Lục Thanh Nhai nhìn chằm chằm vào tin nhắn này của cậu bé, chấn động một chút, tay run lên, bụi từ đầu thuốc lá rơi xuống màn hình điện thoại.
Trong lòng nổi dậy biết bao kỉ niệm, anh cũng không nghĩ kỹ.
Không bao lâu, anh dùng ngón cái phủi bụi trên màn hình rồi mới tiếp tục trả lời:
“Nhóc không có bố thì sao sinh ra được?”
“Bố tôi chết sớm rồi.”
Đối phương trả lời câu này, rõ ràng là muốn từ chối lời mời.
Thằng nhóc này cũng rất có cốt khí.
Lục Thanh Nhai nghĩ một lát, rồi tiếp tục gửi lời mời cho cậu bé: “Tôi là đội trưởng của chú Quan của nhóc, nếu nhóc không kết bạn với tôi, tôi sẽ không phê chuẩn cho cậu ấy đưa nhóc đi bắn súng.”
Trả lời xong, chỉ trong một giây lời mời kết bạn được đồng ý rồi.
Lục Thanh Nhai:”…”
Anh lại tìm khung chat với Quan Dật Dương, gửi cho cậu ta một tin nhắn: “Nhớ kỹ.”
Bên kia, Lâm Ngôn Cẩn đã nhắn qua: “Chú là đội trưởng của chú Quan, vậy là quân hàm gì?”
“Thượng úy võ cảnh.”
“Còn cách thượng tướng rất xa nha!”
Lục Thanh Nhai bật cười: “Nhóc con, nhóc có biết nước cộng hoà tổng cộng có được bao nhiêu thượng tướng không?”
“Biết chứ, tính luôn đương nhiệm là ba mươi chín.”
Còn khá là hiểu biết nha.
Lục Thanh Nhai lại hỏi cậu bé: “Bố nhóc sao lại mất thế?”
Lâm Ngôn Cẩn: “Chú không phải là bạn bố tôi sao? Chuyện này chú cũng không biết?”
Lục Thanh Nhai nhất thời bị câu hỏi ngược lại của cậu nhóc làm nghẹn họng, trẻ con thời nay, bảy tuổi đã lợi hại như thế rồi à?
Lục Thanh Nhai thoát khỏi khung chat, lướt một lượt vòng bạn bè của cậu nhóc cũng không tìm được thông tin nào hữu dụng, toàn bộ đều là ảnh chụp mô hình lắp ráp.
Cậu cân nhắc một chút, muốn đối phó với nhóc con này có lẽ phải dùng chiến thuật đánh lâu dài vậy: “Avatar, nhóc thích?”
“Dương Uy Lợi là thần tượng của tôi.”
Lục Thanh Nhai sững sờ một chút, hút xong hai điếu thuốc mới trả lời: ” 《 Huyền thoại về những anh hùng dải Ngân Hà 》 là mẹ nhóc dẫn nhóc đi xem à?”
“Sao chú biết?”
Lục Thanh Nhai: “Trùng hợp, Dương Uy Lợi cũng là thần tượng của tôi.”
Hàng chữ “đang soạn tin” lúc hiện lúc ẩn, cuối cùng Lâm Ngôn Cẩn mới trả lời: “Nếu đã trùng hợp như vậy, thế chú có thể phê chuẩn để chú Quan đưa tôi đi bắn súng không?”
Lúc này, Quan Dật Dương trả lời lại: “Đội trưởng, nhớ kỹ cái gì? Tôi đã làm gì sai sao? Bây giờ tôi có chút sợ hãi rồi nha.”
Lục Thanh Nhai lạnh lùng trả lời cậu ta: “Cậu nên sợ hãi!”
“Lục Thanh Nhai.” Phòng bếp có tiếng gọi của Lâm Mị.
Lục Thanh Nhai khoá màn hình, nhét điện thoại vào túi, đứng dậy đi về phía phòng bếp, “Sao thế?”
“Có rượu nấu không?”
“Không, có bia, cần không?”
Lâm Mị:”…”
Lục Thanh Nhai đi ra phòng khách lục lọi tìm bia rồi trở lại, để bên cạnh bàn lưu ly mà khui nắp chai, ngẩng đầu đã thấy Lâm Mị đang nhìn mình chằm chằm.
Anh nhíu mày: “Nhìn gì?”
Mặt Lâm Mị vô cảm, nhận lấy chai bia đã mở nắp: “Thôi dùng tạm vậy”.
Động tác của cô lưu loát, vừa nhìn đã biết thường xuyên nấu ăn.
Chín năm trước lúc bọn họ còn yêu nhau cô vẫn chưa biết nấu ăn. Có lần anh ở nhà, buổi trưa không có gì ăn, lại không muốn ra ngoài, bảo mẫu còn xin nghỉ, cô đành bất đắc dĩ xào hai món, một món chân giò xào dưa chuột, một món trứng xào cà chua, đều rất khó nuốt. Cuối cùng vẫn là Lục Thanh Nhai lục tung cả nhà lên, tìm thấy hai gói mì sắp hết hạn, bỏ vào nồi, thêm hai quả trứng. Không biết có phải vì sắp đói chết hay không, hai gói mì đều bị bọn họ ăn sạch sẽ.
Cuối cùng lúc phân chia ai cọ nồi thì xảy ra bất đồng, Lục Thanh Nhai lại tìm được một con xúc sắc, nói ai tung số nhỏ hơn thì người đấy rửa. Lâm Mị đụng phải anh, vốn đã bị đè đầu thì thôi đi, vận khí còn không tốt. Lúc cô rửa bát, cậu còn đi tới, giống với Edmond, vịn vào bả vai cô, cười nói: “Cô giáo Lâm, chị thật hiền.” Lâm Mị rất không vui, không muốn nhận lời ca ngợi này một chút nào, liền giơ bàn tay dính dầu mỡ, hất nước lên người anh. Anh bắt được cổ tay cô, cúi đầu hôn cô.
Hồi ức đã trôi qua rất lâu kia, nay không biết tại sao anh đột nhiên nhớ lại. Cậu nhìn Lâm Mị lần nữa, ánh mắt trở nên ấm áp mà ngay cả mình cũng không ý thức được.
Ngoài ra còn có một loại cảm xúc khác nữa đang trào dâng, vô cùng mâu thuẫn xâm chiếm lng nguc cậu.
Lâm Mị liếc nhìn cậu một cái: “Xong rồi, giờ cậu đi ra ngoài được rồi.”
Lục Thanh Nhai “ừ” một tiếng rồi ngậm điếu thuốc, cúi đầu đi ra, tiếp tục trêu chọc nhóc con Ngôn Cẩn.
Lục Thanh Nhai: “Muốn tôi phê chuẩn cũng được, nhóc phải trả lời mấy câu hỏi của tôi.”
“Câu hỏi gì?”
Lục Thanh Nhai: “Mẹ nhóc kết hôn rồi sao?”
Ai ngờ Lâm Ngôn Cẩn còn cảnh giác hơn so với cậu nghĩ nhiều: “Chú muốn làm gì?”
“Tôi hỏi chút thôi”
Một lát sau, Ngôn Cẩn gửi cho cậu một tin nhắn ghi âm: “Tôi sớm đã phát hiện chú không có ý tốt rồi, lôi kéo làm quen tôi như vậy có phải là muốn theo đuổi mẹ tôi không?” Trẻ con nói năng rành mạch, giọng nói trong trẻo dễ nghe.
Lục Thanh Nhai cười trả lời lại: “Còn không phải sao.”
“Không chơi nữa.”
Lục Thanh Nhai vui vẻ: “Tại sao không chơi nữa?”
Đợi một lúc, không thấy cậu nhóc trả lời, Lục Thanh Nhai gửi một dấu chấm hỏi to tướng.
Lâm Ngôn Cẩn: “Ông ngoại gọi tôi đi ăn cơm.”
Trả lời xong câu này, thì không còn động tĩnh gì nữa.
Lục Thanh Nhai lại nhắn thêm một câu: “Chuyện tôi muốn theo đuổi mẹ nhóc, trước hết nhóc giúp tôi giữ bí mật nhé! Không phải nhóc sắp nghỉ hè rồi sao? Nếu rảnh thì tới đây, tôi đưa nhóc đi tham quan quân doanh của chúng tôi.”
Quyền lợi này chắc cũng đủ lớn chứ?
Một lát sau, đối phương vốn bặt vô âm tín cả buổi lại gửi cho anh ba chữ: “Chú nói rồi đấy nhé.”
Lục Thanh Nhai cười đến mức bụi từ đầu thuốc lá mà cậu ngậm rơi xuống.
Nhóc con này!
Quan Dật Dương lại trả lời, điện thoại rung lên, Lục Thanh Nhai giả như không thấy, khoá màn hình, mang quần áo vừa thay bỏ vào máy giặt.
Không còn việc làm, vì thế anh lại đi vào bếp.
Lâm Mị không hề quay đầu: “Sắp xong rồi.” Có lẽ cô cho rằng anh đói rồi, vào giục cơm.
Sau mười phút, bốn món ăn được bày lên bàn.
Lục Thanh Nhai vô cùng nhanh nhẹn giúp sắp xếp bát đũa, thời thời khắc khắc đều ngẩng đầu đưa mắt nhìn về phía phòng tắm. Cửa không đóng, Lâm Mị vốc một ít nước lên rửa mặt, híp mắt quơ quơ tay lấy khăn mặt, hỏi Lục Thanh Nhai: “Có thể dùng không?”
“Có thể, đều là khăn sạch.”
Lau xong cô lại gỡ chun buộc tóc, chải gọn lại mái tóc dài xoã tung, lúc này mới ngồi xuống bàn ăn.
Bốn món đều rất ngon, khiến người ta phải ăn cật lực. Bữa trưa anh ăn ở bệnh viện, thức ăn đại trà, sạch thì sạch thật, nhưng ngon thì đừng mơ.
Anh gặm một miếng sườn, khen một câu không tệ.
Lâm Mị nhìn anh: “Đồ ăn trong quân đội của các anh thế nào?”
“Cũng tạm, màu sắc thức ăn khá phong phú.”
Lúc anh mới được điều tới đội cơ động, nhiệm vụ cấp bách, lại nặng nề, đa số đều là ăn được vài miếng đã nhận được nhiệm vụ khẩn cấp phải lập tức tập hợp. Có lúc tập kích đường dài, suốt đường phải ăn lương khô, có thể ăn một phần cơm canh nóng hổi đều là xa xỉ.
Lúc chưa nhập ngũ, anh cũng là người kén cá chọn canh. Gia cảnh nhà anh tốt, bảo mẫu trong nhà trình độ nấu ăn cũng rất cao, khẩu vị của anh bất tri bất giác bị chiều hư. Nhưng vào bộ đội chưa được một tháng, toàn bộ thói xấu đều bị loại bỏ.
Lục Thanh Nhai nhìn cô: “Trở về sẽ dẫn cô đi xem thử.”
“Tôi có thể vào sao?”
“Tôi đưa cô vào thì có thể.”
Nụ cười của anh, dường như có chút không đứng đắn, giống như Lục Thanh Nhai của chín năm trước đã trở lại vậy.
Lâm Mị cúi đầu không nhìn nữa, chuyên tâm ăn cơm.
Trong lòng hai người đều có vô số thứ muốn nói, muốn hỏi, nhưng lại không biết giới hạn ở đâu. Chỉ có thể chọn một vài chủ đề ước chừng khá an toàn để nói.
Lục Thanh Nhai liền kể về những chiến hữu hiện tại của mình:
“Thm duệ là ‘vú em’ của đội, mọi việc cậu ta đều suy xét chu toàn, chính là số khổ. Diêu Húc còn trẻ, mới hai mươi, tính cách ngại ngùng. Có lần có một nữ phóng viên của toà soạn đến phỏng vấn, hỏi cậu ta bình thường luyện tập vất vả không. Cậu ta im lặng nửa ngày mới nói một câu ‘hỏi đội trưởng’ rồi bỏ chạy. Còn Ngu Xuyên lại rất lanh lợi, trong đội chúng tôi chỉ số thông minh của cậu ấy là cao nhất, cũng rất có ý thức suy nghĩ chiến thuật… chỉ là thể lực không được khỏe mạnh. Đến cả việc đẩy đuôi xe, hay mang vác nặng có km đã khóc lóc gọi cha gọi mẹ. Còn có Lý Hạo, phó đội trưởng, chị chưa từng gặp, nói không nhiều, là một người vô cùng trầm ổn, là người ném lựu đạn thứ nhất của đội. Về phần Quan Dật Dương, chị gặp cậu ta rồi, nói nhiều, nhưng lại rất giỏi, bắn bằng ba tư thế chỉ trong giây, thành tích tốt nhất là điểm.”
Lâm Mị cảm thấy mới lạ: “Bắn bằng ba tư thế là cái gì?”
“Lợi dụng vật che chắn, lộn nhào, dùng eo, dùng ba loại tư thế này tiến hành bắn. Thành tích giây, phát bắn, điểm, chứng minh cậu ta chỉ có phát là điểm, những phát khác đều là điểm.”
Lâm Mị “Oa” một tiếng, ngẩng đầu mắt nhìn anh: “Còn anh?”
“Tôi không làm được, tay không chắc bằng cậu ta, loại bắn nhanh này thử thách thị lực, phản ứng, có lúc phải dựa vào trực giác, thành tích tốt nhất của tôi chỉ có điểm.”
“Vậy cũng đã rất tốt rồi!”
Lục Thanh Nhai cười lắc đầu: “Bình thường, ở trong đội cũng không tính là cao hay thấp.”
“Vậy sở trường của anh là gì?”
“Đánh nhau ở gần, tóm địch nhanh.”
Lục Thanh Nhai nhìn cô: “Loại này là tẻ nhạt nhất, không có gì thú vị.”
“Không, rất thú vị mà” Lâm Mị đang gắp rau, nghe vậy mới ngẩng đầu lên, ánh mắt đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Lục Thanh Nhai.
Hai người đều bình tĩnh dời mắt.
Sau đó một người thì vùi đầu ăn canh, người còn lại gắp rau loạn lên.
Im lặng một hồi lâu, Lâm Mị mới lên tiếng: “Lần trước ở trên bàn ăn, nghe bọn Ngu Xuyên kể lại lúc anh đi làm nhiệm vụ bị người ta phun ớt vào mắt…”
“Một tên tội phạm giết người, thủ pháp gây án đơn giản, nhưng lại độc ác quyết đoán, các anh em ở tổ trinh thám suýt chút nữa mất mạng vì nó… Lúc ấy chỉ có một mình tôi đuổi kịp hắn, không nghĩ nhiều như vậy, sợ hắn chạy mất, vì vậy tôi đành phải tự mình xông lên… Lúc tiếp viện đến thì tôi đã được đưa vào bệnh viện, mắt chưa mù, vết thương cũng không ở chỗ hiểm.”
Lục Thanh Nhai liếc nhìn cô một cái: “Bọn họ nói xấu tôi gì thế? Trở về tôi phải trị bọn họ!”
Lâm Mị nhanh chóng lắc đầu: “Không”.
Cô không nghe nổi những lời này, hơn nữa lúc anh nói ra lại nhẹ nhàng như vậy.
Hai năm nay trên mạng lưu hành một câu là, “Năm tháng bình lặng, là vì có người ở phía trước thay bạn gánh vác.”
Bữa cơm này ăn rất chậm, đợi đến khi đồ ăn trên bàn đều đã lạnh, hai đĩa thức ăn đã thấy đáy nhưng bát canh xương vẫn còn rất nhiều.
Lục Thanh Nhai muốn gom bát đũa đem đi rửa, Lâm Mị đưa tay cản anh lại:
“Anh là bệnh nhân, mau đi nghỉ ngơi đi, tôi rửa cũng được.”
Lục Thanh Nhai cười: “Vậy tôi không khách sáo nữa.”
Lâm Mị xếp gọn bàn ghế, tạo ra tiếng lanh lảnh.
“Anh có bao giờ khách sáo đâu?”
Lâm Mị nhanh chóng đeo bao tay bắt đầu rửa chén, nghe thấy tiếng bước chân, hỏi: “Anh thật sự không cần quay lại bệnh viện à? Ngày mai không cần phải tiêm sao?”
“Tiêm gì?”
“Thuốc hạ nhiệt gì đó…”
“Không cần.”
Lục Thanh Nhai bình thường vội vàng đã quen, nay lại nhàn rỗi nhất thời không quen, bèn lấy điện thoại ra gọi cho Thm duệ, hỏi thăm tình hình của trung đội như thường lệ.
Thm duệ: “Dưỡng thương cho tốt cũng là nhiệm vụ tổ chức giao cho cậu, cậu không thể ngoan ngoãn làm bệnh nhân được à? Có tôi và Lý Hạo trời không sập được đâu.”
“Hai cậu ép Quan Dật Dương à?”
“Đang nói đây, Quan Dật Dương bảo hôm nay cậu gửi tin nhắn cho cậu ấy, bảo cậu ấy nhớ kỹ, là ý gì?”
“Ý trên mặt chữ, không hiểu à? Không hiểu thì để cậu ấy nghiền ngẫm nhiều chút.” Lục Thanh Nhai dừng một lát: ” Lão Thẩm, mai cho tôi mượn xe cậu một ngày.”
“Đưa cô Lâm đi dạo mát à? Sáng mai h chúng tôi có nhiệm vụ, đàm phán việc bế mạc, phải tăng can đảm, cậu đến lấy chìa khoá thì đến sớm một chút.”
“Ok!”
Cuối cùng Thm duệ vẫn không nhịn được mà nhắc nhở vài câu: “Đồng chí Lục, cậu phải chú ý chừng mực, đừng quên thân phận của mình!”
Lục Thanh Nhai vừa gác máy, điện thoại của Lâm Mị đã reo lên.
Lâm Mị từ trong bếp gọi với ra: “Nhìn giúp tôi xem là ai gọi đến.”
Lục Thanh Nhai lấy điện thoại từ trong túi của cô ra, liền thấy “Chàng trai mắt kính” hiển thị trên màn hình cuộc gọi.
- -----oOo------