Editor: Mẫu Đơn Sắc.
Thành phố Giang Phổ đã bắt đầu bước vào thời gian nóng nhất trong năm, mặc dù trong xe mở điều hòa, nhưng xuyên thấu qua tấm cửa kính, cũng có thể cảm giác được nhiệt độ ngoài cửa sổ.
Lâm Mị và Mạc Nhất Tiếu cùng nhau trở về. Sau khi Mạc Nhất Tiếu và hiệu trường trường tiểu học Lan Kiều bàn bạc ổn thỏa về việc quyên tặng, anh ấy lập tức đến thành phố Đồng Hồ gặp mặt Lâm Mị, hai người đi cùng một chuyến bay trở về nhà.
Vợ của Mạc Nhất Tiếu là Đinh Vi lái xe đến sân bay đón, cô ấy đưa Lâm Mị về nhà trước.
Lâm Ngôn Cẩn đã sớm chờ ở dưới tầng, thấy xe nhà Mạc Nhất Tiếu xuất hiện, lập tức hỗ trợ mang hành lý xuống. Lâm Mị vội vàng nói:”Cái vali này rất nặng, con để đấy, để mẹ tự bê.”
Mạc Nhất Tiếu xuống xe, cười nói: “Nhóc mắt kính.”
Ngôn Cẩn lập tức chào hỏi: “Cháu chào chú Mạc.” Tay cậu nhóc nhắc va li hành lý, giống như đẩy xe đẩy ở siêu thị về phía trước.
Lâm Mị nói: “Con đến đến thang máy trước đi, mẹ và chú Mạc trò chuyện vài câu.”
Mạc Nhất Tiếu say máy bay, lúc vừa mới xuống máy bay, anh ấy đã chạy vào nhà vệ sinh để ói, từ trên đường từ sân bay trở về vẫn luôn trong trạng thái sống dở chết dở, lúc này anh ấy dựa vào xe, vừa mở nắp chai nước uống hai ngụm, giải quyết sự khó chịu.
Lâm Mị nói Đinh Vi ở vị trí ghế tài xe: “Chị dâu, trưa này chúng ta đi ăn nhà hàng nhé.”
Đinh Vi cười nói: “Lần sau đi. Bé Vũ khóc quấy, một mình bà nội ở nhà không trông nổi.”
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Mạc Nhất Tiếu nói: “Em nhất định phải mời bọn anh ăn cơm, em cho rằng mình thoát được sao? Anh cực khổ bay qua tưởng muốn làm đôi uyên ương chia cắt, ai dè kết quả lại thành ông mai cho hai người, u là trời, có vẻ anh làm người thất bại quá mà.”
Lâm Mị cười: “Sau này em sẽ làm trâu làm ngựa đền bù cho học trưởng.”
“Làm trâu làm ngựa thì anh cũng không cần, sau này đi công tác thế này anh sẽ giao hết cho em, anh yên tâm ở nhà với chị dâu em rồi. Dù sao thời gian em ở với nhau thì ít mà đi xa thì nhiều.”
Lâm Mị mỉm cười nói: “Đừng có mà xát muối vào vết thương của em, cửa ai em còn chưa qua được cửa nào đâu.”
“Yên tâm, nếu như bị em ba mẹ đuổi ra ngoài, anh và chị dâu em nhất định thu nhận em.”
Nói đùa vài câu, Mạc Nhất Tiếu lên xe, cùng Đinh Vi rời đi.
Ngôn Cẩn thật sự ngồi trên chiếc va li, ở thang máy chờ mẹ một cách quy củ.
Lâm Mị tiến lên, xoa mái tóc xoăn của cậu nhóc, cười nói: “Con nhớ mẹ không.”
Ngôn Cẩn bĩu môi: “Dù sao con biết mẹ nhất định chẳng nhớ đến con.”
Lâm Mị cười, kéo chiếc vali, cùng cậu nhóc vào trong thang máy: “Thật sự mẹ có chuyện bị trì hoãn, không phải mẹ cố ý không quay về đâu.”
“Chuyện lớn là tìm dượng cho con ấy chứ gì.”
Lâm Mị dở khóc dở cười.
Nhà đã nấu cơm xong, trong phòng khách tivi đang bật để kênh phim truyền hình của đài Hồ Nam, âm thanh tivi ồn ào hòa với mùa thơm của thức ăn.
Mặc dù thành phố Giang Phổ là tuyến thứ thành thị, nhưng vẫn sầm uất hơn thành phố Đồng Hồ rất nhiều, trên đường đến đây Lâm Mị có cảm giác, bàn thân cô giống như thế nào cũng bước ra từ tình cảnh rất cô đơn.
Cô vào nhà vệ sinh rửa mặt, nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân của Lư Xảo Xuân.
“Ba con và mấy người bạn đi ra thư viện rồi, ông ấy bảo chúng ta ăn trước.”
“Vâng.”
Lư Xảo Xuân nhìn cô, trong mắt không kiếm chế được sự tò mò, Lâm Mị với tay lấy chiếc khăn lông trên giá, giả bộ như không nhìn thấy.
Trên bàn cơm, rốt cuộc không tránh khỏi, Lư Xảo Xuân nhất định phải nói với cô chuyện “một chân đạp hai thuyền” ở thành phố Đồng Hồ.
Lâm Mị: “…. Con không có chân đạp hai thuyền.”
Ngôn Cẩn: “Chỉ có một.”
Lâm Mị: “...”
Lư Xảo Xuân mặt đầy hưng phấn: “Là lớn, hay là nhỏ?”
Ngôn Cẩn: “Lớn, rất đẹp trai.”
Lâm Mị: “…”
Lô Xảo Xuân: “Đẹp trai? Nhóc mắt kính con gặp rồi?”
“Con…”
“Này này.” Lâm Mị vội vàng ngăn cản: “Có thể ăn cơm trước được không, con sắp đói chết rồi.”
Cô lập tức đánh trống lảng, hỏi về tình hình gần đây của Ngôn Cẩn.
Về việc học tập, cho tới bây giờ Ngôn Cẩn chưa bao giờ lo lắng, cậu nhóc cho chính mình định hướng, chơi ra chơi, học ra học, dù là học hay chơi thì cũng phải đạt tốt nhất, không làm được đó chính là ngu, là lười. Cái này cũng không phải ép buộc bản thân, ngược lại lại giống Lâm Mị như đúc, điểm khác nhau chính là Lâm Mị không thể quan tâm cả chuyện học và chơi, chỉ có thể ưu tiên việc học hàng đầu đã phí rất nhiều công sức rồi, hơn nữa từ khi cô lên trung học cơ sở, việc học không cũng không thể giữ vững vậy nữa.
Không có gì bất ngờ, lần này Ngôn Cẩn vẫn đứng nhất lớp.
Ngôn Cẩn: “Mẹ, sau này vẫn là thi được hạng nhất nhưng con không nói với mẹ nữa.”
Lâm Mị cười nói: “Chẳng nhẽ con thi hạng hai mới nói với mẹ à?”
“Hạng nhất cũng không có gì đặc biệt, hạng hai mới hiếm lạ.” Lời này rõ ràng rất ngông cuồng, tất cả bị cậu nhóc coi thường.
Lâm Mị không vui nổi, trong đầu cô nghĩ tên nhóc này càng ngày càng khó lường.
Lư Xảo Xuân thuận miệng nói: “Mẹ con có thể có đàn ông để mắt đến, cũng thật ly kỳ.”
Lâm Mị: “…”
Tại sao quanh đi quẩn lại vẫn là nói cô vậy!
Ăn cơm xong, Lâm Mị chủ động đi rửa bát, Lư Xảo Xuân gọt một trái táo, mang đến phòng bếp, đưa quả táo qua: “Ăn không?”
“Không ăn.”
“Cắn một miếng thử xem, táo này ngọt lắm đấy.”
Lâm Mị nghiêng đầu cắn một miếng. Cô bóp miếng bọt rửa bát rồi rửa thật sạch, thấy Lư Xảo Xuân vẫn đứng bên cạnh, không có ý muốn đi, cô biết bà nhất định có chuyện cần nói.
Lư Xảo Xuân nói: “Mấy năm nay, giới thiệu cho con nhiều người như vậy, con vẫn không ưng ai à.”
“Không phải con coi thường người ta, mà là người khác coi thường con.”
“Đừng nói bậy bạ, mặc dù con không thể….” Lư Xảo Xuân úp úp mở mở: “Điều kiện của con rất tốt, giảm yêu cầu thấp một chút, sẽ có bao nhiêu người giành đấy.”
“Con và nhóc mắt kính sống rất tốt, tại sao phải hạ thấp yêu cầu.”
“Cho nên bây giờ con gặp được người mình ưng ý, mẹ rất vui, mặc dù nói về điều kiện mẹ thực sự không muốn con chọn người làm quân nhân.”
Nước chảy ào ào trên tay, Lâm Mị khẽ “vâng” một tiếng.
Tình huống không khó tưởng tượng, cô đã sẵn sàng cho một cuộc chiến dài rồi.
—
Thời gian ăn cơm của trung đội vừa kết thúc thì đã nhận được thông báo của lữ đoàn chống mai thúy. Mấy ngày hôm trước Vương Siêu đã vào tỉnh Tây Nam, sắp vào trong thành phố Bình Đông, rất có thể là gã sẽ đem hàng hóa trong tay phân phối ra ngoài.
Lục Thanh Nhai lập tức tập trung mười bốn chiến sĩ, phối hợp với công an, truy kích ở thành phố Bình Đông.
Từ đây đến thành phố Bình Đông hơn hai trăm cây số, chỉ một giờ sau khi tiểu đội lên đường hành động thì nhận được tin tức, mục tiêu biến mất.
Xe dừng lại dọc đường, Lục Thanh Nhai và Thm duệ xuống xe, cùng Khoái An Dân tổ chức một cuộc họp hành động liên hợp khẩn cấp.
Tình huống bỗng nhiên trở nên phức tạp, mọi người cũng không dám lười biếng.
Vấn đề rất đơn giản thực tiễn, tiếp tục hay là dừng lại truy kích.
Nếu như tiếp tục, toàn tỉnh mười cái thành phố, thì bọn họ phải truy đuổi đến đâu; nếu như dừng lại, sau khi Vương Siêu biến mất lần này, sẽ phải mất rất nhiều thời gian mới có thể nắm được tung tích của gã.
Cuối cùng, Khoái An Dân nói ra một chi tiết: “Vương Siêu có một người em họ, đang kinh doanh một nhà hàng lẩu ở cầu Đồng Tượng thành phố Bình Đông, trước đây gã thường xuyên đến đó sinh hoạt”
Lục Thanh Nhai nhanh chóng đưa ra quyết định: “Mai phục ở cầu Đồng Tượng!”
Ba giờ chiều, tổ hành động đã đến cầu Đồng Tượng thành phố Bình Đông.
Khu vực xung quanh cầu Đồng Tượng dân cư đông đúc, chỉ cần một chút bất cẩn thôi họ có thể sẽ đánh động đến dân, bứt dây động rừng.
Tổ hành động đỗ ở trước ngã tư đường và giao lộ đường giao nhau sau hẻm, Quan Dật Dương thay đồ thường trở thành điều tra viên, đi đến chỗ gần đó có thể quan sát được địa thế, dân cư xung quanh quán lẩu, cẩn thận chú ý tình hình.
Hai giờ trôi qua, không có bất kỳ tin tức nào của Vương Siêu.
Ngay lúc này, tổ hành động lại nhận được tin tức, xe của Vương Siêu đang xuất hiện ở thành phố Bình Đông, nhưng phương hướng di chuyển lại không phải đến cầu Đồng Tượng, mà là muốn đi thành phố Hương Khẩu.
Tổ hành động lập tức rút lui khỏi cầu Đông Tượng, đến lối ra của đường cao tốc thành phố Hương Khẩu, chờ xe của Vương Siêu đi vào đường cao tốc, thì lập tức bắt lấy gã ta.
Ba trạm thu phí trên đường, hai cái đã bị đóng, chỉ còn lại một cái ở giữa tiện việc kiểm soát.
Trời đã tối, lối đi hai mũi tên màu đỏ, một mũi tên màu xanh đặc biệt bắt mắt trong bóng tối.
Những chiến sĩ trong trung đội đang nấp ở gần đó, lặng lẽ đợi Vương Siêu xuất hiện.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mọi người nín thở, tập trung toàn bộ sự chú ý.
“Bíp” một tiếng, một giọng nói từ trong bộ đàm vang lên: “, , tôi là , tôi là ! Tình hình đã thay đổi”
Đội hành động nhanh chóng tụ họp, Khoái An Dân nói rõ tình hình: “Vừa rồi, Vương Siêu đã lên một chiếc xe khác, xuống đường cao tốc ở trấn Vĩnh Sơn trước rồi.”
Trấn Vĩnh Sơn ở giữa thành phố Bình Đông và thành phố Hương Khẩu.
Thm duệ cau mày: “Vương Siêu tại sao phải xuống đường cao tốc trước? Là do gã đã biết kế hoạch hành động của chúng ta, hay là vốn dĩ gã đã chuẩn bị đến trấn Vĩnh Sơn để giao dịch?”
Lục Thanh Nhai: “Bất kể lý do là gì, bây giờ chúng ta lập tức lên đường, đi trấn Vĩnh Sơn!”
Tổ hành động lần nữa thay đổi phương hướng, quay đầu về trấn Vĩnh Sơn.
Nửa giờ sau, bọn họ phát hiện chiếc xe mà Vương Siêu chuyển đến ở trấn Vĩnh Sơn.
Trên xe không có người.
Sau đó bận rộn một lúc, vẫn làm mất dấu mục tiêu, đoàn người không khỏi có chút ủ rũ.
Lục Thanh Nhai và Thm duệ, Khoái An Dân đi sang một bên để thảo luận kế hoạch hành động tiếp theo, để các chiến sĩ trong trung đội nghỉ ngơi tại chỗ.
Không khí bên trong xe rất u ám, Quan Dật Dương cố gắng khuấy động bầu không khí, nhưng không thành công.
Quan Dật Dương liếc qua mọi người, Ngu Xuyên là người thất vọng nhất trong số bọn họ, Quan Dật Dương đi lại chạm vào cánh tay anh ấy: “Xuyên Nhi, quen rồi sẽ ổn thôi, nếu không sẽ khó mà lập công. Yên tâm, chỉ cần tên đó còn hoạt động, chúng ta sớm muộn có thể bắt được gã.”
Ngu Xuyên yên lặng uống nước, không lên tiếng.
Quan Dật Dương hắng giọng: “Nói như thế nào, hồng quân không ngại chiến chinh gian khổ, vạn thủy thiên sơn luôn là cảnh…”
Diêu Húc ngay thẳng sửa lại anh ấy: “Trung đội trưởng Quan, là vạn thủy thiên sơn tùy tiện.”
Quan Dật Dương: “... Húc à, cậu không có chút khiếu hài hước nào cả..”
Còn chưa dứt câu, Ngu Xuyên đột nhiên bật dậy từ trên ghế ngồi: “Tại sao tôi không nghĩ ra nhỉ!”
Quan Dật Dương khó hiểu: “Nghĩ, nghĩ đến cái gì…”
Ngu Xuyên nhét bình nước vào tay anh ta, lập tức mở cửa xe nhảy xuống:
“... Đội trưởng Lục!”
Ba người Lục Thanh Nhai xoay đầu lại.
Hai mắt Ngu Xuyên sáng rực: “Đội trưởng Lục, tôi cảm thấy đây là kế diệu hổ ly sơn… Vương Siêu nói không chừng ban đầu chính là định đi cầu Đông Tượng, cố ý lượn quanh như vậy... Mới vừa trung đội trưởng Quan ngâm câu thơ đó, tôi lập tức nghĩ đến tứ độ xích thủy, lại nghĩ thêm lần nữa lần thì ra kế ve sầu thoát xác… Dĩ nhiên bây giờ tình huống này nó không giống với tứ độ xích thủy”
Lục Thanh Nhai nhìn về phía Thm duệ và Khoái An Dân: “Các anh thấy thế nào? Nếu bây giờ không thấy mục tiêu, dứt khoát trở lại tìm?”
Thm duệ: “Đồng ý.”
Khoái An Dân cười nói: “Đồng ý!”
Trong màn đêm, tổ hành động lại quay về phía cầu Đông Tượng thành phố Bình Đông.