Trần Hi ngước nhìn tên lính thản nhiên hất văng khối cự thạch trăm cân, ngửa mặt than trời, chẳng lẽ đây chính là thời Đông Hán mạt thế hay sao?
Lữ Bố một mình một ngựa chém tan vạn quân, chẳng lẽ chuyện này lại hợp tình lý?
Triệu Tử Long quả nhiên là chân long giáng thế, nhất kiếm phách sơn, đây có đúng là phàm nhân?
Điển Vi đơn thương độc mã hộ giá Tào Tháo xông pha trận mạc, thuận tay chém giết ngàn vạn bộ kỵ đối phương, chiến lực bực này chẳng phải quá mức khủng bố sao?
Chuyện này quả thật có gì đó sai sai, Trần Hi thuận tay phe phẩy cây quạt lông ngỗng trong tay, cuồng phong nổi lên, thở dài một hơi, "Đây quả là thần thoại, đến cả ta cũng thấy bản thân bất phàm."
P/S: Thật ra đây chỉ là một câu chuyện điền văn bình thường...
Chương 150: Tất cả đều là lỗi của Lưu Huyền Đức!