Chẳng lẽ ta là kẻ xuyên không thất bại nhất từ trước đến nay, cũng có thể là sau này? Ta không cam tâm! Ta xuyên không vì cớ gì khổ như chó. Năng lực thần kỳ đâu? Hệ thống đâu?
Đinh!
Hệ Thống Thất Bại Giả kích hoạt!
Một thanh âm chợt vang lên, không phải bên tai, mà như tại trong linh hồn Trương Tống. Trong đầu Trương Tống chợt xuất hiện một hư ảnh màn hình, mờ mịt, nhìn tưởng chừng một màu đen, thực chất giống không có màu sắc gì hơn.
Trương Tống: "...Ngươi có thể không xuất hiện".
Hắn không còn gì để nói. Vì cái gì thời điểm ta nghĩ đến chữ hệ thống ngươi mới hiện ra? Còn cái tên Hệ Thống Thất Bại Giả là cái quái quỷ gì?
Tựa hồ cảm nhận được sự bất mãn của hắn, Trên màn hình vô ảnh chợt hiện dòng chữ : "Cái gì là thất bại giả? Thất bại nghĩa là thất bại, thất bại thất bại sẽ không thất bại, không thất bại tất thất bại bởi không hiểu thất bại. Hệ Thống Thất Bại Giả, cầu thất bại!"
Trương Tống đọc hàng chữ này mới dễ chịu không ít, vậy còn có thể chấp nhận. Hắn hỏi : "Ngươi đã xuất hiện, giúp ta tìm cách thoát khốn cục này a".
Trên màn hình không quan tâm hắn, lại hiện lên hàng chữ : "Thu thập đủ năm bí tịch. Kích hoạt đại công năng. Thu thập một bí tịch, kích hoạt một công năng. Thu thập một thần công, kích hoạt một lần quay thưởng. Còn nhiều công năng khác, đủ điều kiện sẽ mở".
Trương Tống : "Um?".
Chỉ có như vậy? Sao có cảm giác, hệ thống này có chút quá đơn giản. Không giống những tiểu thuyết hắn đọc kiếp trước, các loại hệ thống vừa xuất hiện đã có công năng siêu việt, đủ để kí chủ tung hoành thiên hạ. Hệ thống này có phần... chất nhi.
Sau đó, Trương Tống dù hỏi, la hét bao nhiêu lần, màn hình kia vẫn không chút động tĩnh, một màn sâu thăm thẳm tĩnh lặng.
Hết cách, hắn tiếp tục theo dõi thiếu phụ cùng thanh niên kia. Vừa rồi hắn cùng hệ thống giao lưu bằng thần niệm nên rất nhanh, trông có phần dài, bất quá chỉ trôi qua vài khắc.
Phạm Du bên kia một mặt đau khổ : "Thiên Cực, từ lâu ta đã một lòng mến mộ ngươi, ngươi nỡ lòng nào như vậy sao?"
Thiên Cực đưa tay ý tứ chặn lại : "Ngừng! Đừng nói hồ ngôn. Từ nhỏ, ngươi chỉ là một tên hầu thường hầu tại cạnh muội muội ta mà thôi, chớ vọng tưởng. Còn nữa, gọi ta là công chúa, không được gọi thẳng tục danh".
"Tại hạ quen miệng. Bất quá, chẳng phải ngươi không ưa thích Vương Thượng sao?" Cảm nhận được ý tứ kiên quyết của nàng, Phạm Du liền thay đổi thái độ, lộ bộ mặt dữ tợn, gằn giọng.
Trương Tống giật mình. Quen miệng? Chẳng lẽ hai người này trước đây từng gọi nhau thế? Còn nữa, nàng có muội muội a?
"Chính vì vậy, ngươi đến đây?". Thiên Cực cười lạnh : "Phạm tả uy vệ, mời ngươi về cho. Nếu còn dây dưa, ngươi ắt sẽ biết hậu quả gì".
"Đa tạ công chúa không truy xét". Bất ngờ là, Phạm Du không chút phản bác, liền một chân quỳ gối thi lễ. Đến Trương Tống nằm trên giường cũng có chút bất ngờ. Thời điểm bước ra cửa, hắn quay đầu lại nhìn Trương Tống nằm trên giường, ánh mắt nguy hiểm: "Nghe nói Vương phò mã ngày hôm qua bị một chiếc xe ngựa tông phải. Thật đáng tiếc. Khí trời không tốt, có đôi thứ khó mà kiểm soát".
"Ngươi nói cái gì?" Thiên Cực công chúa mặt sắc lạnh.
"Không có, tại hạ cáo từ". Nói xong, hắn như một cơn gió, phóng ra ngoài không thất tung tích.
"Hừ, không phải vua cha già yếu, đám quyền thần này mới dám ngoi lên quấy nhiễu như vậy?" Thiên Cực công chúa nắm chặt tay, khiến ngón tay đâm vào da thịt lúc nào không hay.
Trương Tống nằm trên giường thất thần, sao hắn có cảm giác, Thiên Cực công chúa này không giống hậu thế lịch sử nói chút nào.
Đúng lúc này, một thanh âm nô tỳ vang lên : "Bẩm công chúa, tiểu công chúa Thiên Cực tới".
Đồng thời, một thanh âm nữ tử kiều mị như chim hoàng yến truyền tới : "Tỷ tỷ, nô tì ngươi thật lanh lợi, ta vừa mới đến đã nhanh chân thông báo".
Trương Tống nghe được oán thầm, cái gì mà lanh lợi, vừa mới Phạm Du kia tiến vào còn không thấy nàng đâu.
Một thân ảnh nữ tử bước vào. Trương Tống sững sờ. Nữ tử này dung nhan so Thiên Cực không kém bao nhiêu. Chỉ có điều, trên thân nàng tựa hồ mang theo một cỗ phong tình vũ mị, theo bộ dáng bên ngoài, chắc hẳn chưa có phu quân. Tay áo cùng váy nàng mặc, ngắn hơn Thiên Cực một chút. Cổ áo xếch xuống, tuy y phục không đến nổi hở khoe ngực như những tiểu muội muội kiếp trước thường mặc, bất quá cũng để lộ ra một mảnh da trắng như tuyết, cùng xương quai xanh như được tạo hoá cắt gọt chế tác, tuy bình thường mà rất quyến rũ, đủ khiến nam nhân khô khốc mồm khi nhìn vào.
"Thiên Lộ tỷ tỷ, tỷ phu thế nào rồi?" Nữ tử kia nhìn Trương Tống đang "bất tỉnh", mở miệng hỏi.
"Không có gì, an dưỡng một thời gian tất sẽ ổn, Thiên Cực muội muội không cần quá để tâm". Thiên Cực thở dài, bất quá giọng nói lạnh như băng.
Trương Tống một bên đầu rối như đay sợi, sao bỗng nhiên thê tử hắn, từ Thiên Cực trở thành Thiên Lộ, còn nữ tử kia lại được nói là Thiên Cực.
Còn nữa, hai người nhan sắc thật xinh đẹp, mỗi người một vẻ. Giọng nói nữ tử kia đầy vẻ phong tình, còn Thiên Lộ tựa hồ băng nguyên thủy hàn.
Liền sau đó, lời tiếp theo của các nàng giải đáp nghi hoặc của hắn : "Thiên Cực muội muội, chúng ta là tỷ muội, ta muốn tốt cho muội mới khuyên muội, nên học kinh thư, cầm tiêu loại hình, trở thành nữ nhân gia giáo. Không nên cả ngày theo chân Phạm Du kia, khoái hoạt khắp nơi. Ảnh hưởng đến hình tượng ".
"Ai u, tả uy vệ từ nhỏ đã theo hầu ta, sao tỷ tỷ có thể nói như vậy? Hắn cũng luôn chăm lo việc nước nha". Thiên Cực bĩu môi.
Nàng nói tiếp : "Không phải phụ hoàng, lấy tên ta, cùng ban danh công chúa cho cả hai là Thiên Cực, tỷ tỷ ghen tỵ a?".
Thiên Lộ nghe vậy liền nhéo tai Thiên Cực : "Muội cả ngày nghĩ lung ta lung tung. Ta đã có trượng phu, còn quan tâm những thứ ấy làm gì. Ngược lại là muội, phải biết giữ hình tượng, đợi đến lúc kén phò mã, để xem ai dám cưới muội vào cửa".
Thiên Cực la oai oái : "Đau, đau, nhẹ chút. Những tên theo đuổi muội, xếp một hàng dài từ kinh thành tới Đông Hải chưa hết nha".
Thiên Lộ không còn gì để nói, lắc đầu ôm trán : "Có phải muội đã qua lại cùng Phạm Du, không còn nữa?".
"Tỷ tỷ sao tỷ biết". Thiên Cực giật mình.
"A, vậy là có thật?". Thiên Lộ chớp thời cơ, nắm bắt sơ hở trong lời nói của nàng.
"Tỷ tỷ, ngươi... thật xấu!". Thiên Cực mặt đỏ bừng, tay che mặt đi như chạy bước nhanh ra ngoài.
Lúc này Trương Tống nằm trên giường như lâm mộng. Lịch sử có chút không đúng. Từ khi nào Thiên Cực công chúa có thêm một tỷ tỷ là Thiên Lộ. Đương kim hoàng thượng, cha các nàng kiếp trước là Lý Thần Tông, bất quá sao kiếp này là Lý Thống? Dường như tại thế giới này, tựa hồ là một thế giới của thuyết đa vũ trụ song song thì đúng hơn, nói khác biệt hoàn toàn thì không phải, nói giống cũng không đúng. Phát triển tách biệt hẳn theo một hướng khác. Những con người kiếp này cùng một thân phận với kiếp trước, bất quá lại là người khác hoàn toàn.
Làm nửa ngày, hoá ra hắn nhận nhầm thê tử. Nói ra thật không vui, hai người Thiên Lộ, Thiên Cực, cớ sao lại lấy tên tiểu công chúa Thiên Cực làm hiệu công chúa cho cả hai người? Tên nàng đẹp hơn a? Không hẳn nha.
Trương Tống thầm mắng người ban danh cho hai nàng, khiến hắn tưởng mình mang mũ xanh. Lão thiên, ngươi thật tốt, ngươi đùa ta a!
Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc