Ra khỏi Táng Thần Tháp, Giang Nhược Trần liền tắm rửa thay quần áo, thay vào áo choàng kim mãng của vương tử, chân đi giày kỳ lân tử kim, eo buộc dây lưng bạch ngọc mãng.
Hơn nữa trong khoảng thời gian này thoát thai hoán cốt, tinh khí thần cả người đã hoàn toàn khác với ngày xưa, bớt đi khí tức suy sút ngày xưa, nhiều tự tin thong dong, càng có tinh thần mạnh mẽ chưa từng có.
Cả người từ trên xuống dưới chỉ có thể dùng bốn chữ để khái quát: đắt không thể tả!
Đại hội cuối năm, ngoại trừ nghi thức thức tỉnh võ hồn ở Trấn Nam vương quốc, đây là ngày lễ long trọng hàng năm.
Một ngày này, tất cả vương công đại thần cùng với con nối dõi, đều phải đi tham gia, là một buổi lễ vô cùng lớn, Giang Nhược Trần làm vương tử, tự nhiên là phải ăn mặc chính thức một chút.
Thay quần áo, Giang Nhược Trần liền đẩy cửa đi ra, trùng hợp lúc này Uyển phi cũng từ phòng của mình đi ra.
Nhìn thấy Giang Nhược Trần oai hùng bất phàm, rất có khí độ của vương tử, trong nháy mắt hai mắt Uyển Phi sáng ngời,
"Trần nhi, con thật khiến mẫu thân kinh hỉ!" Uyển phi nói.
"Mẫu thân, hôm nay là thi đấu cuối năm, càng vui mừng hơn còn ở phía sau." Tâm tình Giang Nhược Trần cũng vui vẻ, hôm nay là lúc hắn chứng minh cho mình, cũng là bắt đầu để cho Uyển Phi kiêu ngạo!
"Ừm, Trần Nhi, mặc kệ kết quả thế nào, trong suy nghĩ của mẫu thân nàng không kém bất cứ kẻ nào." Uyển Phi nhìn nhi tử có khí độ bất phàm, cao hứng, kích động trong lòng.
Mẹ con hai người cùng rời khỏi Tử Cực Thiên Điện, đi tới bãi săn vương tộc!
Thi đấu những năm trước, đều sẽ cử hành ở thú liệp trường của vương tộc, năm nay cũng không ngoại lệ.
Ô...
Lúc Giang Nhược Trần và Uyển Phi đi vào thú liệp trường của vương tộc, nơi này đã sớm là vương công tề tụ, cờ màu tung bay, pháp loa kèn vang lên, thanh thế rung trời!
Mà trên vương tọa cao nhất, lại trống rỗng.
Rất rõ ràng, Trấn Nam Vương vẫn đang bế quan, không tham dự trận thi đấu cuối năm này. Trận tỷ thí này không có gì bất ngờ xảy ra, vẫn sẽ là Vương hậu chủ trì.Nhưng mà đối với Giang Nhược Trần mà nói, điều này cũng không ảnh hưởng gì.
Sau khi đi tới nơi này, Giang Nhược Trần rất nhanh liền tách ra khỏi Uyển Phi, bởi vì thân phận hai người khác biệt, Uyển Phi đi về phía đài xem lễ, Giang Nhược Trần thì lấy thân phận tuyển thủ, đi về phía khu vực chờ đợi của thi đấu.
Trước khi Giang Nhược Trần đến, những tuyển thủ tham gia cuộc thi đấu cuối năm còn lại cơ hồ đã đến đông đủ, đại khái có hơn ba bốn mươi người, bọn họ bị phân chia thành hơn mười khu vực chờ đợi.
Mỗi khu vực có hai ba vị tuyển thủ, bọn họ cầm trong tay một cây thải kỳ, đại biểu cho một gia tộc của Vương thành, hoặc là một đại tông nào đó đến đây tham gia đại hội.
Giang Nhược Trần theo bản năng nhìn về phía khu vực Tần gia, chỉ thấy hôm nay Tần Kỳ mặc kình y màu xanh, đầu quấn đuôi ngựa cầm một kiện linh khí nhất phẩm Thanh Phong Kiếm, cả người lộ ra tư thế hiên ngang, hiển nhiên là cố ý trang điểm một phen, có chút khác biệt với ngày xưa.
Nhưng mà trước sau như một chính là, ánh mắt nàng nhìn chăm chú vào Giang Nhược Trần, vẫn khinh thường như cũ, giống như đang nhìn chăm chú một con rệp.
Đám người Giang Lập, Cửu vương tử, Lục công chúa đứng ở khu vực chờ đợi của vương tộc, nhìn thấy Giang Nhược Trần đến đây, càng lộ ra vẻ mặt trêu tức, tựa hồ đang chờ đợi trò hay mở màn.
Đối với việc này, Giang Nhược Trần không hề làm bất kỳ miệng lưỡi đáp lại, đợi lát nữa kết quả tỷ thí, chính là phản kích tốt nhất.
Nhìn quét qua một vòng, Giang Nhược Trần liền đi tới khu chờ đợi của Vương tộc, rất tự nhiên đứng lại.
"Hừ hừ, Thập Tứ đệ, ngươi thật dám tới tham gia thi đấu cuối năm này, đây cũng không phải là giới hạn của cuộc luận võ, lấy cảnh giới nhỏ bé của ngươi, cũng phải cẩn thận, ngàn vạn lần đừng để yêu thú giẫm c·hết." Giang Lập cười lạnh, nhìn lời nói của hắn như quan tâm tới Giang Nhược Trần, thực tế ai cũng nghe được, đây là đang châm chọc.
Giang Nhược Trần vẫn không thèm để ý tới, ánh mắt lạnh nhạt nhìn chăm chú phía trước.
"Ha ha, Thập Tứ đệ thức tỉnh Võ Hồn thì khác, ngay cả Thập Nhất ca ta đây cũng không để vào mắt." Giang Lập một quyền đánh vào bông, bỗng nhiên cảm thấy trên mặt tối sầm lại, ở một bên thẹn quá hóa giận, âm dương quái khí nổi lên.
Lục công chúa khoanh hai tay trước ngực, cay nghiệt nói: "Cuồng vọng thì có ích lợi gì? Một con rệp mà thôi, bắt đầu thi đấu, bất kỳ ai ở đây cũng có thể tùy ý bóp c·hết!"
"Ha ha, Lục tỷ nói rất có lý, con rệp mà thôi, tùy ý bóp c·hết." Thấy có người hát đệm, Giang Lập cũng không lúng túng cười lên, trong lúc nói chuyện còn làm một động tác nắm tay, tựa hồ thật sự tùy ý bóp c·hết một vật.
"Tôm tép nhãi nhép." Nhìn hai người kẻ xướng người hoạ, Giang Nhược Trần trong lòng cười lạnh.
Mà đám người Giang Lập thấy Giang Nhược Trần thủy chung không nói, cũng tự biết không thú vị ngậm miệng, chỉ là nhìn ánh mắt của Giang Nhược Trần ngoại trừ trêu tức ra, lại nhiều thêm vài phần tức giận.
"Hội trưởng, người nọ chính là Thập Tứ vương tử, dùng cảnh giới Lưỡng trọng thiên đánh bại tứ trọng thiên, nhưng Võ Hồn của hắn lại là một con cá chạch, vô cùng quái dị."
Lúc này, trên đài xem lễ, tổng quản Tinh Đấu Vũ Hội Vương Phúc, đang ghé vào một thiếu phụ mặc vô cùng yêu diễm, toàn thân tràn ngập khí tức quý phụ, bên tai chỉ vào Giang Nhược Trần khẽ nói.
Quý phụ nhân tên là Vương Nhã, chính là hội trưởng của Tinh Đấu thương hội, là một nữ nhân thực lực, thân phận, địa vị đều vô cùng thần bí, nghe đồn Trấn Nam Vương thấy nàng ta đều lấy thân phận ngang hàng đối đãi.
Vương Nhã nghe thấy lời nói của Vương Phúc, đôi mắt đẹp chuyển động, nhất cử nhất động đều triển lộ phong thái mê người.
Khi ánh mắt câu dẫn của nàng nhìn theo Vương Phúc, rơi vào trên người Giang Nhược Trần, lại lộ ra một nụ cười thâm ý: "Ồ? Thoạt nhìn quả thật oai hùng bất phàm, so với Tam vương tử năm đó cũng không kém bao nhiêu."
"Ừm, bất quá một tháng trước, hắn còn không phải như thế... Vương Phúc gật gật đầu, lại nói đại khái trạng thái trước đó của Giang Nhược Trần.
Vương Nhã sau khi nghe xong, trong mắt hiện lên một tia dị sắc hiếm thấy.
Chuyện của vương tử phế vật, nàng cũng có nghe thấy, nhưng không ngờ, một vương tử phế vật ngắn ngủi một tháng, lại sinh ra biến hóa nghiêng trời lệch đất?
"Ha ha, thật ra có chút ý tứ." Vương Nhã cười dụ người, trong lòng đối với Giang Nhược Trần có chút ấn tượng, đồng thời cũng đối với trận "Tuổi Mạt Đại Điển" này có chút hứng thú.
Bên kia, khu vực phòng khách quý của Bảo Dược đường, Lý Hà dẫn theo con gái Lý Nhu Nhi ngồi xuống, bọn họ tới đây xem lễ đồng thời cũng muốn cổ vũ Tần Kỳ.
Bọn họ đều biết, hôm nay Tần Kỳ đã hoàn toàn phân rõ giới hạn với hôn ước trước kia.
"Phụ thân, Giang Nhược Trần là vị vương tử nào?" Lý Nhu Nhi nghe qua chuyện hôn ước của Tần Kỳ, nhưng chưa từng thấy Giang Nhược Trần, sau khi ngồi xuống nàng lập tức tò mò hỏi thăm.
Lý Hà chỉ về khu vực Vương tộc nói: "Người trẻ tuổi nhất chính là hắn ta."
Lý Nhu Nhi nhìn theo hướng chỉ, lập tức kinh ngạc: "Là hắn!!"
Sao lại là hắn?
Hắn làm sao có thể là vương tử phế vật?
"Nhu nhi làm sao vậy? Ngươi đã từng gặp Thập Tứ vương tử?" Lý Hà phát giác có điều gì đó kì quái bèn lập tức đặt câu hỏi.
"Phụ thân, hắn chính là vị công tử giúp con thu hoạch Độc Thiềm Tô ở Ma Thú Sâm Lâm kia." Lý Nhu Nhi vẻ mặt kinh ngạc nói.
"Cái gì?" Lý Hà kinh ngạc.
Nhưng rất nhanh hắn liền cười lắc đầu, nói: "Nhu nhi, có phải ngươi nhận lầm rồi hay không? Thập tứ vương tử một tháng trước mới thức tỉnh Võ Hồn, một tháng âm đỉnh phá thiên cũng mới tam tứ trọng thiên mà thôi, làm sao có thể giúp ngươi thu hoạch Độc Thiềm Tô?"
"Phụ thân, là thật, con tuyệt đối sẽ không nhận sai!" Lý Nhu Nhi lại vẻ mặt khẳng định, bởi vì Giang Nhược Trần đặc biệt, khiến cho nàng nhớ mãi không quên.
Nhưng bất kể thế nào Lý Hà cũng không tin, hoặc là nói hắn căn bản không thể tin tưởng người mới thức tỉnh một tháng võ hồn, làm sao có thể đ·ánh c·hết Tam Túc Độc Thiềm?
Càng đừng nói Giang Nhược Trần còn là " Phế vật vương tử" đại danh đỉnh đỉnh của toàn bộ vương thành.
"Nhu nhi, có thể chỉ là có chút tương tự mà thôi. Thập Tứ vương tử này tuyệt đối không thể nào là vị thiếu niên thiên tài mà ngươi nói. Nếu hắn là thiên tài, biểu tỷ của ngươi làm sao có thể kiên quyết từ hôn như vậy được?" Lý Hà nói.
Lý Nhu Nhi trầm mặc.
"Được rồi, đừng nghĩ quá nhiều, nếu như thật sự giống nhau, chờ trận tỷ thí thứ hai, ngươi có thể xem thật kỹ một chút." Lý Hà nói.
Lý Nhu Nhi ừ một tiếng, không nhiều lời nữa, nhưng ánh mắt của nàng vẫn ở trên người Giang Nhược Trần.
Truyện Được Đăng Bởi Mèo Nhà Meo.
Mèo Nhà Meo: Cầu Đánh Giá, Cầu Đề Cử, Cầu Xe Hơi Nhà Lầu Gạch Đá Mua Pa Tê. Team chúng mình biết quảng cáo Popup sẽ khiến Quý đọc giả khó chịu khi trải nghiệm, nhưng chúng mình đang gặp khó khăn về chi phí duy trì và phát triển website nên buộc phải chèn quảng cáo popup trong một vài tháng, chúng mình chân thành xin lỗi và mong Quý đọc giả thông cảm.
Hoặc nếu bạn cảm thấy phiền, bạn có thể ủng hộ đọc tại website khác trong hệ thống của chúng mình tại link tương ứng:https://lightnovel.vn/truyen/tang-than-thap/chuong-34-cuoi-nam-thi-dau