Editor: Mẫu Đơn Sắc.
Đưa người đến cổng tiểu khu, Lục Thanh Nhai dừng lại bước chân.
Anh nhìn thoáng qua về phía tiểu khu, từng cái cửa sổ như từng ngọn đèn dầu. Trước giờ anh chưa từng bước vào nhà của Lâm Mị, nhưng có thể tưởng tượng được giờ phút này ở phía sau cửa sổ kia có một người đang bận rộn như thế nào.
Lâm Ngôn Cẩn nhìn anh: “Chú ở chỗ nào vậy?”
“Khách sạn, cách nơi này không xa.”
Lâm Ngôn Cẩn ít nhiều cũng có chút tò mò: “Không phải là chú nói nhà của chú cũng ở Giang Phổ hay sao, vì sao lại không trở về nhà?” Rồi tự nhóc lại cân nhắc một chút: “…… À, chắc chắn là chú lừa gạt cháu.”
“Không lừa nhóc.” Lục Thanh Nhai xoa đầu thằng bé, đẩy nhóc vào bên trong: “Nhanh chóng về nhà đi, mẹ nhóc chắc là lo lắng rồi đó.”
“Chú ăn cơm tối ở đâu?”
Lục Thanh Nhai cười nói: “Nhóc còn lo lắng chú không có chỗ để ăn cơm tối?”
“Ai lo lắng cho chú!” Lâm Ngôn Cẩn chậm rì rì bước ra một bước: “Cháu đi vào —— chú không được nói cho mẹ cháu là hai chúng ta gặp mặt đâu đấy.”
“Yên tâm, sẽ không nói.”
“Có phải chú sẽ phải quay về Hồ Đồng không?”
Lục Thanh Nhai cúi đầu nhìn nhóc, cười nói: “Sao thế? Luyến tiếc chú à?”
Lâm Ngôn Cẩn hừ nhẹ một tiếng: “Cháu đây là muốn chú giúp gửi lời thăm hỏi đội trưởng Quan thôi.”
Lục Thanh Nhai: “……”
Nhìn người đi vào, Lục Thanh Nhai cũng quay trở về.
Đã liên lạc với Khâu Bác rồi, người hiện không ở thành phố Giang Phổ. Trải qua mấy lời nhắc nhở vừa rồi của Ngôn Cẩn, anh mới phát hiện bản thân thực sự không có chỗ nào để đi ăn cơm tối.
Anh ngồi xuống ở bên mép bồn hoa cạnh đường, đốt một điếu thuốc, chầm chậm nhìn dòng người và xe cộ vội vã phía dưới.
Cuối cùng, anh đứng dậy, đi về khu phố cũ tìm Lục Lương Trù.
Gặp mặt, tất nhiên không thể thiếu việc bị Lục Lương Trù mắng một trận, nhưng tốt xấu gì cũng không bị đuổi ra ngoài.
Khoảnh sân yên tĩnh, chỉ có tiếng mèo kêu rầm rĩ thỉnh thoảng vang lên.
Hai người đàn ông, ngồi cách bàn ăn, ba đĩa đồ ăn, hai chén cơm, hết sức yên lặng.
Cơm nước xong, Lục Thanh Nhai vào trong sân ngồi, Lục Lương Trù lại đây lấy một điếu thuốc ở chỗ anh.
Ba con hai người, lại tiếp tục trầm mặc mà hút thuốc.
Khói bụi hạ xuống, Lục Thanh Nhai mới lấy lại tinh thần, ngậm ở trong miệng, duỗi tay sờ điện thoại xem thời gian.
Lục Lương Trù mở miệng: “Sau này bảo tên nhóc Khâu Bác kia tới ít một chút, mèo của tôi sắp bị thằng nhóc ấy vuốt cho trụi lông rồi.”
“Con sẽ nói với cậu ấy.”
Lục Lương Trù đứng lên: “Nhanh chóng cút đi, tôi còn phải đi ra ngoài chơi cờ.”
Lục Thanh Nhai cũng đứng lên theo ông ấy.
Lục Lương Trù cao đến một mét tám, vóc dáng không nhỏ, nhưng Lục Thanh Nhai còn cao hơn, mỗi lần nhìn ông ấy đều là nhìn xuống.
Hôm nay lại nhìn, vẫn luôn cảm thấy ông lại càng thấp hơn một chút, toàn thân như đang tỏa ra một khí thế đi về nơi tĩnh mịch suy bại.
Thật ra ông ấy mới hơn tuổi.
“Thời điểm con đến đây, thấy ở đầu hẻm có một quảng trường cho người nhảy múa.”
Lục Lương Trù không rõ nguyên do mà nhìn anh.
“…… Ba cũng có thể đi đến chỗ đó nhảy múa một chút, chỗ đó có rất nhiều bác gái.”
Lục Lương Trù lập tức xị mặt xuống, túm lấy cái chổi lên như muốn phang về phía anh: “Nhanh chóng cút cho ông!”
Lục Thanh Nhai cút trở về khách sạn, mới vừa tắm rửa xong, điện thoại của Lâm Mị đã tới.
Anh mở loa ngoài, nửa người dưới được vây trong khăn tắm, đốt một điếu thuốc: “Đã ăn cơm tối chưa?”
“Đã sớm ăn rồi, ở bên cạnh chơi với Mắt Kính trong chốc lát, dường như hôm nay thằng bé rất vui vẻ, em hỏi nó lúc tan học đã đến nhà bạn học nào chơi, thằng bé cũng không chịu nói.” Giọng nói của cô mềm mềm nhẹ nhẹ: “…… Anh nói xem, có thể nào là thằng bé đi đến nhà một bạn nữ nào đó không?”
Lục Thanh Nhai cười nói: “Không thể nào đâu.”
“Cũng phải… Nếu như nó có thể thông suốt được như vậy, thì cũng không đến nỗi chọc cho hơn phân nửa bạn học nữ trong lớp khóc nhè.”
“Vậy có khả năng cũng là di truyền, mãi cho đến cấp hai anh cũng không thích chơi với con gái.”
“Vậy tuổi dậy thì của anh vượt qua như thế nào vậy?”
Lục Thanh Nhai cúi đầu, với khăn xoa xoa mấy sợi tóc vẫn mãi chưa khô, cười nói: “Nói chuyện này trong điện thoại không hay lắm đâu? Em đến đây, anh trực tiếp nói trước mặt em.”
“Không tới, ra ngoài vào buổi tối quá khả nghi.”
“Anh đến đó đón em.”
“Anh đừng tới, em thật sự không ra, mẹ của em nhất định sẽ phải hỏi một trận.”
Lục Thanh Nhai bèn “Ừ” một tiếng, lại hút một ngụm thuốc: “Được, tùy em vậy.”
“Thật sự muốn em tới?”
“Lần tới gặp mặt vẫn chưa biết là khi nào.”
Trước kia trong đội có người được người nhà đến thăm hỏi, Lục Thanh Nhai vẫn luôn cảm thấy bọn họ quá nhão nhão dính dính, bây giờ mới phát hiện ai cũng không phải ngoại lệ, đều giống nhau cả thôi.
Anh cười nói: “…… Mới nửa ngày không gặp em đã thấy thực sự không quen lắm.”
Bên kia trầm mặc một chốc, rồi sau đó vừa dịu dàng lại vừa bất đắc dĩ mà nói: “Được rồi, em đến đó.”
Nửa giờ sau, Lục Thanh Nhai ở cửa lớn khách sạn đón được Lâm Mị.
Cô mới vừa tắm xong, trên người có một mùi hương thơm ngọt, anh tiến lên một bước ôm lấy, để sát vào cổ ngửi ngửi.
Thời gian nói sớm không sớm nói muộn không muộn, Lục Thanh Nhai hỏi cô có muốn ra ngoài đi dạo một chút, ăn bữa khuya gì đó hay không.
Lâm Mị lắc lắc đầu, hai tay nhét vào trong túi quần của anh: “Thời điểm ăn cơm chiều, mẹ em đã phát hiện ra nhẫn trên tay……”
“Không phải đã nói với em là về đến nhà thì gỡ xuống sao?”
“Em quên mất —— em lừa bà ấy nói là giả, là pha lê nhân tạo, lại bị bà ấy lải nhải, nói phải sắp xếp xem mắt cho em.”
Lục Thanh Nhai trầm mặc một chốc: “Đã nghĩ xong nên nói khi nào chưa?”
“Không biết —— tạm thời cứ như vậy trước đi.”
“Tìm một cơ hội, anh đến nói.”
Lâm Mị nhanh chóng lắc đầu: “Ngàn vạn lần đừng như thế! Ba của em không dễ nóng giận, nhưng một khi thật sự nổi giận lên sẽ rất dọa người.”
Cô rút hai tay mình ra, ôm lấy eo anh: “…… Đến lúc đó em chỉ có thể cùng anh bỏ trốn thôi.”
Lục Thanh Nhai cười cười, biết là cô đang nói đùa.
“Cô Lâm……”
Lâm Mị giương mắt nhìn anh: “Hả?”
“Vào đi thôi, cứ đứng ở bên đường như thế này cho muỗi ăn hay sao?”
Lâm Mị nhỏ giọng nói: “Đi vào nhất định là anh sẽ……”
Lục Thanh Nhai nhướng mày, bóp eo kéo cô lại gần hơn một chút, thanh âm trầm thấp: “Biết em còn tới?”
Vào phòng, Lục Thanh Nhai lại không có động vào cô, đi loanh quanh trong phòng, đun nước nấu mì gói.
“Anh không ăn cơm tối sao?”
“Anh ăn ở chỗ ba, toàn bộ quá trình đều xem ông ấy làm mặt xấu, cơm cũng không ăn được bao nhiêu.”
Lục Thanh Nhai vắt chân lên ngồi ở trước bàn, nói chuyện phiếm với Lâm Mị, chờ cho mì chín.
Vài phút sau, anh mở cái nắp ra, không hề quản hình tượng gì đó mà hút sột sột mì trong bát.
Mùi vị có chút thơm, con sâu đói trong bụng Lâm Mị cũng bị đánh thức, cô qua đó, đứng ở sát bên cạnh anh: “Em cũng muốn ăn.”
Lục Thanh Nhai trực tiếp đỡ eo cô để cô ngồi lên trên đùi mình, “Bảo em đi ăn bữa ăn khuya thì không đi, lại trốn trong khách sạn ăn mì gói với anh.”
Lâm Mị “Ô Ơ” đáp lời hai tiếng, cũng không biết là đang nói cái gì.
Mì đã thấy đáy, Lục Thanh Nhai cầm bát lên đi ra bên ngoài ném vào sọt rác, lại vào trong phòng mở cửa sổ thông khí, rồi sau đó đi đánh răng.
Lâm Mị cũng đi theo vào.
Không gian có chút nhỏ hẹp, hai người cọ tới cọ lui.
Đánh răng xong rồi, Lâm Mị muốn đi ra ngoài, lại bị Lục Thanh Nhai bắt lấy.
Một cánh tay của anh thì chống ở trên bàn, thân thể đè nặng lên trên thân thể của cô, kề sát vào, trong hơi thở có mùi bạc hà, nhìn cô mà hỏi: “Có muốn không?”
Khuôn mặt của Lâm Mị thoáng chốc đỏ bừng.
Cái kiểu hỏi này, làm sao mà hỏi ra giống giao dịch phi pháp thế.
Lục Thanh Nhai đỉnh đỉnh hông về phía trước một chút, cứng rắn chọc lấy cô, tiếng cười mang theo hơi thở ấm áp, phất ở trên mặt: “…… Rất lợi hại.”
Lâm Mị duỗi tay ra đẩy đẩy mặt anh: “…… Anh có bệnh.”
Không biết như thế nào đã lăn lên đến trên giường, dây dưa với nhau trong bọc chăn lung tung rối loạn. Cô sợ hiệu quả cách âm ở đây không tốt, không dám lên tiếng, Lục Thanh Nhai bèn cố ý kch thích cô.
Phía sau lưng dựa lên đầu giường, lạnh lẽo một mảnh. Cô dường như là đang ở trong trạng thái ngồi, một chân của cô bị anh nắm lấy gác ở trên bờ vai của mình, anh thì vùi đầu đi xuống.
Trên cằm của anh có chút râu vụn, rất chọc người.
Đó là một cảm giác hoảng loạn tự nhiên, vô cùng xa lạ, giống như là làn thủy triều tiếp theo, muốn vượt qua đê biển vậy, làm cho cô cảm thấy hoảng, lại giống như là muốn càng nhiều hơn nữa.
……
Cửa sổ mở ra, hơi lạnh theo gió thổi mà tiến vào.
Lục Thanh Nhai tùy tiện mặc chiếc quần dài vào, đứng ở trước cửa sổ bật lửa đốt một điếu thuốc.
Sau lưng truyền đến thanh âm sột sột soạt soạt, một lát sau, tắm rửa xong, Lâm Mị bọc trong khăn tắm đã đi tới, từ sau lưng ôm lấy anh.
Tay anh kẹp thuốc, đáp ở trên cửa sổ, quay đầu cười nhìn cô: “Thế nào, lợi hại không?”
Lâm Mị liếc mắt nhìn anh một chút, không muốn đáp lời anh, vươn tay, lấy đi điếu thuốc trong tay anh.
Lục Thanh Nhai có chút nghi hoặc.
Lâm Mị nhìn chằm chằm vào điếu thuốc một lát, vươn người qua, đặt ở bên trong gạt tàn: “Hạn chế đi, được không?” Sương khói rất nhanh đã trở nên tan biến.
Cô vẫn luôn cảm thấy dáng vẻ lúc hút thuốc của anh, thoạt nhìn tràn đầy tâm sự lo lắng.
Lục Thanh Nhai dừng một chút: “Được.”
Lâm Mị nhìn anh, nghiêm túc mà nói: “Muốn thân thể của anh thật khỏe mạnh, ở bên cạnh em đến tuổi một trăm.”
Còn lại một ngày ở thành phố Giang Phổ nữa là những ngày xin nghỉ phép về thăm người thân của Lục Thanh Nhai sẽ phải kết thúc.
Sáng sớm giờ, Lục Thanh Nhai ra ngoài, ở trong một cửa hàng điểm tâm nằm phía trước khách sạn tùy tiện ăn một chút gì đó, rồi sau đó đi sang một cửa hàng bán hoa mới mở ở bên cạnh mua một bó hoa cúc, bắt một chiếc xe taxi chạy ra hướng ngoại ô.
Lớp cỏ trong mộ viên dính một lớp sương sớm, một đường đi qua, khiến cho ống quần cũng bị thấm đến ẩm ướt.
Anh dừng bước chân lại, đặt bó cúc màu trắng ở trước bia mộ, cũng không để ý nhiều, ngồi lên lớp cỏ thấm đẫm sương sớm.
“Mẹ, hôm nay thời tiết không tồi.”
Hai tay của anh gác ở trên đùi đang mở ra, nhìn phương xa.
Đám sương di chuyển, bao phủ lên rừng cây với hai màu vàng xanh giao nhau, trong sự mát mẻ lẫn mấy phần tiêu điều.
Đây là mùa thu của thành phố Giang Phổ.
Không có trật tự gì, nghĩ đến đâu thì nói đến đó, kể hết tất cả những chuyện xảy ra trong thời gian gần đây với bà một lần.
Anh theo thói quen mà mò vào trong túi, mới nhớ tới lời hứa hạn chế hút thuốc, bật lửa và thuốc đều đã bị Lâm Mị tịch thu rồi.
Anh nhìn về phía trước, trầm giọng hỏi: “Mẹ, mẹ nói xem, có phải là con nên chuyển nghề, ở bên bọn họ nhiều hơn một chút không?”
Từ khi quay lại, vấn đề này vẫn luôn quanh quẩn ở trong đầu óc của anh.
Là cuộc sống ở trong quân doanh thiết huyết đã tôi đúc ra anh của hiện tại, anh thực sự vô cùng có tình cảm với những vất vả và vinh quang từng có được kia, mặc dù là cửu tử nhất sinh, cũng nguyện ý có chí thì nên.
Vạn dặm đường tổ quốc, dãy núi tuyết đọng, sông dài chở trăng, anh đã dùng chính bàn chân mình mà đo ra mỗi một tấc đất của những thành bị ở biên giới Tây Nam kia, máu vẫn luôn nóng.
Nhà và nước, từ xưa vẫn luôn là vấn đề khó nói.
Về những phương diện khác, anh đã để cho Lâm Mị phải chịu thua thiệt quá nhiều, không đành lòng thấy sau này vẫn cứ là một mình cô phải lo liệu cho tất cả mọi chuyện.
Trước kia cô độc một mình, trong lòng không có gì lo lắng, có lệnh là lên đường.
Nhưng hiện tại có vợ có con trai, mạng của anh, không hề chỉ thuộc về một mình anh nữa.
Có trách nhiệm của một cái nhà nhỏ, đang chờ anh đến gánh vác.
Đêm qua, Lâm Mị nói: “Muốn thân thể của anh thật khỏe mạnh, ở bên cạnh em đến tuổi một trăm.”
Tất nhiên sẽ không có bất cứ một lời hồi đáp nào, chỉ có gió, xẹt qua rừng cây, lại làm cho những làn cỏ ướt đẫm dưới chân lay động.
Anh im lặng ngồi đấy, để cho gió rót đầy vạt áo.
Mặt trời càng lên càng cao, đám sương dần dần tan đi.
Lục Thanh Nhai đứng lên, bàn tay đáp ở trên bia mộ, cúi đầu nói: “Mẹ, con đi đây, ăn tết lại trở về thăm người.”
Con đường này còn xa, trong lòng cũng đã có bận tâm, dẫu cho là là tổ quốc hay là gia đình, dẫu cho là thân về nơi đâu, chung quy anh không hề cô độc.
Anh bước ra một bước chân, dọc theo đường nhỏ mà đi xuống dưới.
Trong lòng, đã có đáp án.
- -----oOo------