Chương 50 : Cật Tâm Quỷ
Đường từ gò núi này đến hang động tương đối bằng phẳng, Tô Lâm không mất bao lâu đã đến hang động.
Trong động vô cùng ẩm ướt, cũng rất râm mát, giọt nước trong thổ nhưỡng trên đỉnh núi theo khe đá lưu lại mấy ngàn vạn năm trước thấm xuống, dọc theo nhũ thạch từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất, giống như đồng hồ nước tính giờ.
Mấy người Tô Lâm rón rén đi lại trong động quật, nhưng cho dù động tác có nhẹ hơn nữa, cũng sẽ khiến cho tiếng vang nhỏ bé.
Ngoại trừ tiếng bước chân của Tô Lâm, trong hang động này không có tiếng động lạ.
Là Lục Trúc Vũ bọn họ chiến đấu đã kết thúc sao? Họ đã đi chưa?
Tuy rằng Lục Trúc Vũ nói, bọn họ từng giết chết Kim Đan đại viên mãn, nhưng Tô Lâm cũng không xem trọng bọn họ.
Một đám tu sĩ Luyện Khí nói muốn giết chết Kim Đan Kỳ, nghe rất khó tin.
Ở trong Tu Tiên Giới, ngoại trừ Trúc Cơ cùng Luyện Khí tương đối tiếp cận, ngẫu nhiên có trường hợp Luyện Khí vượt cấp giết chết Trúc Cơ, những cảnh giới khác thực lực chênh lệch, giống như cách biệt một trời một vực.
Tô Lâm cũng rất tò mò, cái gọi là Tru Tiên Ti đến tột cùng là tồn tại như thế nào, một đám Luyện Khí lại dám phục sát Kim Đan, tựa hồ còn rất có lòng tin.
Nhưng lòng tin của những người đó lại không phải là giả vờ, Tô Lâm nhìn ra được, bọn họ vô cùng tự tin.
Tuy rằng Lục Trúc Vũ nói lần trước giết chết một Kim Đan đại viên mãn, để cho bọn họ chết rất nhiều người, nhưng nhìn biểu tình cùng ánh mắt của đám người lúc trước, chuyện giết Kim Đan bọn họ tuyệt không chỉ làm qua một lần.
Tô Lâm chỉ có thể đoán đối phương thực sự nắm giữ một loại thủ đoạn quỷ dị dùng cấp thấp đánh chết tu sĩ cấp cao.
Thủ đoạn kia sẽ là Chu Cửu Cần lưu lại sao? Dù sao Tru Tiên Ti cũng là tổ chức bí mật do Chu Cửu Cần tự mình thiết lập.
"Phù!"
Phía sau không trung truyền đến một tiếng vang lạ quen thuộc, đó là thanh âm dây cung căng thẳng chợt thả lỏng!Thanh âm này Tô Lâm ở trên chiến trường nghe được vô số lần, nhưng tránh thoát số lần lác đác không có mấy, bởi vì khi ngươi nghe được thanh âm này, ý nghĩa cung nỏ thủ cùng ngươi khoảng cách cực gần, ngay cả hai mươi mét cũng không tới.
Nếu đối phương sử dụng Liệt Phong Nỏ tinh chế của Đại Hạ quốc, vậy cơ hồ tuyệt không có khả năng tránh thoát.
Mũi tên do Liệt Phong Nỏ bắn ra nhanh như chớp, khi tiếng đàn dây cung truyền vào lỗ tai ngươi, thời gian để ngươi phản ứng chỉ có một cái chớp mắt, một số người thiên tư xuất chúng có lẽ còn có thể phản ứng lại, nhưng động tác thân thể tuyệt đối không thể đuổi kịp.
Sau khi nghe được tiếng đạn này, mũi tên nhất định trúng thân thể người, mà sau đó làm ra tất cả động tác tránh né, cũng chỉ là vì phòng ngừa tiếp tục trúng tên mà thôi.
Cơ hồ trong nháy mắt, Tô Lâm liền ý thức được đối phương sử dụng chính là Liệt Phong Nỏ, hắn tại đầm Trụy Long đánh trận lúc may mắn dùng qua Liệt Phong Nỏ, cái loại này mạnh mẽ ngắn ngủi dây cung đạn vang, hắn đến nay cũng sẽ không quên, thanh âm cùng vừa rồi giống nhau như đúc!
Đầu mũi tên bén nhọn bằng sắt bắn trúng bả vai của hắn, đau nhức kịch liệt trong dự liệu vẫn chưa truyền đến, đầu mũi tên đâm thủng quần áo nhanh chóng biến hình vặn vẹo, đủ để đem lực đạo khủng bố xuyên qua một con trâu, theo mũi tên chảy ngược đến trên cán tên, cả cây cột gỗ tất cả đều vỡ vụn thành vụn gỗ.
Phá Phong dùng tốc độ nhanh nhất triển khai phòng ngự, thậm chí ngay cả Tô Lâm cũng chưa kịp tự hỏi, hắn chỉ nhớ mang máng tuyến vật chất nào đó trong tầm nhìn của mình, đột nhiên trở nên vô cùng nổi bật, sau đó theo bản năng liền phát động Phá Phong.
"Dừng lại! Là người một nhà!"
Thanh âm của Lục Trúc Vũ cũng từ chỗ tối truyền đến, sau đó thanh âm đá lửa vang lên sau lưng một khối đá lớn.
Đối phương đánh ma sát vài cái, ánh sáng của đuốc từ sau tảng đá ẩm ướt bay lên, Lục Trúc Vũ mặc trang phục thủy mặc giơ đuốc chậm rãi đi ra, nàng nhìn thấy Tô Lâm, có chút kinh ngạc.
"Sao các ngươi lại tới đây? Các ngươi không tới Bình Sơn Thành sao?"
Huyệt thái dương Tô Lâm mơ hồ đau, thần thông vừa rồi đột nhiên phát động dường như tiêu hao rất nhiều tinh thần của hắn.
Hắn theo thói quen nhìn về phía chung quanh, chú ý tới những góc khuất bí mật kia, người Tru Tiên Ti đang cầm nỏ tên trong tay, cảnh giác nhắm vào bọn họ, tùy thời chuẩn bị bắn nỏ mạnh.
"Bỏ vũ khí xuống đi, không sao đâu." Lục Trúc Vũ nói với đồng bạn, những người đó đều buông cung nỏ.
Lục Trúc Vũ híp mắt nhìn Tô Lâm, thăm dò hỏi: "Bên ngươi đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn?"
"Chúng ta gặp Nguyên Anh tu sĩ, Hoài Dương thôn tất cả mọi người biến thành cây đào, hiện tại cái kia Nguyên Anh tu sĩ tạm thời bị ta dẫn đi, ta dự định xuyên qua hang động, từ bên này đi Vũ An Thành, Già Thiên kết giới đã rút đi, chỉ cần vào Vũ An thành, chúng ta liền an toàn." Tô Lâm lời ít ý nhiều nói."
Hắn không có dừng bước lại, tiếp tục hướng hang động chỗ sâu đi đến, hiện tại thời gian chính là sinh mệnh, Đào Lâm tán nhân tùy thời có thể trở về.
Lục Trúc Vũ nghe vậy gật gật đầu, phất phất tay, đám thủ hạ kia cũng bắt đầu nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc.
Thân là Đồ Tiên Giả chuyên môn giết tu sĩ, bọn họ so với Tô Lâm càng rõ ràng phân lượng hai chữ Nguyên Anh này, người như bọn họ đối phó Nguyên Anh chỉ có thể dựa vào một thứ - - Thiên Điều!
"Cùng đi thôi, nếu là Nguyên Anh, sẽ không có bất kỳ phần thắng nào, ta bên này cũng gặp một chút ngoài ý muốn." Nàng nói.
"Các ngươi không giết Lục Phàm?" Tô Lâm hỏi.
Lục Trúc Vũ lắc đầu: "Chúng ta căn bản không gặp được hắn, nhưng chúng ta ở trên đường núi, tìm được thi thể của hắn, nhưng thi thể của hắn có chút kỳ quái, vừa rồi ta còn đang nghiên cứu, chợt nghe được các ngươi tiến vào."
"Hắn đã chết?" Tô Lâm có chút giật mình.
Lục Phàm là Kim Đan đại viên mãn, người Hoài Dương thôn có thể giết hắn cũng không nhiều lắm, chẳng lẽ là Đào Lâm tán nhân làm?
Nhưng là cũng không đúng a, chính mình vào thôn trước, là Kiến Tiên Môn người dẫn đi Đào Lâm tán nhân, nếu như Lục Phàm cũng là hắn giết, thời gian không khỏi quá bất hợp lý.
"Đem thi thể lại đây."
Lục Trúc Vũ phất phất tay, gọi hai thủ hạ đưa thi thể Lục Phàm tới.
Tô Lâm chợt nhìn, hoàn toàn không cảm thấy đây là người chết, dưới ánh lửa màu da cam chiếu rọi, màu da thi thể trở nên không dễ phân biệt, trên người hắn không có một chút vết thương, thậm chí quần áo đều chỉnh tề, không hề hỗn độn.
"Nghe một chút."
Hai ngón tay Lục Trúc Vũ vòng cung lại, dùng sức gõ vào trán Lục Phàm, tiếng gõ có chút kỳ quái.
'Bên trong hình như trống không." Tô Lâm nhíu mày nói.
Lục Trúc Vũ gật đầu: "Chính là trống không, chúng ta ở bụi cỏ bên cạnh tìm được đầu óc hắn, trên người hắn không có một chút vết thương."
Con ngươi Tô Lâm co rụt lại, chuyện vẫn canh cánh trong lòng nổi lên trong lòng.
Không phá hư thể xác, lấy bộ phận từ bên trong cơ thể người ra, đây là tác phong của tà tu giết chết Tiểu Nga!
Là tà tu kia giết Lục Phàm, hắn ngay cả Kim Đan đại viên mãn cũng có thể giết chết sao? Cảnh giới của tên kia chẳng lẽ cũng là Nguyên Anh?
"Có thể xem trái tim của hắn còn hay không?" Tô Lâm nói.
Lục Trúc Vũ nghe vậy sửng sốt, bỗng nhiên giống như nhớ tới cái gì, lập tức kêu người: "Tiểu Vũ! Nhìn xem trái tim của hắn còn ở đây hay không!"
Một người trẻ tuổi tiểu tử kêu người đem thi thể nâng qua một bên, nhắm ngay Lục Phàm lồng ngực chính là một đao nhỏ, hắn đưa tay vào móc một vòng, ngẩng đầu nói, "Không có, đã không còn."
Quả nhiên, chính là tà tu giết chết Tiểu Nga!
Tô Lâm nắm chặt song quyền, lửa giận trong lòng hừng hực thiêu đốt.
"Thật giống Cật Tâm Quỷ a." Lục Trúc Vũ vuốt cằm, như có điều suy nghĩ thì thào tự nói.
"Cái gì là Cật Tâm Quỷ?"
"Yêu vật được nhắc tới trongTị Tai Chí Dị, Cật Tâm Quỷ thích ăn lòng người, hình thể dung mạo không khác gì người thường, lời nói cử chỉ giống người, có thể xuyên tường mà đi, khó lòng phòng bị, thường ở đêm trăng tròn, trốn ở rừng sâu núi thẳm, lấy âm thanh của nữ tử nhu nhược kêu cứu, chọn người mà cắn."
'Chỉ ăn tâm mà không tổn thương thân thể, người bị hại thường có thể giữ lại toàn bộ thi thể, bởi vì Cật Tâm Quỷ thường có lòng báo ân, để lấy dung mạo người chết thăm bạn bè thân thích, vì vậy giải quyết khó khăn, bởi vậy cũng có tên Tử Phúc Quỷ, cũng có thôn hương phụng cống phẩm tế bái."
"Bên trong còn viết một ít ví dụ, ta quên mất, nhưng đại khái Cật Tâm Quỷ chính là thứ như vậy." Lục Trúc Vũ nói.
Tô Lâm trừng mắt nhìn đối phương: "Đây... Là yêu quái?"
"Đúng vậy, là yêu quái."