1. Truyện
  2. Tạo Thần
  3. Chương 14
Tạo Thần

Chương 14: Trần Phong

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Một loạt tiếng bước chân trầm ổn vang lên bên ngoài nhã các.

Tai Doanh Thừa Phong khẽ động, lòng hắn thất kinh. Khi những bước chân này vang lên, hắn thậm chí cảm giác mình đang bị điếc đặc, trong tai quay cuồng ù ù.

Đây đương nhiên chỉ là một loại ảo giác, hơn nữa chỉ có loại người tu luyện chân khí như hắn mơi có được, còn người thường thì sẽ chẳng phát hiện gì cả. Nhưng cũng chính vì vậy, cho nên hắn mới có thể khẳng định: công lực vị đang đến này sợ rằng còn trên cả lão béo núc đang cười cười cợt cợt trước mặt mình đây.

Cửa từ từ được mở. Một nam tử thoạt nhìn chỉ hơn ba mươi tuổi, thân hình cao gầy chầm chậm bước vào.

Vóc dáng người mới vào tạo thành một hình ảnh đối lập với Nguyên Bưu đang bên cạnh. Người này thực sự quá gầy, dường như chỉ cần một cơn gió thoảng qua cũng đủ làm ông ta ngã sấp mặt xuống ngay tức khắc.

Nhưng sau khi người này vào phòng, Nguyên Bưu lập tức đứng dậy, hơn nữa còn chào rất cung kính: “Phương sư huynh, mời ngồi!”

Người nọ khẽ gật đầu, đưa mắt quét qua Doanh Thừa Phong một lượt thì đã nhìn ra lai lịch mà hắn muốn che dấu. Cho nên, ông ta cũng không để tâm quá nhiều rồi ra vẻ bề trên, đến ghế chủ vị ngồi xuống: “Sư đệ, ngươi mời ta đến có chuyện gì?”

Nguyên Bưu đáp ngay lập tức: “Phương sư huynh, vị tiểu ca này đưa tới một thanh linh kiếm. Tiểu đệ lại không đánh giá được phẩm cấp của nó nên muốn mời người mở ra tuệ nhãn, đánh giá một phen!”

“Linh kiếm?” Vốn vẻ mặt của người nọ vẫn đạm mạc nhưng sau khi nghe được hai chữ linh kiếm, tức thì trong mắt bắn mạnh ra một luồng tinh quang.

Ông ta đảo mắt, lập tức đã dừng lại trên thanh trường kiếm.

Trừ phi linh kiếm được đưa chân khí vào để kích phát linh lực bên trong, nếu không thì rất khó nhận biết nó có phải linh vật hay không. Người này có ánh mắt lão luyện chu đáo nhưng ngẫu nhiên lầm lẫn cũng là chuyện không thể tránh được.

Ông ta vẫy tay, thanh kiếm trên bàn giống như bị một bàn tay vô hình khống chế liền bay về hướng của y.

Doanh Thừa Phong trợn tròn mắt. Hắn cảm giác chân răng mơ hồ phát đau.

Nam tử họ Phương này vậy mà chính là cao nhân thâm tàng bất lộ. Ban đầu, hắn còn tưởng tu vi chân khí của ông ta chẳng qua cũng xấp xỉ với Nguyên Bưu hoặc thúc phụ của mình mà thôi, nhưng giờ đây xem ra thì nội công chân thực còn muốn hơn một bậc.

Mình thế mà muốn giao dịch cùng với một nhân vật cỡ này…

Trong tích tắc, hắn cảm thấy mình nên phải vô cùng hối hận. Thật quá vô tri và lỗ mãng mà!

Nam tử họ Phương rót một luồng chân khí vào trong trường kiếm, tức thì đã kích phát ra một luồng hào quang hơn thước. Nhìn thấy luồng hào quang này, ông ta đột nhiên nghiêm mặt lại.

Hồi lâu sau, họ Phương kia mới thở ra một hơi rồi khen: “Kiếm tốt!”

Nguyên Bưu thầm nghĩ: “Ta cũng biết là kiếm tốt mà, nhưng sư huynh người phải định ra phẩm cấp đi chứ nhỉ!”

Nam tử họ Phương trầm ngâm chốc lát, đột nhiên hỏi: “Tại hạ Phương Hủy! Không biết tiểu huynh đệ xưng hô thế nào?”

Nguyên Bưu ngẩn người, trên khuôn mặt đầy thịt mỡ tức thời toát ra vẻ kinh ngạc.

Mình và Phương sư huynh giao tình đã lâu, dĩ nhiên biết ông ta là một người tâm cao khí ngạo đến nhường nào, cho dù đối xử với đệ tử đồng môn của Nội đường cũng chưa bao giờ cười nói đon đả. Nhưng giờ khắc này lại biểu hiện khách khí trước mặt một tiểu tử đến thế.

Trong đầu đột nhiên lóe lên một ý nghĩ thông suốt. “Không phải Phương Hủy đã nhận ra lai lịch trưởng bối chống lưng cho tiểu tử này rồi chứ?”

Doanh Thừa Phong cười khổ một tiếng rồi mới đáp: “Tiền bối thứ lỗi! Trước khi vãn bối đến đây, trưởng bối trong nhà đã căn dặn là không được tiết lộ!”

Hắn vạn bất đắc dĩ mới phải nói thế, bởi vì chỉ cần còn khả năng là hắn sẽ không bao giờ lộ ra gốc gác của mình. Dĩ nhiên, nếu đối phương dùng thủ đoạn cứng rắn để bức bách… thì hắn cũng không ngại mà khai tuốt tuồn tuột.

Nhưng… Phương Hủy trầm ngâm hồi lâu rồi nói: “Nếu lão phu nhìn không lầm thì đây là một thanh kiếm mới, chỉ được quán linh thành công trong vòng một tháng?”

Doanh Thừa Phong đưa ngón cái lên bợ đít: “Hảo nhãn lực!”

Trong mắt Phương Hủy chợt lóe lên tinh mang. Ông ta nói: “Ngươi chỉ cần nói người quán linh cho thanh kiếm này có ở phụ cận đây hay không là được!”

Trong long Doanh Thừa Phong khẽ động. Hắn bắt chước bộ dạng trầm tư suy tưởng một lúc, rồi rốt cuộc mới gật đầu đáp: “Có!”

Phương Hủy cười khà khà, phảng phất như đã sớm biết rõ điểm này rồi. Sau đó, ông ta tựa hồ khá hài lòng, gật rồi rồi bảo: “Nguyên sư đệ, thanh kiếm này chính là Sĩ cấp – thượng phẩm linh khí, lai lịch cũng không có vấn đề. Ngươi thu vào luôn đi!”

“Sĩ cấp – thượng phẩm?” Trên khuôn mặt da chen thịt lấn của Nguyên Bưu hiện lên một vẻ vui mừng khó thấy, vội vàng nói: “Tuân lệnh, Phương sư huynh!”

Phương Hủy đứng lên, liếc nhìn Doanh Thừa Phong đầy thâm ý mới tiếp lời: “Nếu vị tiểu huynh đệ này có yêu cầu gì, ngươi tiện thì cố hết sức thỏa mãn đi!”

Nguyên Bưu thầm buồn bực nhưng không dám trái ý, vẫn nhanh nhẩu: “Vâng!”

Phương Hủy cười lặng lẽ, nói: “Tiểu huynh đệ, ta là Giám định sư của Bích Thủy Uyển nên chỉ phụ trách kiểm định không tham gia vào việc kinh doanh này nọ. Ngươi cùng Nguyên sư đệ bàn bạc trước đi thôi!” Ông ta dừng lại một lúc rồi tiếp: “Chẳng qua, đợi khi các ngươi thương nghị xong thì tiểu huynh đệ có thể ở lại gặp Phương mỗ một lần hay không?”

Doanh Thừa Phong thật sự bất đắc dĩ. Nghe cách nói chuyện thì vị Phương Hủy này không có ác ý với mình, nhưng thực lực hai bên chênh lệch quá lớn khiến hắn lại không thể không đề phòng.

Dường như nhìn thấu sự ngờ vực trong lòng của Doanh Thừa phong, Phương Hủy cười khà khà rồi nói: “Ngươi yên tâm, chẳng qua Phương mỗ chỉ muốn chế tạo mấy vật. Nếu tiểu huynh đệ chịu ra tay giúp đỡ thì Phương mỗ tuyệt không để ngươi lỗ lã đâu!”

Lúc này, Doanh Thừa Phong mới yên tâm rồi lại đáp: “Nếu tiền bối có lời, vãn bối nào dám không nghe lệnh!”

Phương Hủy chỉ cười to mấy hồi rồi xoay người bỏ đi.

Nguyên Bưu nghiêng đầu nhìn qua, lúc này trên khuốn mặt béo núc đã chất ngất nụ cười. Lão nói: “Tiểu ca thật là chân nhân bất lộ tướng! Có thể khiến Phương sư huynh xem trọng như thế, khó được… khó được nha!”

Doanh Thừa Phong đáp vội: “Tiền bối quá khen! Đây là Phương tiền bối cho trưởng bối trong nhà thể diện thôi, mà tại hạ thật sự chẳng có sở trường gì khiến Phương tiền bối xem trọng cả!”

Nguyên Bưu thầm nghĩ: “Tiểu tử ngươi có phần tự hiểu bản thân mà không phải hạng cuồng vọng tự đại đấy!” Nhưng trong miệng ông ta vẫn tuôn ra vô số lời khen tặng, không chút nào khinh thường vì thực lực của mình vượt xa đối phương.

“Tiểu ca… Ngươi nói… muốn trao đổi thanh linh kiếm này lấy đan dược tu luyện và tiền mặt. Không biết ngươi thích đổi lấy vật gì vậy?”

Doanh Thừa Phong lòng mừng như điên, vội vàng nói: “Tôi muốn đổi lấy một ít Dưỡng Sinh đan. Còn về phần tiền mặt nhiều hay ít thì ngài cứ tùy ý mà tính toán!”

Nguyên Bưu thoáng cái đã chưng hửng, lòng càng thêm buồn bực.

Kiếm này vậy mà là một thanh Sĩ cấp – thượng phẩm linh kiếm đó! Nếu dùng để trao đổi đan dược thì ít nhất cũng có thể đổi được mấy viên linh đan Sư cấp.

Nhưng mà… tiểu tử này chỉ lại yêu cầu mấy viên Dưỡng Sinh đan.

Dưỡng Sinh đan. Đây cũng chỉ là đan dược Sĩ cấp bình thường nhất thôi. Về phần tiền mặt Doanh Thừa Phong đề cập ư? Đã bị ông ta xem là vật đi kèm vô giá trị.

Linh khí và linh đan… những loại bảo vật thế này làm sao có thể dùng tiền bạc bình thường mà đo giá trị.

Chẳng qua, bất kể như thế nào thì sự ngờ vực trong lòng ông ta cũng không ai giải đáp, lúc này cũng chỉ làm theo.

“Tiểu ca, nếu Phương sư huynh đã có lệnh thì Nguyên mỗ cũng không muốn chiếm lợi của ngươi.” Nguyên Bưu nói với vẻ nghiêm nghị: “Một thanh lượng phẩm linh khí có giá trị tương đương với mười viên thượng phẩm Dưỡng Sinh đan, nên Nguyên mỗ sẽ giao cho ngươi mười viên thượng phẩm Dưỡng Sinh đan nhé! Về phần tiền bạc sao..?!” Lão ngừng một chốc rồi nói: “Một trăm lượng vàng, coi như lễ vật đồng môn tặng nhau đi! Kính xin tiểu ca vui lòng nhận cho!”

Doanh Thừa Phong trong lòng sướng đến phát cuồng. Mặc dù hắn biết giá trị linh khí nhất định sẽ lớn hơn đan dược cùng giai, nhưng thoáng cái đã đổi được mười viên thượng phẩm Dưỡng Sinh đan thì đã vượt qua dự liệu trong lòng hắn.

Bởi vậy, có thể thấy được lão Nguyên béo này quả nhiên không chiếm lợi của mình.

Chẳng qua là… thượng phẩm đan dược đây!

Hắn đột nhiên thầm rùng mình một trận. Lấy tu vi chân khí hiện thời của hắn mà dùng trung phẩm Dưỡng sinh đan cũng đã là cực hạn rồi. Nếu thật sự xơi một viên thượng phẩm, kết cục ấy… chỉ e rằng khá là thê thảm mà!

Ho khẽ một tiếng, Doanh Thừa Phong nói rất nghiêm trang: “Đa tạ hảo ý của tiền bối! Chẳng qua vãn bối còn có một thỉnh cầu!”

“Ngươi cứ nói!” Nguyên Bưu híp mắt cười rồi đáp, nhưng trong lòng lão lại có phần bất mãn. Lấy mười viên thượng phẩm Dưỡng Sinh đan trao đổi thanh linh khí này đã là giới hạn cuối cùng của mình, chẳng lẽ thằng lỏi này có lòng tham không đáy sao?

Doanh Thừa Phong cười xấu hổ nhưng vẫn nói: “Vãn bối không cần thượng phẩm Dưỡng sinh đan, chỉ cần trung phẩm là đủ.”

“Trung phẩm?” Nguyên Bưu trợn tròn mắt, suýt sùi bọt mép vì khó tin: “Ngươi nói… ngươi muốn dùng thanh thượng phẩm linh khí này trao đổi trung phẩm Dưỡng Sinh đan hay sao?”

“Vâng!” Doanh Thừa Phong đáp không hề do dự.

Da thịt trên mặt Nguyên Bư giật cùng cục liên hồi. Nếu như không phải có Phương sư huynh đứng ra bảo đảm cho tên nhóc này, mình quả thực phải hoài nghi cái thanh linh khí kia có phải hắn đi trộm về rồi tẩu tán luôn không đây!

Chẳng qua, lão tức thì thoải mái. Linh khí là vật trân quý, mà người có linh khí nhất định phải là cao thủ cường đại, há lại có thể để một thằng nhóc trộm mất chứ!

Gật nhẹ đầu, lão đáp: “Được rồi, một viên thượng phẩm Dưỡng Sinh đan đổi được mười viên loại trung phẩm. Nguyên mỗ sẽ đưa ngươi một trăm viên trung phẩm Dưỡng Sinh đan, không biết ý ngươi thế nào?”

Trong mắt Doanh Thừa Phong toát ra một niềm vui vô hạn. Vì có chiếc đấu lạp che dấu nên lão Nguyên béo không tài nào thấy được mà thôi.

Thầm hít sâu trấn tĩnh, hắn đè nén giọng nói vui sướng xuống: “Vãn bối hết sức hài lòng!”

“Tốt!” Nguyên Bưu vỗ tay đánh “chát” rồi phân phó một câu. Chỉ chốc lát sau, tự nhiên có người đưa tới một cái hộp ngọc. Lão ta tự mình mở nó ra, bên trong đã có sẵn mười bình ngọc sắp đặt chỉnh tề. Lão nói: “Tiểu ca, mỗi bình ngọc này đều chứa mười viên trung phẩm Dưỡng Sinh đan, mời kiểm kê một phen!”

Doanh Thừa Phong cười hề hề, nhấc cái hộp lên rồi nói: “Vãn bối làm sao không tin tiền bối cho được. Không cần kiểm lại!”

Nguyên Bưu cười khẽ, rốt cuộc cũng đã có phần hài lòng với tiểu tử này.

“Tiểu ca, đây là kim phiếu chúng ta chuẩn bị cho ngươi, trong bất kì sản nghiệp thuộc phạm vi của Khí Đạo Tông nào cũng có thể đổi ra trăm lượng vàng ròng.” Nguyên Bưu lại lấy ra một tấm da dê đưa tới.

Doanh Thừa Phong vươn tay nhận lấy. Trăm lượng vàng ròng, đây chính là một khoản tiền vô cùng lớn đối với những bình dân.

Nhưng trong mắt Nguyên Bưu thì chúng có vẻ chẳng thấm gì, dường như cái lão đưa ra không phải trăm lượng vàng óng ánh mà chỉ là một miếng sắt bình thường vậy.

“Đa tạ Nguyên tiền bối!” Doanh Thừa Phong nói rất thành khẩn.

Nguyên Bưu nhẹ nhàng phất tay: “Phương sư huynh, chúng ta giao dịch xong rồi. Ngài có thể đi ra!”

Bóng người chợt lóe, Phương Hủy đã tiến vào nhã các không một tiếng động.

Nguyên Bưu nhẹ nhàng khom người thi lễ với Phương Hủy, thân hình béo ị cố gắng lúc lắc như lết ra ngoài.

Doanh Thừa Phong thầm cảnh giác nhưng ngoài mặt cũng không dám thất lễ mảy may. Hắn nói: “Bái kiến Phương tiền bối!”

Truyện CV