, vừa ăn người vừa trò chuyện.
“Hồng ca, công trình đã hoàn thành đến đâu rồi?”
“Cơ bản là đã xong, chỉ còn hoàn thiện và trang trí bên trong cùng sân vườn. Nếu ngươi gấp có thể trong ngày hoàn thành”.
Chung Hồng bưng bát cháo lên húp, miệng hàm hồ nói.
“Không nóng nảy, ngươi giúp ta để ý là được. Tiện thể Hồng ca ngươi để Đào đốc công bọn họ xây dựng cho cha mẹ ta cùng Lý Tín cha hắn một phần mộ đàng hoàng, tốt nhất là quây lại thành một khuôn viên. Hơn nữa vận chuyển thêm chút cá về thả tại Kính Hồ, nhàn rỗi ta cũng có thể câu câu chơi”.
“Thật không hiểu nổi tiểu tử ngươi, mới mấy tuổi đầu mà đã như lão đầu vậy, cả ngày chỉ biết trồng rau nuôi cá. Đến trong Trấn hay trong Huyện thành không phải vui vẻ náo nhiệt”.
Chung Hồng chép miệng bất mãn nói, theo hắn bằng bản sự của Tống Khuyết, ở đâu cũng hỗn ra danh đường. Cố tình lại chui về cái thôn xó xỉnh ấy ở, hắn mới ở có mấy hôm mà cả người đã không thoải mái, như dã nhân sống tách biệt trong rừng hoang vậy.
“Ha ha, không vội. Trong huyện nhất định là sẽ đi, nhưng không phải lúc này, chờ a Tín hắn lớn lên lại nói”.
Nghe vậy Hồng ca mắt sáng lên.
“a Khuyết, đến lúc đó nhất định phải dẫn ta đi theo. Tại chỗ này ta cũng đã chịu đủ, đã sớm muốn ra ngoài mở mang kiến thức đây”.
“Ha ha, nhất định, Hồng ca ngươi yên tâm”.