Tối hôm đó, Tống Khuyết dẫn theo Hùng Bá, Lý Tín cùng Ngô, Chung người đúng hẹn mà đến.
Các phương không có gì lục đục tranh chấp. Lại có rượu ngon cung cấp, ở đây mấy người trừ Hùng Bá, Lý Tín vùi đầu ăn ra, còn lại mấy vị là vui vẻ nâng chén cao ca, trò chuyện rôm rả.
Lần đầu uống rượu mạnh Lục Tích, Lương Tĩnh càng là bị chuốc cho say mèm. Đến đó bàn tiệc mới tan, mấy người mới tách ra ai về nhà đấy.
Dặn dò Chung Hồng sáng mai kêu người chuẩn bị sẵn sàng, Tống Khuyết mới về khách sạn nghỉ ngơi.
....
Sáng hôm sau, thành Tây Hoàng Diệp trấn ngựa xe nhốn nháo. Lúc này hơn chiếc xe chất đầy hàng hóa cùng gần nhân mã đang tụ tập nơi này.
Tống Khuyết, Hùng Bá, Lý Tín, Chung Hồng người cưỡi ngựa, thêm chiếc xe chở Lý thẩm cùng Chung Hồng tiểu đệ đám người cũng chậm rãi đi đến.
Sớm đã tới Ngô Diệc đang cùng một vị khôi ngô hán tử nói chuyện, thấy Tống Khuyết đoàn người liền vẫy tay ra hiệu hắn đi qua.
“A Khuyết, đây là Vân Cửu huynh đệ, đội trưởng thương đội lần này. Vân huynh, đây là huynh đệ ta Tống Khuyết, trên đường phiền ngươi chiếu cố nhiều hơn”.
Mấy người gặp mặt, Ngô Diệc liền cho bên giới thiệu.
“Ngô thiếu yên tâm, Tống thiếu hiệp đại danh ta nghe như sấm bên tai. Trên đường này có lẽ còn cần nhờ Tống thiếu giúp đỡ một hai”.
Vân Cửu làm nên đội trưởng, khả năng giao tiếp cũng là không kém. Nói chuyện lên sang sảng khiến người thoải mái. Tống Khuyết cũng đối với hắn hảo cảm tăng nhiều, cười chắp tay:
“Đoạn đường này làm phiền Cửu ca, nếu có gặp thổ phỉ giặc cướp gì cứ kêu lên tiểu đệ đừng khách khí”.
Nghe hắn nói Ngô Diệc cười lên ha hả:
“A Khuyết ngươi nghĩ nhiều, Hoàng Liên sơn đám kia sơn tặc đối với người thường mới dám giương oai. Vân gia thương đội danh tiếng đặt nơi đó, cho bọn hắn mười lá gan cũng không dám đưa người tới cướp. Ngươi có thể yên tâm mà lên đường”.
Vân Cửu cũng nở nụ cười, trên gương mặt tràn đầy vẻ tự hào:
“Cám ơn Tống thiếu ý tốt, nhưng ngươi yên tâm. Nho nhỏ Hoàng Liên Sơn còn chưa có sơn tặc nào dám đưa tay động đến Vân gia thương hội chúng ta. Ngài và gia quyến ta đảm bảo an toàn đưa đến trong huyện, không mất một cọng lông tơ”.
Vân gia thương hội.
Đây là lần thứ Tống Khuyết nghe đến cái tên này, trước đây Phong Hàn đối với nó cũng kính sợ có thêm.
Đây hẳn là một thế lực lớn, nhưng trước nay chưa từng nghe Ngô Diệc nhắc tới. Có lẽ nó tổng bộ không tại trong huyện. Âm thầm nhớ kỹ tên này, Tống Khuyết chồng chất trên mặt nụ cười:
“Là tiểu đệ múa rìu qua mắt thợ, vậy đoạn đường này làm phiền Cửu ca rồi”
Cùng Vân Cửu hàn huyên thêm mấy câu, đối phương còn cần chuẩn bị cho cả đoàn xe vì vậy mấy người cứ thế tách ra.
Về đến chỗ Chung Hồng mấy người, Tống Khuyết mới hiếu kỳ hỏi:
“Diệc ca, Vân gia này là thần thánh phương nào, năng lượng lớn như vậy”.
“Hắc, nhân gia là đại thương hội đây. Tại Lĩnh Nam đạo cũng là đứng đầu thương hội một trong. Vân thị tộc trưởng càng là Nhất lưu cao thủ, Kim Bàn Tính Vân Thiên Trường nổi danh phương nam đạo. Các lộ hào kiệt cũng cho nhân gia mấy phần mặt mũi, chỉ là mấy ổ giặc cỏ tất nhiên không dám dây vào. Nếu không trọc nhân gia không vui, vài phút diệt ngươi cho ngươi xem”.
Mấy người nghe hắn giới thiệu cũng âm thâm cảnh giác. Nhị lưu võ giả đã là trong huyện đỉnh tiêm. Nhân gia có Nhất lưu tọa trấn còn đến mức nào, quả thật không trêu vào nổi.
“Cũng thật lợi hại, thảo này nói chuyện như thế có tự tin”.
“Ha ha, nếu không làm sao người ta dám thu tiền lượng bạc một người đây. Đắt một chút nhưng an toàn, tiền nào của đấy. Ta đã bảo cho ngươi dàn xếp ổn thỏa, tiểu tử ngươi cứ việc yên tâm mà lên đường mà”.
Nhìn bộ dáng đắc ý của Ngô Diệc, Tống Khuyết nở nụ cười:
“May mà có Diệc ca ngươi phí tâm”
“Ha ha, chuyện nhỏ thôi, không đáng nhắc đến”.
Lúc này nơi xa lại có tiếng náo động, mấy người ngựa đang hướng Tống Khuyết phi đến. Cầm đầu người trông thấy hắn lập tức nhảy xuống ngựa chắp tay:
“Tống thiếu hiệp, đại nhân nhà ta có chút quà dành tặng ngài, chúc ngài lên đường thượng lộ bình an”.
Hóa ra là Lục, Lương hai người. Qua giải thích mới biết được này người rượu say còn chưa tỉnh, không thể đến tiễn đưa nên mới sai ha nhân đi đưa lễ vật.
Tống Khuyết mấy người cười vui vẻ thu nhận lễ vật. Chỉ đơn thuần tài bạc nên hắn cũng không nhiều xem, giao cho Lý Tín thu giữ, khách khí nhờ đối phương chuyển lời cảm ơn.
Đợi Vân Cửu thông báo lên đường, Tống Khuyết mấy người mới luyến tiếc cùng Ngô Diệc ly biệt.
“Mấy người các ngươi yên tâm đi thôi, chẳng mấy chốc chúng ta sẽ trong huyện gặp lại. A Khuyết ngươi cũng không cần phải lo lắng đối phương không truyền thụ võ công cho ngươi, cùng lắm ta sẽ trở về thuyết phục đại bá. Với tư chất của ngươi, ta tin đại bá sẽ biết phá lệ đem võ công gia truyền dạy cho ngươi”.
Nhìn Ngô Diệc càng lúc càng xa, Tống Khuyết nội tâm một trận cảm động. Dùng sức vẫy tay:
“Ta biết, Diệc ca, cảm ơn ngươi. Bảo trọng”
“Bảo trọng”.
......
- --------
Cảm xúc ly biệt rất nhanh mà qua, lần đầu đi ra ngoài Tống Khuyết cùng đám người tò mò đánh giá cảnh vật bên đường.
Tuy vẫn là như thế rừng cây, núi đá nhưng lại xem không biết chán. Cũng không thấy mệt mỏi là gì.
Đúng như Vân Cửu lời nói, đoạn đường này yên ắng vô cùng. Một hai lần có sơn tặc chạy ra, nhưng chỉ xa xa nhìn thấy cờ hiệu Vân gia thương đội lập tức liền té, chưa từng cho đoàn người thêm chút nào bối rối.
Giữa trưa nghỉ ngơi đôi chút, đến chiều tối đoàn người đã có thể chứng kiến Thanh Hà huyện xa xa trước mặt.
Tống Khuyết âm thầm tính toán, với tốc độ mình đi. Hơn tiếng đi đường này khoảng cách tối đa cũng chỉ hơn km. Chỉ là đường núi gồ ghề nên mới đi lâu như vậy. Nếu toàn lực cưỡi ngựa không ra giờ là đi đến nơi.
Chỉ là thiên nhiên cùng sơn tặc lộng hành mới khiến Hoàng Diệp trấn gần như cách biệt với thế giới.
Trong lòng cảm thán, Tống Khuyết nhìn xa xa Thanh Hà huyện nội tâm cũng hơi rung động.
Cùng Hoàng Diệp trấn so sánh không biết lớn hơn bao nhiêu lần, tường thành cũng cao trên m. Thật sự hùng vĩ, so với những thành cổ kiếp trước hắn nhìn còn rộng lớn hơn.
Khó tưởng tượng đấy mới chỉ là một huyện thành nhỏ nơi biên nam.
Trải qua sóng to gió lớn Tống đại gia cũng không khác những người bên cạnh bao nhiêu, hiếu kỳ đánh giá vào thành hai bên các loại kiến trúc.
Đợi đến đoàn xe dừng lại tại một quảng trường rộng lớn, hắn mới hài lòng gật đầu, thu hồi ánh mắt.
“Tống thiếu, Ngô thiếu có dặn ngươi cứ chờ ở đây, đợi một chút sẽ có người đến đón”.
Lúc này Vân Cửu tiến đến cùng hắn nói. Tống Khuyết chắp tay cùng đối phương cười:
“Ta đã biết, đoạn đường này đa tạ Cửu ca chiếu cố”
“Tống thiếu khách sáo, sau này có rảnh có thể đến Vân Hải Các tìm ta. Tống thiếu ngươi muốn mua cái gì thiên tài địa bảo cũng có thế đến đó tìm, tin tưởng Vân gia thương hội sẽ nhường ngươi hài lòng”.
Nghe đến mấy chữ thiên tài địa bảo, Tống Khuyết mắt sáng lên. Cửu ca đây là gãi đúng chỗ ngứa nha.
Nhưng xem lại trong không gian rỗng tuếch, Tống đại gia chỉ có thể âm thầm gạt lệ.
“Đa tạ Cửu ca, nhất định tiểu đệ sẽ đến”.
“Hay lắm, như vậy tại hạ trước xin cáo từ.”
“Cửu ca hẹn gặp lại”.
Nhìn đối phương rời đi Tống Khuyết âm thầm tiếc nuối.
Tiền là thứ tốt nha, không có tiền quả thật làm khó anh hùng.
Tống – Đổ Vương trong lòng đã bắt đầu tính toán cắt một lớp rau hẹ.
Trong tay ta lưỡi đao đã khao khát khó nhịn nha.
Đang lúc hắn ảo tưởng thì vang lên tiếng chào hỏi:
“Vị huynh đệ này có phải là Tống Khuyết, Tống thiếu hiệp”
Quay đầu nhìn sang thì thấy một vị thanh niên tuấn tú mặc sai nha phục sức, hông đeo bội đao đang cùng hắn chắp tay.
“Tại hạ chính là Tống Khuyết, huynh đài chính là Ngô Phàm chứ”.
Chỉ thấy thanh niên kia lắc đầu chối:
“Tống thiếu hiểu lầm, Phàm ca có việc bận không qua được nên sai ta đi qua phụ giúp mọi người”.
Nghe đó Tống Khuyết nhướng mày, nhưng rất nhanh nở nụ cười.
“Vậy làm phiền huynh đài, không biết huynh đài tên gì”
“Tại hạ Quan Vũ, Tống thiếu ngài gọi ta tiểu Quan hoặc a Vũ là được”.
Nghe đối phương xưng danh, Tống Khuyết thiếu chút một ngụm máu phọt ra.
Nhị gia cũng xuyên việt hả.
Thấy đối phương ngạc nhiên nhìn mình, Tống Khuyết mới xấu hổ cười:
“Chỉ là ta cũng có người quen cùng tên với huynh đệ. Không biết trong nhà huynh đệ ngươi đứng thứ mấy?”
“Ra thế, đa tạ Tống thiếu quan tâm. Tại hạ trong nhà là con trưởng”.
Không phải sau này xưng nhị gia là tốt rồi, Tống Khuyết cười cười nói:
“Làm phiền Quan huynh đệ cho ta dẫn đường, tối nay nhất định phải để ta mời khách. Ta cũng muốn nghe ngóng một chút về Thanh Hà huyện”
Đối phương cũng hào sảng, không câu nệ cười gật đầu:
“Toàn bằng Tống thiếu sắp xếp. Tại hạ tuyệt đối biết gì nói đấy, không giấu giếm. Mọi người trước theo ta, ta dẫn đi về nhà mới”.
Mấy người theo chân Quan Vũ, rẽ trái phải mấy lần mới đến khu nhà mới.
Tống Khuyết đánh giá trước mắt, hơn nữa thông qua Tia Chớp quan sát có thể khẳng định khu phố này tại toàn Thanh Hà huyện cũng là số một số .
Hai bên nhà cửa khang trang bề thế, con đường dọn dẹp sạch sẽ tươi mát. Không có một chút ồn ào xô bồ, Tống Khuyết âm thầm hài lòng.
Quả thật đáng đồng tiền bỏ ra, Diệc ca có thể vào tay căn nhà này cũng là phí tâm.
Đi theo Quan Vũ vào nhà, lại là một căn phủ viện khá rộng rãi. Có chính phòng gồm bao gồm sảnh tiếp khách, phó phòng, phòng bên, hai sân. Đối với nhu cầu bọn hắn bây giờ cũng đầy đủ. Tiện nghe Quan Vũ giới thiệu.
“Chủ nhà này nợ nần bài bạc, bị ép không còn cách nào nên mới phải bán đi nơi này. Tống thiếu ngài có thể dùng một vạn vào tay cũng là thắng lớn. Bây giờ chuyển tay cũng có thể kiếm được ít nhất ngàn lượng”.
“Ha ha, cũng may nhờ Ngô Diệc đại ca giúp ta mua hộ, nếu không ta cũng không biết xoay sở làm sao”.
“Thì ra là thế, cũng là Ngô gia ra mặt đám địa đầu xà kia mới không đến đây quấy nhiễu. Trước đây chủ nhà nhiều lần muốn bán nhưng đều bị bọn chúng tìm cách ép giá, xua đuổi. Không biết Ngô Diệc thiếu gia tại Hoàng Diệp trấn giờ thế nào”.
Nghe Quan Vũ nói Tống Khuyết cũng tin tám phần, Ngô Diệc có thể giúp hắn mua nơi này cũng là khó khăn không nhỏ. Nhân tình này hắn tạm thời ghi trong lòng, quay sang với Quan Vũ cười:
“Diệc ca mọi việc vẫn tốt vô cùng. Quan huynh đệ cũng quen biết Diệc ca”.
“Quen biết không dám nói, Ngô Diệc thiếu gia trước đây cùng tại hạ là đông liêu. Nhưng ta vào làm không được bao lâu thì hắn điều đi tới Hoàng Diệp trấn, không biết bây giờ có còn nhớ ta không nữa”.
“Ha ha, Diệc ca người này thích kết giao bằng hữu, hôm nào hắn quay về huyện thành ta cho người giới thiệu”
“Vậy trước cám ơn Tống thiếu”.
Quan Vũ vội vàng cám ơn, tiếp đến mấy người tiếp tục thăm quan nhà mới cùng phân chia phòng ở.
P/S: Sáng định cho cả nhà đi chơi nhưng bị em Nguyễn Hồng Nhung cho đến như thế một phát lại ngại chả dám đi đâu nữa. Ở nhà viết truyện hầu mọi người vậy.
Nghĩ nó chán!